Đồng Uyển Nhu sợ tới mức sắc mặt cứng đờ, sau đó thả tay Phó Hằng ra, lại bị hắn nhanh chóng nắm lại, che Đồng Uyển Nhu ở sau lưng, chỉ thấy sắc mặt Phó Hằng lạnh xuống, không chút e ngại giằng co với Qua Nhĩ giai thị bước ra từ chỗ tối, ánh mắt bình tĩnh nhìn bà.
"Ngạch nương nói ai là hạ lưu bại hoại?"
Khi Phó Hằng nói chuyện, Đồng Uyển Nhu có thể cảm nhận được sự tức giận rõ ràng từ trên người hắn, bàn tay nắm tay nàng càng thêm chặt hơn.
Qua Nhĩ giai thị được bốn ma ma cùng một nha hoàn thiếp thân vây quanh, đi tới trước mặt Phó Hằng và Đồng Uyển Nhu, hừ lạnh nói:
"Ngoài ngươi và vợ mới cưới của ngươi thì còn có thể nói ai được nữa?" Nói xong, liền nâng tay với ma ma phía sau, lạnh nhạt nói: "Giam vào thiền phòng, dạy dỗ quy củ Phú Gia cho tốt."
Bốn ma ma từ sau lưng Qua Nhĩ giai thị bước lên, lập tức đi về phía Đồng Uyển Nhu, còn chưa đụng vào nàng, đã bị Phó Hằng một cước đá bay ra ngoài, vạt áo bay lên, cuối cùng Phó Hằng nhịn không được lửa giận, chỉ vào Qua Nhĩ giai thị nói:
"Ai dám đụng vào nàng, ta lấy mạng kẻ đó!"
Sắc mặt Qua Nhĩ giai thị thay đổi, nhìn bốn ma ma nằm kêu rên trên mặt đất, ngón tay chỉ vào Phó Hằng run run:
"Được, được lắm...Ngược lại ta muốn nhìn xem, ngươi muốn mạng của ai!"
Qua Nhĩ giai thị hất nha hoàn đã nâng mình ra, tự mình đi về phía trước, nâng tay đánh về phía gò má của Đồng Uyển Nhu.
Sát khí trong mắt Phó Hằng không giống giả vờ, đợi đến khi bàn tay của Qua Nhĩ giai thị vung tới, Phó Hằng định sẽ ra tay chặn lại, ánh mắt Đồng Uyển Nhu vừa chuyển, ngay lúc nghìn cân treo sợi tới, nàng giữ bàn tay Phó Hằng vừa định nâng lên lại, nắm chặt, cả người tiến gần lên một bước, để bàn tay Qua Nhĩ giai thị đánh lên trúng mặt nàng.
"Bốp" một tiếng, khiến cả gương mặt nàng nghiêng sang một bên.
Qua Nhĩ giai thị cùng Phó Hằng đều không nghĩ tới cái tát này sẽ đánh tới trên mặt nàng, Phó Hằng ngơ ngác nhìn nàng, Qua Nhĩ giai thị cũng có chút khiếp sợ.
Đúng lúc này, Lý Vinh Bảo cùng Lý Thị từ chỗ không xa đi tới chỗ này, xa xa nhìn thấy một đoàn hỗn loạn, Lý Vinh Bảo tức giận quát:
"Đêm khuya không ngủ được, ở đây ồn ào cái gì vậy?"
Qua Nhĩ giai thị có chút lờ mờ, sững sờ đứng ở đó động cũng không dám động.
Lý thị từ sau lưng Lý Vinh Bảo đi lên, lúc nãy khi bà và đại nhân đi đến, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh con dâu bị đánh, bà vội vàng chạy tới, kéo Đồng Uyển Nhu sang một bên, cẩn thận kiểm tra vết thương của nàng.
Qua Nhĩ giai thị đến lúc nha hoàn nhắc nhở, mới lấy lại tinh thần, đi đến trước mặt Lý Vinh Bảo hành lễ, sắc mặt có chút xấu hổ.
Tính tình của Phó Hằng bà ta biết rõ, điều hắn không muốn nhất chính là người bên cạnh phải chịu tội, vốn là bà muốn lợi dụng tính cách này của Phó Hằng, để hắn ra tay với bà, chỉ cần tay Phó Hằng chạm đến vạt áo của bà nửa phần, bà cũng có thể lấy tội danh bất kính của mẹ cả, đến trước mặt đại nhân tố cáo hai mẹ con bọn họ, để Phó Hằng ở trước mắt các trưởng lão chịu phạt, nhưng mà không nghĩ tới đã tính toán tốt mọi chuyện, lại bị Đồng Uyển Nhu phá hỏng, kịp thời kéo Phó Hằng lại, còn đưa mặt mình lên trước, vững vàng hoàn thành động tác đánh người của bà.
Vốn là bị đánh cũng không có gì, mẹ cả giáo huấn con dâu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, dù sau đó, bọn họ có đi cáo trạng bà với đại nhân, bà cũng có thể đủ lý do để đối diện phủi sạch quan hệ, nhưng mà, hiện giờ.... Mọi chuyện liền bị phá hỏng, bà bị bắt gặp ngay tại trận, chủ động biến thành bị động, có lý cũng thành vô lý rồi.
Lý Vinh Bảo nhìn thoáng qua hiện trường, nói với Qua Nhĩ giai thị: "Rốt cuộc sao lại thế này?"
Qua Nhĩ giai thị oán hận nhìn thoáng qua Lý thị đang bảo vệ con dâu trong lòng, phúc thân với Lý Vinh Bảo, rồi mới cười cười một chút nói:
"Đại nhân, là ta muốn nhắc vợ của Phó Hằng một câu, nhắc nàng đừng quên bổn phận của nữ nhân."
Lý Vinh Bảo nghe thấy Qua Nhĩ giai thị nói xong, liền hít sâu một hơi, sau đó liền bắt đầu không kiên nhẫn xoay nhẫn ngọc trên ngón tay cái, vừa nói với Qua Nhĩ giai thị, hỏi:
"Vợ hắn không tuân thủ bổn phận nữ nhân như thế nào hả? Câu dẫn ai sao? Mới gả vào được mấy ngày, đã có chuyện rồi sao?"
Lý Vinh Bảo vừa nói xong, không chỉ có Qua Nhĩ giai thị ngây ngẩn cả người, ngay cả Lý thị cũng biến sắc, không khỏi oán trách hô một câu với Lý Vinh Bảo: "Lão gia, người đang nói bậy cái gì vậy!"
Lý Vinh Bảo đưa mắt nhìn Lý thị, hắng giọng một cái, đưa cho bà một ánh mắt "không phải vội", rồi mới cao ngạo ngẩng đầu chuyển hướng nhìn về phía Qua Nhĩ giai thị:
"Nói đi, nàng quyến rũ ai? Có chứng cứ xác thực đưa ra, không cần phu nhân ra tay, lão gia tự mình đánh gãy chân của nàng."
Sắc mặt Qua Nhĩ giai thị trở nên khó coi: "Lão gia, nàng, nàng không quyến rũ ai..."
Sắc mặt Lý Vinh Bảo cũng thay đổi, giọng nói cũng cao lên: "Không quyến rũ ai? Hơn nửa đêm bà ở đây động thủ đánh người, nói người ta không tuân thủ bổn phận nữ nhân, mà người ta thật sự không quyến rũ ai, là bà đang cố tình gây sự đó!"
"...Lão gia, chuyện này..." Tuy rằng Qua Nhĩ giai thị đã sớm biết lần này bản thân sẽ chịu thiệt, nhưng mà thế nào cũng không ngờ tới Lý Vinh Bảo sẽ cho bà một cái tội danh "cố tình gây sự", đối với thân phận mẹ cả mà nói, tội danh này không hề nhỏ, ít nhất, cũng khiến bà mất mặt trước đám hạ nhân và vãn bối.
Ngẫm lại cũng không nguyện nuốt xuống cơn tức này, Qua Nhĩ giai thị chỉ vào Đồng Uyển Nhu nói: "Nàng ta thân là con dâu, hơn nửa đêm mới về phủ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sợ là sẽ phá hỏng thanh danh của Phú Sát gia chúng ta."
Lý Vinh Bảo hít sâu một hơi, quay đầu hỏi Phó Hằng: "Là con dẫn vợ ra khỏi phủ?"
Phó Hằng không biết ông định nói cái gì, nhưng sớm đã hạ quyết tâm, mặc kệ là ai muốn định tội lên người vợ hắn, hắn đều sẽ không thỏa hiệp, lạnh mặt, gật đầu với Lý Vinh Bảo: "Là nhi tử dẫn nàng ra ngoài."
Lý Vinh Bảo một bên gật đầu, một bên chỉ vào Phó Hằng nói với Qua Nhĩ giai thị: "Có nghe thấy không? Người ta theo tướng công của mình ra ngoài, đừng nói là về trễ, dù là không về, thì có liên quan gì?"
Qua Nhĩ giai thị nghe Lý Vinh Bảo nói vậy thì sửng sốt một hồi lâu, rồi mới đem ánh mắt oán độc nhìn về phía Lý thị, giống như việc bà bị lão gia chỉ trích như vậy, tất là đều là do Lý thị ở bên cạnh làm khó dễ, Lý thị đối với ánh mắt oán hận này đã sớm tạo thành thói quen, vân đạm phong khinh mà thu tất cả xuống dưới.
Chỉ nghe Lý Vinh Bảo nói: "Bà thân là mẹ cả lại không biết yêu thương vãn bối, ngược lại chanh chua, điêu ngoa thành tính, còn không quay về viện của mình mà kiểm điểm lại đi."
Qua Nhĩ giai thị bị Lý Vinh Bảo nghiêm khắc quát lớn, biểu cảm cuối cùng vẫn không nhịn được, cắn chặt răng, trừng mắt nhìn mọi người một lần, rồi mới tức giận xoay người rời đi.
****
Trở lại sân viện của Lý thị, Lý thị giao Đồng Uyển Nhu cho Phó Hằng, bản thân u oán trừng mắt theo sau Lý Vinh Bảo, ánh mắt như giận như oán, lại có có ý nhị khác.
Lý Vinh Bảo nhìn thích, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài trước mặt các con, ho nhẹ một tiếng, đi đến trước mặt Đồng Uyển Nhu, mỉm cười hỏi:
"Có đau hay không?"
Phó Hằng đang khom người kiểm tra mặt nàng, nghe Lý Vinh Bảo hỏi như vậy, giành trước trả lời: "Bị đánh sao có thể không đau được?"
Lý Vinh Bảo trừng mắt nhìn hắn, rồi mới thẳng người, nói với Đồng Uyển Nhu: "Lúc này con giữ chặt Phó Hằng không cho nó ra tay, là biết một lát ta sẽ đi đến, muốn diễn cho ta xem?"
Lý thị nghe xong lời Lý Vinh Bảo nói, không khỏi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bênh vực cho Đồng Uyển Nhu nói: "Lão gia, người không nên oan uổng cho Uyển Nhu, Uyển Nhu cũng không phải thần tiên, sao có thể biết được người và ta sẽ đi đến chứ?"
Lý Vinh Bảo không để ý đến lời của Lý thị, chỉ nhìn chằm chằm Đồng Uyển Nhu vẫn không nhúc nhích, thấy Phó Hằng có chút tức giận, Đồng Uyển Nhu tránh khỏi tay Phó Hằng, đứng một bên khụy gối thấp xuống với Lý Vinh Bảo, giọng nói ôn như nước lập tức khiến không khí giằng co như giảm bớt lại:
"Con dâu không biết hai người sẽ đi đến, chỉ là không muốn để tướng công vì con mà phạm lỗi."
Phó Hằng kinh ngạc nhìn Đồng Uyển Nhu, ánh mắt nhìn đến nửa bên mặt in rõ dấu vết năm ngón tay, nhất thời ngổn ngang trăm mối cảm xúc, trong lòng càng thêm áy náy với nàng
Lý Vinh Bảo nghe xong có chút ngoài ý muốn nhíu mày, sau đó mới gật đầu với Đồng Uyển Nhu: "Được, con làm như vậy rất đúng, đứng lên đi."
Đồng Uyển Nhu đứng dậy, không nói gì, chỉ là phúc thân một cái với Lý Vinh Bảo.
Lý thị kéo nàng ngồi xuống một bên, Lý Vinh Bảo lại vẫy tay với Phó Hằng, kêu hắn đến trước mặt, cầm chén trà nha hoàn vừa mới dâng lên, dùng nắp chén hớt nhẹ lá trà trên bề mặt, sau đó uống một ngụm, rồi mới nói với Phó Hằng đứng gần:
"Hôm trước ta gặp Lại bộ thượng thư, hắn nói con không tồi, muốn đề bạt con." Khi Lý Vinh Bảo nói chuyện, ánh mắt không rời khỏi Phó Hằng chút nào, chỉ thấy tiểu nhi tử không quan tâm hơn thua, đứng ở đó như một gốc cây thẳng đứng, không biết khom lưng, cúi người.
"Thành môn quan cửa Tuyên Vũ, cũng là chức quan thất phẩm đứng đắn."
"...."
Phó Hằng vẫn đứng đó không nói gì, cả trái tim Lý thị như rơi xuống đất, khe khẽ thở dài, nói với Lý Vinh Bảo:
"Ai, sao lại là thành môn quan,...Tốt xấu gì Hằng nhi nhà chúng ta cũng là người đọc sách, thành môn nghe thô như vậy, sao nó có thể làm chỗ như vậy?"
Câu nói này của Lý thị khiến Lý Vinh Bảo cau mày, "Thành môn thì sao? Dù sao cũng là một chức quan?"
Tuy rằng thấy vẻ mặt Lý Vinh Bảo không vui, nhưng vì tiền đồ của con trai, Lý thị từ trước đến nay vẫn luôn dám nói dám làm, chỉ thấy bà rút khăn tay che ở dưới mũi, nói:
"Nhưng mà...Cũng chỉ là thất phẩm, Phó Tân vào cung làm tứ đẳng thị vệ chính là ngũ phẩm, sao đến Hằng Nhi thì lại là quan thành môn? Ta không đồng ý."
Lý Vinh Bảo đặt chén trà xuống, "Đàn bà phụ nữ biết cái gì? Ở trên quan trường phân chia chính thứ rất rõ, dù nói thế nào Phó Tân cũng là con trai trưởng, Phó Hằng là con thứ, so làm sao được? Ta cũng muốn kiếm cho Phó Hằng một tiền đồ tốt, nhưng mà vì tiền đồ của nó, mặt mũi của ta cũng không cần đến nữa sao? Lại truyền ra tin ta sủng thê diệt thiếp, sau này ta làm sao còn có thể đứng vững nơi quan trường được nữa?"
Hai mắt Lý thị mở to ngập nước, trừng mắt nhìn Lý Vinh Bảo thật lâu không nói chuyện, Lý Vinh Bảo thấy vẻ mặt này của bà, cũng phát hiện bản thân nặng lời, muốn bù đắp lại:
"Không phải, ý của ta là, quan thành môn cũng là chức quan, sau này làm tốt, vẫn có thể đề bạt lên trên, cũng không phải là để cho Phó Hằng cả đời làm quan thành môn...."
Nước mắt Lý thị chực chờ rơi ào ào rơi xuống, khiến Lý Vinh Bảo hoảng loạn chân tay, đứng lên đảo quanh người Lý thị:
"Không phải, bà đừng khóc mà, có cái gì thì bà nói ra, đừng khóc mà! Đừng khóc nữa."
Nhưng mà, vô luận Lý Vinh Bảo nói cái gì, nước mắt Lý thị chính là không dừng chảy được, lấy mu bàn tay tùy ý lau nước mắt, rồi mới nói với Lý Vinh Bảo:
"Ta biết, nhiều năm như vậy người vẫn chỉ coi ta là thiếp, ta cũng quy vẫn thấp hơn Qua Nhĩ giai thị mấy phần, ta thân là người Hán, xứng đáng là nô tài của bà ấy, xứng đáng cả đời bị các người bắt nạt."
Lý thị nói xong như vậy, liền che khăn vội vàng đi ra khỏi phòng khách, chạy về phòng của mình.
Lý Vinh Bảo gấp đến độ dậm chân, chỉ về phía Lý thị muốn mắng lại mắng không nên lời, cuối cùng đành phải dậm chân một cái, đuổi theo.
Đồng Uyển Nhu kinh ngạc nhìn mọi chuyện diễn ra, cũng chạy đuổi tới bên cửa, lo lắng hỏi:
"Bà bà không sao chứ?"
Phó Hằng cũng kéo nàng ra khỏi phòng khách, không quay đầu lại nói:
"Nhiều năm như vậy, mẹ ta vẫn dùng đến chiêu đấy, a mã cũng vẫn luôn mắc mưu, mặc kệ bọn họ đi."
"..."
Đồng Uyển Nhu nghe Phó Hằng nói như vậy, thấy trên mặt hắn cũng không có chút lo lắng, không khỏi nhớ lại hình ảnh lúc trước, mẹ chồng nàng đây là đang làm nũng với cha chồng, bộ dạng luống cuống tay chân của cha chồng cũng thật đáng yêu, chớp mắt không biết làm sao đành phải đuổi theo, Đồng Uyển Nhu đột nhiên hiểu ra vì sao ở trong phủ dù Phó Hằng chỉ là một thứ tử, lại có thể không kiêng kỵ gì mà đi lại, thậm chí ngay cả đích mẫu cũng dám giáp mặt đối kháng.
Xem ra, nàng vẫn xem thường công lực của mẹ chồng rồi.