Hàn Ngọc Lương cười thầm trong bụng, thầm nghĩ nha đầu kia quả nhiên sẽ không nói, hai chữ xin lỗi này lại như thế nào có thành ý, nghe qua thì giống như trào phúng hơn.
Hứa Kiều quả nhiên đương trường đổi sắc mặt, không hờn giận nói.
- Cô đây là gián tiếp nói tay nghề của tôi không được? Lão đầu lão thái thái ở ba bốn cái tiểu khu gần đây đều được tôi chữa trị hai ba năm rồi, nếu không có tôi, bọn họ sẽ tốn rất nhiều tiền để mua thuốc uống đây nè.
- Các loại bệnh cũ của người già, làm gì có biện pháp trị tận gốc, các ngươi khoác lác lớn như vậy, nộp thuế không à? Nhưng đừng vụng trộm làm chuyện gì đó không đúng? Làm loại chuyện lừa gạt người già trẻ nhỏ này, các ngươi có y đức không?
Mắt hạnh nàng khẽ chuyển hướng, liếc qua Hàn Ngọc Lương, cười lạnh nói.
- Đến đây đoạt mối làm ăn của tôi chính là anh nhỉ?
- Có bằng hành nghề Hán y sao? Không biết là kẻ lừa đảo ở chỗ nào chạy đến đây?
Diệp Xuân Anh vội vàng cười theo nói.
- Hứa tỷ, cô trước đừng gấp, đừng gấp, có việc từ từ thương lượng.
Hàn Ngọc Lương mỉm cười, đứng dậy nói.
- Xuân Anh, không cần nhiều lời, làm nghề y, tập võ, chơi cờ đều là những việc rất dễ dàng phân ra cao thấp, vị bác sĩ này tài nghệ không bằng người, mới gấp đến độ tìm tới cửa, ta cô trị bệnh cứu người, không thẹn với lương tâm, để ý nàng làm quá cái gì. Lại nói, nơi này có không ít bệnh nhân cần phải chẩn bệnh, tôi lập tức sẽ ra tay, thế mà vẫn còn rất nhiều cô nương, đại tẩu đến trị, nếu bản lãnh của nàng thực sự tốt thì sẽ không thể không có bệnh nhân đi tìm.
Vẻ mặt Hứa Kiều càng ngày càng lạnh, vỗ bàn một cái đứng lên.
- Tôi tự học khảo chứng, từ khi hành nghề đến bây giờ ít nhất cũng đã bốn, năm năm, anh gạt được người không hiểu biết, nhưng không gạt được tôi, ai mà không có bệnh cũ, nếu anh có thể một lần trị xong đã sớm lấy giải Nobel y học rồi, đâu mà ở địa phương nhỏ như thế này làm bác sĩ? Hai người, tôi sẽ đi tố cáo các người!
- Đến khi cấp trên đều người xuống điều tốt một chút, xem rốt cuộc hai người dùng biện pháp không biết xấu hổ gì để gạt người.
- Bác sĩ Húa, dừng bước.
Hàn Ngọc Lương cẩn thận đảo qua bóng lưng của nàng, cười nói.
- Biện pháp tôi chữa bệnh có hữu dụng hay không, cô mình nếm thử liền biết.
- Tôi?
Hứa Kiều uốn éo thân mình, trợn mắt nhìn.
- Tôi lại không bệnh!
Hàn Ngọc Lương nhíu mày cười nói.
- Phải không, cô xoa bóp mát xa nhiều năm, chẳng lẽ không biết tật xấu của mình sao?
- Đầu gối hai chân của cô sau khi ngồi lâu chợt đứng lên thì có ẩn ẩn run lên hay không? Cô đem vai uốn về phía sau một chút, vùng eo sẽ có chút đau đớn, đúng chứ? Nếu ta không có đoán sai, khi cô đến tháng, cảm giác toàn thần thập phần khổ sở? Nhìn tuổi của cô, hẳn là đã hôn phối thành gia, khi thằng nhỏ của chồng cô bắt đầu tiến công vào trong, vùng xương chậu của cô sẽ có cảm giác khó nhịn, như muốn ỉa đái?
Diệp Xuân Anh nghe hắn càng nói càng kỳ cục, sau cùng nói đến chuyện vợ chồng, vội vàng cắt đứt.
- Hàn đại ca, anh chớ nói nhảm, Hứa tỷ ly hôn biết bao nhiêu năm nay rồi.
Không nghĩ tới, lồng ngực no đủ của Hứa Kiều phập phồng vài cái, nhưng lại xoay người đi trở về ghế dựa biên, ngồi xuống, nhìn chằm chằm Hàn Ngọc Lương, hỏi.
- Anh làm sao biết?
- Lục phủ ngũ tạng, huyệt đạo các đốt ngón tay, kỳ kinh bát mạch, linh khiếu rỗng đầy, đều là các bộ phận do huyết nhục tạo thành, một chỗ không đúng, liền ảnh hưởng khắp nơi, tại hạ đối với y thuật mặc dù không phải cực kỳ tinh thông, nhưng đối với cấu tạo cơ thể nhất là kinh mạch cấu thành, thật sự rất quen thuộc.
Hàn Ngọc Lương cầm lấy một quyển sách thuốc thật dày trên bàn, nắm chặt, sau đó quăng tại trên mặt đất, cười nói.
- Cái này có độ dày vừa đúng, Hứa tỷ, nếu cô không phải để ý, có thể cỡi giày ra, chỉ dùng mũi dẫm lên quyển sách này, gót chân đạp đất đứng thẳng một lát không?
Phía trước bị nói trúng bệnh trạng, trong lòng Hứa Kiều mặc dù vẫn còn có chút khó chịu, nhưng nửa tin nửa ngờ khom lưng cởi giày cao gót, cúi người để quyển sách qua đúng tầm chân, nhíu mày đạp đi.
Nàng đang muốn hỏi đây là muốn làm gì, mới đột nhiên phát hiện mình lại có chút bảo trì không được cân bằng, vội vàng hơi hơi cúi người, giang hai tay ra, lúc này mới đứng vững thân hình.
Đứng nhưng lại có chút cố sức, mới một lúc, nàng đã cảm thấy eo, chân phát đau, vội vàng lui về phía sau, ngồi trở lại trên ghế dựa, kinh nghi bất định hỏi.
- Này... Này vốn là đứng không vững a?
Hàn Ngọc Lương ngoéo một ngón tay với Diệp Xuân Anh.
- Xuân Anh, cô cũng đứng một chút.
Trong lòng Diệp Xuân Anh cảm thấy hiếu kỳ, gật gật đầu liền lên, cởi giày xăng ̣đan đang mang, giơ một đôi chân nhỏ ngọc tuyết trắng nộn theo bộ dáng của Hứa Kiều mà đứng lên quyển sách.
Nàng vẫn chưa cảm thấy có bao nhiêu lao lực, nhìn chung quanh nhìn, nghi hoặc nói.
- Này... nói rõ cái gì không? Tôi cũng không học qua.
- Đây là bản sự chỉ có ta nhìn gia, tự nhiên không thể nói rõ. Nhưng Hứa tỷ, nếu cô nguyện ý trị liệu, tôi tùy thời có thể xuất thủ giúp một tay. Mỗi lần thì thời gian tầm khoảng uống hết một chén trà, cô đến năm lần, tôi bảo bảo cô sẽ khỏi hẳn.
Hứa Kiều đem áo khoác trắng trên người cởi một ra, treo qua một bên, trừng hắn nói.
- Tôi vẫn còn không tin, anh, tôi hôm nay trước hết cho anh trị một lần, muốn anh thực sự có bản lãnh này, sau này tôi không còn mối làm ăn nào, sống túng thiếu qua ngày tôi cũng nhận, tuyệt sẽ không lại tới tìm làm phiền anh.
- Vậy, mời vào bên trong.
Hàn Ngọc Lương đợi đúng là lúc này, mở rèm lên, cười nói.
- Xuân Anh, đi làm cơm đi, bằng không, bụng ta lại phải gọi rồi.
Diệp Xuân Anh đang còn muốn nhìn, nhưng nghe hắn nói như vậy, đành phải áp chế tò mò, ra ngoài để tấm bảng thông báo tạm thời đóng cửa, liền hướng về nhà bếp.
Hàn Ngọc Lương bảo Diệp Xuân Anh rời đi, dĩ nhiên không phải sợ nàng học lén bản lĩnh của mình, mà hắn chỉ muốn mượn cơ hội chữa trị này đem Hứa Kiều bào chế thật tốt một phen, không chỉ muốn cho nàng tâm phục khẩu phục, còn muốn sau khi xong việc sẽ để cho nàng cảm giác dù có ngượng ngùng vẫn phải tìm đến hắn trị bệnh.
Theo như lời hắn nói, Hứa Kiều nằm úp sấp trên giường, hừ một tiếng, không hờn không giận nói.
- Phòng khám nghèo này ngay cả một cái giường mát xa vật lý trị liệu cũng không có.
Hàn Ngọc Lương lười tiếp lời, bàn tay to đã đặt lên sau vòng eo mềm mại của nàng.
Một luồng nhiệt lưu dũng mãnh vào trong thân thể, Hứa Kiều căng thẳng trong lòng, vội vàng nói.
- Anh nhưng đừng động thủ động cước lung tung, nếu muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi, cẩn thận tôi báo cảnh sát! Cảnh sát không thể bắt đại lưu manh, nhưng loại tiểu lưu manh như anh thì thật không có gì vấn đề.
- Nơi này là yếu huyệt dương quan, đốc mạch ở eo, Hứa tỷ đa tâm rồi.