"Tôi nói này bạn học Dương, cậu làm gì mà để người yêu bị thương nặng như vậy? Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần là cơ thể con người rất quan trọng. Đằng này cậu để bạn gái bị thương sâu như thế!" Nói rồi anh ta còn tặc lưỡi hai cái làm Tô Ngọc Cầm vừa định giải thích bị đứng hình mấy giây.
"Tôi... Ui..." Cô vừa muốn mở miệng thì đã bị cồn sát trùng làm đau điếng nhịn không được mà kêu nhỏ một tiếng.
"Nhẹ tay một chút!" Dương Kỳ cau mày nhìn về phía Trương Tinh Đặc như thế anh ta còn làm cô đau lần nữa sẽ đấm anh ta.
Trương Tinh Đặc thấy thế liền cười cười, đưa mắt nhìn qua lại giữa hai người khiến Tô Ngọc Cầm chỉ muốn chọc mù mắt anh ta luôn cho rồi.
"Xong rồi! Giờ chỉ cần chăm chỉ bôi thuốc và thay băng là được!" Trương Tinh Đặc cất dụng cụ xong liền nhìn thẳng vào Tô Ngọc Cầm, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói với cô "Vị trí vết thương như thế này, tốt nhất nên có người thay đừng tự thay." Sau đó cười cười liếc về phía Dương Kỳ.
"Nhiều chuyện!" Dương Kỳ cảnh cáo.
"Ha ha ha! Rồi, rồi, bây giờ đến lượt cậu! Cởi áo ra!" Trương Tinh Đặc không đùa nữa, anh ta quay người về phía Dương Kỳ. Người này chắc chắn bị thương nặng hơi cô gái nhỏ của mình. Vừa bước vào anh ta đã phát hiện ra nhưng người này cứ nhường Tô Ngọc Cầm trước.
"Nhanh lên!" Thấy Dương Kỳ không phải ứng gì Trương Tinh Đặc lại thúc giục. Tuy hắn cũng muốn ngồi đây với hai người nhưng đã muộn thế này rồi, anh ta còn không về thì người kia sẽ giận mất.
"Tôi không sao, cậu cứ về đi!" Dương Kỳ liếc Tô Ngọc Cầm một cái rồi nói với Trương Tinh Đặc.
Nghe được lời của anh, Tô Ngọc Cầm không khỏi nhướng mày. Người này sao cứng đầu như vậy, bị thương mà luôn tỏ ra mình ổn là sao? Càng nghĩ cô càng thấy khó chịu. Anh bị thương là vì cô nhưng lại không chịu chăm sóc bản thân. Thật là không biết muốn làm gì?
Nghĩ vậy, Tô Ngọc Cầm cố gắng khởi động bên tay đau của mình trước ánh mắt ngỡ ngàng của hai người cởi từng cúc áo cho anh.
"Em làm gì vậy?" Dương Kỳ giữ chặt lấy tay cô, hỏi.
Tô Ngọc Cầm không nói, cố gắng tránh thoát tay anh, tiếp tục động tác. Cô không biết bản thân bực bội vì chuyện gì. Có thể là do cô không thích người không biết quý trọng bản thân hoặc cũng có thể do cô áy náy. Nói tóm lại hiện giờ cô chỉ muốn anh khám bệnh.
Dương Kỳ thấy Tô Ngọc Cầm không trả lời liền cúi đầu nhìn xuống lại bị cảnh tượng trước mặt làm giật mình sau đó là đau lòng. Cô... khóc, khóc đến độ trái tim anh như vỡ nát.
"Làm sao vậy? Cánh tay đau hả? Hay còn bị thương chỗ nào, đâu nhanh cho Tinh Đặc xem!" Âm thanh không giấu nổi sự lo lắng, vội vàng kéo cô lại gần nhưng vừa mới chạm vào đã bị cô tránh khỏi.
"Ngoan! Đừng làm rộn!" Dương Kỳ hơi nghiêm mặt. Mà Trương Tinh Đặc ở một bên cười cười, người bạn này của anh ta xem ra vẫn có chút chậm hiểu.
"Ai mới là người làm rộn! Là anh đó! Rõ ràng là bản thân mới là người bị thương nặng hơn nhưng lại không chịu để bác sĩ xem. Lúc nào cũng không sao, không sao! Nói vậy để làm gì, tại sao bị thương không xem bệnh! Anh muốn tôi áy náy đến chết sao?" Nói xong câu cuối, nước mắt của Tô Ngọc Cầm không kìm được mà rơi xuống.
"Tỏ ra mạnh mẽ làm gì! Cơ thể mình mà lại không quý trọng! Đúng là... là...." Cô nấc nghẹn một cái, không cách nào nói tiếp. Ở kiếp trước bởi vì không biết quý trọng bản thân mà cô bị bạn thân và chồng hại chết nên khi thấy người không biết yêu thương mình cô rất khó chịu.
Nhìn thấy nước mắt của cô, Dương Kỳ luống cuống không biết làm sao. Đã lâu lắm rồi anh không thấy cô khóc, kể cả khi cô đau lòng nhất cũng chưa. Anh đã từng hứa sẽ bảo vệ cô thật tốt nhưng không ngờ người làm cô khóc lại chính là anh.
"Đừng khóc! Anh khám mà, anh khám ngay bây giờ. Không khóc nữa được không?" Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhưng nước mắt cô lại được mở khóa chảy không ngừng không những thế càng ngày càng có dấu hiệu tăng lên. Cuối cùng anh dứt khoát ôm cô vào lòng. Đợi cho cô bình tĩnh lại, anh mới buông cô ra.
"Cậu còn làm gì nữa mau khám cho mình!" Dương Kỳ liếc mắt nhìn về phía người đang ăn dưa ở bên cạnh.
"Ngay từ đầu làm luôn có phải đỡ không!" Trương Tinh Đặc nói thầm.
Vết thương của Dương Kỳ vốn không sâu bằng vết thương của Tô Ngọc Cầm nhưng anh lại bị thương ở eo. Không những thế, anh còn bế Tô Ngọc Cầm di chuyển một đoạn dài nên mảnh thủy tinh càng ghim vào sâu hơn. Cuối cùng Tinh Đặc quyết định khâu cho anh hai mũi để tránh vết thương hở lớn hơn.
Tô Ngọc Cầm ngồi một bên, im lặng nhìn toàn bộ quá trình. Cố gắng ghi nhớ những gì Trương Tinh Đặc dặn dò.
"Tôi đã nhân đôi đơn thuốc của bạn gái cậu lên rồi. Về hai người cứ uống theo đơn là được." Trương Tinh Đặc băng lại vết thương cho Dương Kỳ rồi vừa lòng gật gật đầu nói "Mấy ngày nay nghỉ ngơi thật tốt, tận lực không nên đụng nước..."
Sau đó anh ta bỗng dưng dừng một chút rồi đột nhiên lộ ra ý cười là lạ, ánh mắt liếc Tô Ngọc Cầm rồi nhìn Dương Kỳ nói "Động tác cũng không cần quá lớn."
Đáng tiếc, hai đối tượng mà anh nói tới một người thì trưng ra bộ mặt đứng đắn, một người khác lại chỉ nhợt nhạt mỉm cười, không có chút thay đổi nào làm anh ta thấy có chút không thú vị.
"Hai người thật vô vị! Thôi tôi đi trước đây!" Trước khi đứng dậy còn không quên nháy mắt với Dương Kỳ.
Tô Ngọc Cầm thấy anh ta chuẩn bị rời đi liền đứng dậy, sau đó cười thật xinh đẹp nói với anh ta: "Bác sĩ Trương, cảm ơn anh đã giúp đỡ chúng tôi đã muộn như vậy còn làm phiền anh! Còn có... tôi không phải bạn gái anh ta. Chúng tôi là đồng nghiệp!"
"A! Đồng nghiệp sao?" Giọng điệu của Trương Tinh Đặc hơi kéo dài, ánh mắt như có như không liếc nhìn Dương Kỳ, cuối cùng cười đáp: "Xin lỗi cô Tô là tôi đã nhầm. Lần sau hẹn cô uống cà phê để tạ lỗi. Hiện tại tôi xin phép đi trước. Tạm biệt!" Câu cuối là nói với Dương Kỳ.
Dương Kỳ nghe thấy cô phủ nhận mối qua hệ của hai người liền dừng động tác cài cúc áo, sau đó lại tiếp tục như bình thường. Bây giờ cô có thể từ chối nhưng sau này anh sẽ bắt cô phải chính miệng thừa nhận.
"Chúng ta cũng về thôi!" Anh cầm áo khoác đứng dậy nói.
Tô Ngọc Cầm nghe vậy quay lại, đi đến bên cạnh anh: "Để tôi đỡ anh!"
"Em cũng đang bị thương! Chúng ta ra ngoài trước rồi để trợ lý Vương đỡ tôi!" Dương Kỳ lắc đầu.
"Vậy... Được rồi! Đi thôi!"