Nụ cười đầy ương ngạnh lại thêm lần nữa xuất hiện
" Cậu tò mò lắm thế? Có nói cậu cũng không biết " Hắn lắc đầu rồi bĩu môi
Thái độ hời hợt này quả thật không phù hợp với hoàn cảnh giao tiếp của chúng tôi
Hôm nay, nhờ câu hỏi về gia đình mà tôi hiểu hắn nhiều hơn
Trước đây là do tôi vô tâm, chỉ biết tới bản thân mà không suy nghĩ cho cậu ấy
Có lẽ Nam phải trải qua nỗi cô đơn thiếu tình thương mỗi đêm về
Nam đơn độc trong căn nhà tưởng chừng như thân quen mà lại vô cùng xa lạ
Mẹ - tiếng gọi đơn giản ai dè khó khăn vô cùng
" Cậu chưa nói sao dám khẳng định tôi không biết? "
Thằng cha này dám coi thường tôi, thật không ra gì
" Biết hay không là một chuyện. Sự thật như thế nào lại là chuyện khác "
???????
Hôm nay bày đặt chơi chữ với tôi, biết với chả không biết, đau cả đầu
Tên này văn hay chữ tốt từ bao giờ không biết
" Thôi bỏ đi, tôi chả muốn biết nữa "
Trước vẻ mặt của Vi, Nam đột nhiên thấy buồn cười
Mấy đứa bạn trong lớp của Nam cũng đến đông hơn, đột nhiên có một giọng cà khịa vang lên
" Gớm nữa, hai ông bà này thích nhau hay gì? " Cha nội Bình ánh mắt hiếu kì nhìn chúng tôi
Thôi bỏ mẹ rồi... Phong ơi là Phong
Đến sớm đến muộn không bằng đến đúng lúc
Phong vừa bước vào cửa thì Bình buông lời cà khịa, thế có chết không
" Đâu có, tôi chỉ thích Bình thôiii " Tôi ngân dài châm chọc
Bình bĩu mỗi rồi chắp tay lạy tôi ba lạy
Nam thẫn thờ nhìn biểu cảm của Vi rồi thầm nghĩ
" Việc tôi thích cậu ai cũng biết, duy chỉ có cậu là không biết "
Phong vô tình chứng kiến tất cả
Đột nhiên Phong bật cười như thể người Vi nói thích là cậu ấy
" Phong? Cậu cười gì? " Bình nhíu mày nhìn Phong
" Vi mới nói thích cậu nên tôi thấy có hơi buồn cười " Phong lên tiếng giải thích
" Tôi lạy mấy cậu, tôi không dám "thích" " Bình xua tay mặc dù cậu ta thừa biết lời nói hồi nãy của tôi hoàn toàn là đùa cợt
" Cậu không nói tôi cũng thừa biết có điều... " Phong đột nhiên dừng lại
Ơ hay, đang đến đoạn hay mà...
Tôi muốn biết rốt cuộc Phong định nói gì về tôi
Có điều hỏi thẳng cậu ấy thì lại có cảm giác liêm sỉ đang rơi lộp bộp dưới chân nên thôi
" Chiều được nghỉ, đi ăn kem với tôi không? " Câu hỏi của Phong không rõ đầu đuôi nhưng mấy đứa có mặt trong lớp đều hiểu rõ là hướng đến Vi bởi lẽ ánh mắt Phong nhìn Vi đã nói lên tất cả
Liếc mắt qua Nam, Nam lé tránh ánh mắt của Vi, cậu khoác vai Bình rủ cậu ta ra ngoài
" Cậu có muốn đi chung không? " Câu hỏi của Vi cũng không có chủ ngữ nhưng Nam hiểu nó là dành cho mình
" Không! Tôi có hẹn rồi " Nam không nhìn Vi, cậu lạnh nhạt trả lời rồi cùng Bình ra ngoài
Vi thấy có chút khó chịu
Cậu ta bị sao vậy chứ? Mới hồi nãy còn cười nói vui vẻ mà
Bên ngoài Nam tự cười bản thân mình
Có hẹn? Cậu có hẹn thật chắc?
Đó chỉ là lý do vô cùng không hợp lý mà cậu từ chối vé xem phim tình cảm miễn phí giữa Vi và Phong
Mặc dù hiện tại giữa bọn họ chưa có gì
Nhưng ở đời ai biết được chữ "ngờ"
Tôi chẳng nhớ nổi bao nhiêu lần tự nói với chính bản thân rằng phải từ bỏ cậu, nhưng tôi không làm được
Vì tôi không can tâm
Thích cậu lâu như thế, nhiều như thế, trân trọng cậu như thế, tôi không can tâm mà vất bỏ...
Thời gian năm tháng vô tình, ai rồi cũng khác chính mình ngày xưa
Thời gian có thể làm thay đổi tất cả
Chỉ xin tình cảm đơn thuần mà đẹp đẽ này sẽ mãi là forever
~ Trưa hôm ấy ~
Nam về nhà với vẻ mặt buồn bực
Bước vào phòng khách, sắc mặt cậu càng trở nên tồi tệ
Cậu hít một hơi thật sâu rồi lấy lại cảm đảm bước vào
Ngoài bố cậu còn một người phụ nữ trung tuổi, trông hai người có vẻ rất thân thiết
" Nam, chào cô Mai đi con, dù gì sau này cô cũng là người nhà với chúng ta " Ông Hải lên tiếng
Năm đang đi đột nhiên dừng lại, cậu nhếch mép
" Chào hỏi? Nực cười, từ bao giờ bà ta trở thành với con? "
Ông Hải nhăn nhó
" Nam, bố phải giải thích bao nhiêu lần con mới chịu hiểu? Cái chết của mẹ con không liên quan tới mẹ con cô Mai "
" Nhìn con có giống đang quan tâm? Con nhắc lại, nếu mẹ con họ xuất hiện trong căn nhà này bố đừng hi vọng thấy mặt còn một lần " Nói xong, Nam đi thẳng lên phòng
" Con dám... " Ông Hải tức giận không nói lên lời
" Thôi mà ông, con nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, rồi còn sẽ từ từ hiểu ra mà " Bà Mai lên tiếng an ủi
" Thứ nhất, tôi đã 18 tuổi, không còn là đứa bé năm đó. Thứ hai, tôi và bà không có quan hệ gì cả, bà làm ơn đừng gọi tôi là "con" nghe thấy buồn nôn lắm " Nam đi được nửa cầu thang, cậu dừng lại nói
Không quan tâm tới vẻ mặt của hai người, Nam từ tốn đi thẳng
Vẻ mặt đó, ánh mắt đó cho thấy cậu không hề vui
Niềm vui tưởng chừng như nhỏ bé mà lại bị dập tắt tự bao giờ