Giờ giải giao là thời gian để mọi người nghỉ ngơi và làm việc theo ý thích của mình, người chăm học sẽ ở trong lớp làm bài hay đến thư viện đọc sách, người ham chơi sẽ xuống sân đá cầu nhảy dây, hay đuổi bắt nhau ngoài hành lang, cho dù là loại người gì thì cũng không ai có hứng thú đến khu vườn nhỏ trong trường để ngồi ngắm hoa tâm sự, bởi vì khối tiểu học bọn họ chỉ biết chơi, tuổi trẻ chính là không thể ngồi yên một chỗ, ngoại trừ ba người nào đó.
“Ân.” Lôi Hành Liệt nhận lấy hộp cơm từ tay Thịnh Hàm, cũng không nhìn nó trang trí đẹp hay không, cầm đũa trực tiếp cho vào miệng.
Thịnh Hàm sớm đã quen với việc ăn uống như vậy của Lôi Hành Liệt nên cũng chẳng nói gì, đối với Lôi Hành Liệt, đẹp xấu không quan trong, ngon dở cũng không cách biệt lắm, chỉ cần có thể nuốt trôi là được.
“Nè, anh không biết cảm ơn hay sao chứ?!” Kiều Ly ngồi bên cạnh nhìn một màn này, tuy nói đã sớm thành thói quen nhưng vẫn cảm thấy có chút chướng mắt, đặc biệt là mỗi khi Thịnh Hàm đưa cơm cho Lôi Hành Liệt, cậu nhận lấy mà không hề có một tiếng cảm ơn, giống như đây là điều mà Thịnh Hàm nên làm, mà cậu lại rất hưởng thụ nó.
Cậu nghĩ mình là ai chứ?!
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Thịnh Hàm dẫn cô đi gặp Lôi Hành Liệt, một tuần này phát sinh khá nhiều chuyện, giống như việc cô cùng Lôi Hành Liệt kết bạn, hay việc cô đến Thịnh gia làm khách, mặc kệ là chuyện gì xảy ra ngoài sức tưởng tượng Kiều Ly vẫn cố gắng tiếp thu nó, chỉ là đối với người gọi Lôi Hành Liệt này... trong lòng Kiều Ly vẫn còn lưu giữ lại một chút cảm xúc kỳ lạ, cụ thể thế nào cô không biết, chính là cô cảm thấy Lôi Hành Liệt không thích hợp với Thịnh Hàm lắm.
Nhìn từ bề ngoài Lôi Hành Liệt người này quả thật rất đáng thương, cha mẹ mất sớm, phải ăn nhờ ở đậu nhà cậu mợ, lại bị em họ chèn ép, lớn lên gầy gò ốm yếu, lại suy dinh dưỡng nặng, ngoại trừ thành tích học tập tốt ra thì hầu như không có tí ưu điểm, không có tí nổi bật nào. Một người như vậy rõ ràng là không sức gây hại cho người khác thế nhưng đôi mắt của cậu lại khiến cô sợ hãi, Kiều Ly vẫn còn nhỏ tuổi, cô chưa bước chân ra ngoài xã hội cho nên cô không thể nào nhìn thấu được suy nghĩ của Lôi Hành Liệt, chỉ là mỗi lần nhìn vào mắt cậu cô chỉ nhìn thấy một mảnh âm trầm u ám, giống như bị bóng tối nuốt chủng, nhiều lúc cậu nhìn Thịnh Hàm với ánh mắt khiến cô cảm thấy rợn người, con người này... hoàn toàn khác hẳn với vẻ bề ngoài mà cậu thể hiện.
Thời gian một tuần Kiều Ly không ngừng quan sát Lôi Hành Liệt, loại người bằng mặt không bằng lòng này tiếp tiếp cận Thịnh Hàm nhất định là không có ý tốt, xung quanh Thịnh Hàm có rất nhiều người, thế nhưng muốn Thịnh Hàm chấp nhận làm bạn lại chỉ có mình cô, hiện tại Lôi Hành Liệt xuất hiện cướp mất sự chú ý của Thịnh Hàm, cô nàng này ngốc nghếch dễ lừa như vậy, thân là bạn thân cô phải có trách nhiệm bảo vệ cô ấy. Chính là một tuần trôi qua cô cũng không tìm ra được mục đích của Lôi Hành Liệt, tựa hồ như ngoại trừ việc ăn ké cơm nhà Thịnh Hàm ra thì cậu cũng không có làm gì gây tổn hại với Thịnh Hàm cả, cho nên sau đó Kiều Ly dần dần thỏa hiệp, có lẽ là bản thân lầm lẫn rồi, dù sao dựa vào giác quan chưa chắc đã chính xác.
Nói thật Kiều Ly cũng không muốn kết bạn với Lôi Hành Liệt, không chỉ vì Thịnh Hàm mà còn là bởi vì bản thân cô, cô cũng nhận thấy Lôi Hành Liệt hẳn cũng chẳng muốn kết bạn gì với cô, nếu không phải vì Thịnh Hàm có lẽ người này chưa chắc đã để cô đi cùng, mà nguyên nhân lớn nhất Kiều Ly thỏa hiệp cũng là bởi vì Thịnh Hàm. Cô và Thịnh Hàm là bạn thân, tuy nhiên có một số chuyện của cô ấy cô cũng không thể quản quá nhiều, giống như việc Thịnh Hàm kết giao với ai đó, đây vốn là chuyện riêng của cô ấy, cô không có quyền thay cô ấy quyết định, bản thân cô cũng không muốn khiến Thịnh Hàm cảm thấy áp lực, bởi vì để ý cho nên cô quyết định không can thiệp vào, mặc dù cô cảm thấy việc Thịnh Hàm kết bạn với Lôi Hành Liệt chưa chắc là điều tốt, thế nhưng nếu Thịnh Hàm đã quyết định Kiều Ly chỉ có thể ở bên cạnh ủng hộ mà thôi, Thịnh Hàm cũng không còn là con nít nữa, nếu đã đưa ra quyết định thì cô ấy phải chịu trách nhiệm với nó.
Sau khi kết bạn với Lôi Hành Liệt, ba người thường xuyên ở cùng một chỗ, có lẽ Thịnh Hàm không muốn vì chuyện bản thân có bạn mới mà vắng vẻ Kiều Ly nên khi nào cô đi tìm Lôi Hành Liệt cô cũng kéo Kiều Ly đi cùng, mặc dù Kiều Ly chỉ đứng bên cạnh mà không có xen vào cuộc trò chuyện của hai người nhưng Thịnh Hàm vẫn lôi kéo Kiều Ly vào cuộc trò chuyện, giảm việc khiến Kiều Ly cảm thấy cô đơn đến mức thấp nhất. Kiều Ly cũng nhận thấy điều này cho nên cô cũng không có từ chối việc Thịnh Hàm kéo cô đi tìm Lôi Hành Liệt, cô không muốn khiến Thịnh Hàm cảm thấy khó xử, giờ giải lao ba người đều sẽ đến khu vườn nhỏ của trường, nơi này đã trở thành địa điểm quen thuộc của ba người, Lôi Hành Liệt ăn cơm trong khi Thịnh Hàm cùng Kiều Ly một bên nhìn. Tính tình cô và Lôi Hành Liệt giống nhau, đều không thích thân cận với người khác, Thịnh Hàm là trung gian giúp bọn họ tiếp xúc, ở giữa ba người chỉ có mình Thịnh Hàm vui vẻ cười nói, bất quá nhìn qua thoạt hình cũng khá là ôn hòa.
“Vì sao?” Lôi Hành Liệt đang nhai thịt trong miệng, nghe vậy ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt, gương mặt một mảnh mờ mịt, rõ ràng là không hiểu ý Kiều Ly muốn nói.
“Anh còn hỏi vì sao? Anh tưởng mình là ai chứ, ăn cơm của người khác lại không nói một câu cảm ơn...” Kiều Ly nhìn không vừa mắt Lôi Hành Liệt cho nên thái độ của cô đối với cậu có phần nóng nảy, hoàn toàn khác hẳn bộ dạng trầm tĩnh như nước ngày thường của mình.
“A... A Ly...” Thịnh Hàm ngồi giữa hai người cũng ngửi được mùi thuốc súng, cô vội vàng kéo tay Kiều Ly, cả hai đều là bạn của cô, cô không muốn ai trong hai người nảy sinh tranh chấp cả.
Lôi Hành Liệt nhướng mày, thản nhiên mở miệng: “Cô ấy nuôi tôi, đây không phải là chuyện tất nhiên sao?”
“Anh... anh... rốt cuộc mặt anh dày cỡ nào vậy?” Kiều Ly bị câu trả lời của cậu làm cho nghẹn họng trân trối, khó khăn lắm mới nặn ra được một câu hoàn chỉnh, máu nóng tràn lên gương mặt khiến mặt cô đỏ lên.
“Dày hơn cô một chút.” Lôi Hành Liệt đối với lời nói công kích bình thường của Kiều Ly cũng lười phản ứng nên tiếp tục ăn, lời nói khó nghe hơn cậu cũng đã từng nghe, những lời này thì có là gì chứ?
Kiều Ly nhìn Lôi Hành Liệt, bĩu môi không nói, cô cũng biết phá hỏng bữa ăn của người khác là một hành động không phải phép, cho nên cô mới không tiếp tục lên tiếng, huống hồ cô cũng không phải loại người thích nói nhiều, cứ bám người ta như sam để trút giận.
“A Ly, đừng tức giận mà...” Thịnh Hàm một bên giảng hòa, trên mặt cô vẫn duy trì nụ cười tươi tắn khiến Kiều Ly không nỡ nói những lời khiến nụ cười ấy vụt tắt đi, chỉ có thể bình tĩnh mở miệng: “Tớ mới không tức giận.”
Thịnh Hàm nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bắt đầu quan sát Kiều Ly, Kiều Ly bị nhìn có chút khó hiểu, mười giây sau đó Thịnh Hàm bắt đầu ôm bụng cười, khiến cho cơn giận của Kiều Ly vừa mới đè xuống hiện tại lại bùng lên.
“Cậu cười gì a?” Cô phát hiện sau khi Thịnh Hàm kết bạn với Lôi Hành Liệt thì tính tình càng ngày càng xấu, nhìn thấy cô bị bắt nạt cũng không thèm nói giúp cô, chẳng những thế còn cười vào mặt.
“Tớ phát hiện từ khi cậu cùng anh ấy kết bạn, tính tình cậu ngày càng nóng nảy, trước kia cậu như một mỹ nữ an tĩnh, cười nói cũng rất nhỏ nhẹ, hiện tại vẻ mặt tức giận của cậu sợ là người khác nhìn vào cũng chạy mất dép đi.” Lời này của Thịnh Hàm nói là thật, mặc dù Kiều Ly bằng tuổi cô, thậm chí so với cô còn nhỏ hơn mấy tháng nhưng Kiều Ly lúc nào cũng có tư tưởng trưởng thành, rõ ràng chỉ là một cô bé tám tuổi nhưng lời ăn cách nói chẳng khác nào bà cụ non, suốt ngày ngồi trong lớp yên tĩnh một mình, Thịnh Hàm đôi lúc cũng cảm thấy buồn cho Kiều Ly, vì cuộc sống hàng ngày của cô ấy chỉ xoay quanh chuyện học hành mà thôi, cô ấy không hề có cái gọi là tuổi thơ của một đứa trẻ. Cũng bởi vì tính tình Kiều Ly như vậy cho nên Thịnh Hàm mới đối với cô ấy dựa dẫm, xem cô ấy như chị gái của mình, thế nhưng đôi lúc cô lại mong Kiều Ly có một chút trẻ con, cô muốn chia phần hồn nhiên của mình cho Kiều Ly, muốn cô ấy cười đùa vui vẻ như bao đứa trẻ cùng tuổi khác, nhưng lại không thể nào thực hiện được, cho đến hiện tại... Thịnh Hàm cảm thấy để Kiều Ly cùng Lôi Hành Liệt kết bạn với nhau là một điều đúng đắn, hai người bọn họ giống hệt nhau, đều thuộc loại ít nói lãnh đạm, nhưng khi chạm mặt nhau lại như núi lửa bùng nổ, không ngừng tranh cãi.
“Thịnh Tiểu Hàm!” Kiều Ly buồn bực gọi một tiếng, gương mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ không vui, đúng như Thịnh Hàm nói cô đã thay đổi, so với vẻ yên tĩnh trước kia cô hiện tại đã trở nên nói nhiều vô cùng, thậm chí cảm xúc trên gương mặt càng ngày càng đặc sắc.
“Rồi rồi, không nói nữa, bất quá tớ thích nhìn cậu bây giờ hơn, bởi vì cậu như vậy mới có sức sống.”
Bản thân Kiều Ly thay đổi, cũng không hẳn là vì Lôi Hành Liệt, mà còn là vì một người khác nữa, mà người này Thịnh Hàm cũng biết, chỉ là cô ấy sẽ không thể nào ngờ được.
“Thịnh Tiểu Hàm, cậu học hư!”
“Như vậy cậu cũng có thể học hư theo tớ a...”
“Mới không cần.”
Lôi Hành Liệt liếc mắt nhìn hai người đang chơi đùa vui vẻ, gương mặt âm trầm vẫn không thay đổi, chính là chân mày hơi giãn ra, bản thân cậu cũng không biết mình đối với những lời nói đùa lảm nhảm bên tai này không những không cảm thấy phiền chán mà ngược lại nó còn khiến tâm tình cậu thoải mái đi rất nhiều.
“Tiểu Hàm, sữa dâu đó... cậu thật muốn cho anh ta sao?” Lôi Hành Liệt ăn cơm rất nhanh, cũng không biết là vì bao tử cậu lớn hay hộp cơm quá nhỏ, cậu chỉ dùng một chút thời gian liền có thể xử lí xong hộp cơm, ăn cơm xong cậu liền lấy hộp sữa dâu đặt bên cạnh, đây là hộp sữa dâu của Thịnh Hàm, nói cách khác những thứ đồ ăn vặt đặt ở nơi này đều là của Thịnh Hàm.
“Anh ấy chỉ uống một nửa thôi.” Thịnh Hàm mỉm cười, tiếp tục gặm snack khoai tây của bản thân, cũng không quên đưa cho Kiều Ly một gói, chính là Kiều Ly cảm thấy những thứ thức ăn này đều là rác rưởi, không tốt cho sức khỏe nên không có thường xuyên ăn, trừ khi Thịnh Hàm bắt ép cô dữ lắm cô mới ăn vài miếng để Thịnh Hàm vui.
“Thế còn nửa hộp kia?” Nói xong Kiều Ly mới cảm thấy câu hỏi này của bản thân có bao nhiêu ngốc nghếch, Lôi Hành Liệt uống một nửa, một nửa còn lại tất nhiên là sẽ không thể bỏ vào thùng rác, dù sao Thịnh Hàm cũng rất thích hương vị sữa dâu này.
“Tớ sẽ uống.” Dứt lời Lôi Hành Liệt bên cạnh liền đưa hộp sữa cho cô, Thịnh Hàm tự nhiên nhận lấy, lúc đầu cô đối với việc ăn chung uống chung với Lôi Hành Liệt quả thật có chút e ngại, sau đó dưới ánh mắt đầy uy hiếp của cậu cô chỉ đành khuất phục, bản thân cô cũng cảm thấy việc này cũng không có gì đáng để bận tâm, dù sao cũng là bạn bè với nhau, cô cùng Kiều Ly còn từng ngủ chung nữa cơ, chính là lúc còn đi học ở nhà trẻ, hai người rất thân thiết, ăn chung ngủ chung là chuyện thường ngày không đáng nhắc đến.
“Cậu có muốn uống không?” Ngày thường Kiều Ly không thích uống sữa, hôm nay lại đột nhiên quan tâm đến hộp sữa dâu của cô khiến Thịnh Hàm cảm thấy kỳ lạ, tưởng rằng cô cũng muốn uống nên chỉ hút một ngụm rồi đưa hộp sữa cho cô.
Lôi Hành Liệt nghe vậy bèn quay đầu nhìn Kiều Ly, mặc dù cậu không có nói gì nhưng đôi mắt lại hiện lên tia cảnh cáo, rõ ràng cậu không muốn Kiều Ly uống hộp sữa này.
“Không... không cần.” Kiều Ly xua tay, không ngừng lắc đầu: “Tớ không thích uống sữa lắm, cậu cũng biết mà.” Kiều Ly tất nhiên nhận thấy ánh mắt của cậu, cũng nhìn ra vẻ uy hiếp trong đó, nhưng cô từ chối cũng không phải vì sợ cậu, mà là bởi vì bản thân cô cũng không muốn uống chung với người khác, nếu đó chỉ là Thịnh Hàm thì không sao, nhưng mà Lôi Hành Liệt thì không giống.
“Tớ cũng nghĩ là cậu sẽ không uống.”
Kiều Ly: “...” Biết rõ tớ không uống cậu còn đưa đến trước mặt tớ làm gì?
Đến giờ vào học, mọi người ai về lớp nấy, chuông tan trường vừa mới vang lên thì xe của Thịnh gia đã đậu ở bên dưới đợi Thịnh Hàm, vì không muốn để Hàn Thư đợi lâu nên sau khi chào tạm biệt Kiều Ly xong cô liền lên xe trở về, Kiều Ly cũng không có lập tức đi bộ về, cô đứng ở cổng trường, bộ dạng như đang chờ đợi ai đó, mà xác thực cô đang đợi một người.
Khi Lôi Hành Liệt đi ra ngoài cổng trường thì nhìn thấy Kiều Ly đang đứng ở đó, trường học chỉ vừa mới tan, trước xổng trường vẫn còn rất đông người, thân hình nhỏ nhắn của Kiều Ly ở trong biển người rất khó phát hiện, thế nhưng gương mặt xinh xắn kia của cô không phải ai cũng có, đặc biệt trên người cô còn mang theo một loại khí chất lạnh lẽo, khiến người khác nhìn thấy đều không tự giác đi ngang qua, cho nên mới có thể dễ dàng nhìn thấy. Mấy ngày nay cậu không có ở lại trường học đợi đến khi mọi người ra về hết rồi mới về, mà sau khi chuông vang lên cậu cũng theo đám đông ra ngoài, bởi vì dạo gần đây mấy thằng nhóc kia không có tìm cậu gây sự nữa, cho nên cậu không cần phải trốn tránh bọn chúng, hơn nữa Thái Dung thường xuyên ra ngoài vào buổi trưa, nên ở nhà đặc biệt yên tĩnh, ngoại trừ việc Hứa Diệc thường xuyên dẫn anh em Giang gia đến Hứa gia chơi mà gây nên một trận ồn ào thì không có gì nghiêm trọng, vì vậy Lôi Hành Liệt lựa chọn về nhà sớm, bởi vì cậu cũng có việc cần làm.
Lôi Hành Liệt vốn dĩ muốn lướt qua người Kiều Ly ra khỏi cổng trường, tuy nói hai người bọn họ đã kết bạn nhưng rõ ràng cả cậu cùng cô đều không có tình nguyện, ở trước mặt Thịnh Hàm hai người tỏ vẻ ra quen biết là vì muốn làm vui lòng Thịnh Hàm, nhưng khi không có Thịnh Hàm hai người chẳng khác nào người xa lạ, ngay cả một câu chào cũng không có, đây chính là mối quan hệ giữa cậu và cô, nhìn tưởng như đơn giản nhưng lại vô cùng phức tạp.
“Lôi Hành Liệt.” Kiều Ly lên tiếng gọi lại, Lôi Hành Liệt bất giác dừng bước, cậu quay đầu lại nhìn cô: “Có việc?”
“Một tuần này tôi quan sát anh, anh cũng biết đúng không?”
“Vậy thì sao?”
Quả nhiên là anh ta biết!
“Rốt cuộc anh tiếp cận Tiểu Hàm là vì cái gì?”
“Có cái ăn.”
“Ngoại trừ việc đó ra... anh còn có mục đích nào khác không?” Cô nhìn cậu với vẻ nghi ngờ, rõ ràng là câu nói của cậu không hề khiến cô tin tưởng.
Ánh mắt cậu như có điều suy nghĩ, chậm rãi mở miệng: “Tạm thời thì không.”
Không có thì tốt rồi, cô thở phào nhẹ nhõm.
A, khoan đã... cậu nói, tạm thời thì không...
Tạm thời... tức là hiện tại thì không nhưng mà sau này thì không chắc, ý tứ chính là như vậy sao?!
Cô nhíu mày, gương mặt tỏ vẻ không vui: “Có ý gì?!”
“Chính là... ý trên mặt chữ.” Đối với sự tức giận của Kiều Ly, cậu lựa chọn làm như không thấy, thản nhiên mở miệng.
“Tôi mặc kệ anh có ý đồ gì với Tiểu Hàm nhưng tốt nhất anh nên giữ lại, Tiểu Hàm không phải loại người anh có thể động vào!” Cô mím môi, bàn tay nắm chặt lại, ánh mắt hiện lên tia lửa đỏ, mang theo vài phần cảnh cáo mở miệng.
Một người đàn ông đến đón con mình tan học, nhưng bởi vì ngoài cổng trường quá đông nên khi nhìn thấy chỗ Kiều Ly và Lôi Hành Liệt đang đứng khá vắng người nên hắn bèn đi đến đó, vị trí này dễ dàng để con hắn tìm thấy hắn, trong lúc vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai đứa trẻ, sắc mặt hắn không khỏi trở nên cổ quái.
Trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm như vậy sao?
Còn biết thế nào là mục đích tiếp cận, âm mưu lâu dài, uy hiếp cảnh cáo...
Khí thế của cô bé này khi nói ra những lời đó hoàn toàn khiến người khác cảm nhận được tia cảnh cáo trong đó, mà cậu bé đối diện cũng không hề thua kém, mặc dù không có nói gì nhưng đôi mắt cậu lại khiến người khác không dám suy đoán.
Trẻ con, thật đáng sợ!
Người đàn ông cảm thấy bản thân mình như đã già đi mười tuổi, có chút không hiểu nổi lứa trẻ hiện nay đang nghĩ gì.
“Cô đang cảnh cáo tôi?!” Cậu lập tức đáp lại bằng ánh mắt sắc bén, đôi mắt cậu vốn đã âm trầm lúc này càng trở nên âm trầm đáng sợ, khiến người khác không khỏi sinh ra sự sợ hãi, mà Kiều Ly lúc này cũng có chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn là kinh ngạc, bởi vì... một đứa trẻ mới mười hai tuổi như cậu, làm sao lại có khí thế cùng đôi mắt đáng sợ như vậy?!
“Không có...” Kiều Ly ngập ngừng, đôi mắt loạn nhìn xung quanh như muốn tránh né, đưa tay vuốt tóc mái đang rũ xuống một bên, nếu nhìn kỹ sẽ thấy tay cô có phần run rẩy.
“Tôi không có tư cách cảnh cáo anh, nhưng trên cương vị là bạn thân của Thịnh Hàm, tôi không muốn anh làm tổn thương cô ấy.” Kiều Ly cắn răng, đè xuống sự sợ hãi trong lòng mà nói một câu hoàn chỉnh.
“Nếu anh xem cô ấy là bạn, làm ơn đừng làm tổn thương cô ấy, Tiểu Hàm kỳ thực rất yếu đuối, không mạnh mẽ như vẻ ngoài đâu.” Bức thư ngày đó Thịnh Hàm viết cho cô, Kiều Ly sau khi đọc xong cũng biết được tâm tư Thịnh Hàm nhạy cảm và yếu đuối thế nào, đừng nhìn ngày thường Thịnh Hàm luôn cười đùa vui vẻ nhưng khi gặp chuyện lại không biết cách giải quyết vấn đề thế nào mới tốt.
Lôi Hành Liệt im lặng nhìn cô, không nói, Kiều Ly cũng không mong cậu đáp lại câu trả lời của cô, vì vậy vứt lại một câu rồi nhanh chóng chạy đi.
“Tôi chỉ muốn nói vậy thôi, còn về quyết định là do anh.” Bộ dạng của cô so với con thỏ còn muốn nhanh hơn, Kiều Ly chạy đến ngã rẽ liền dừng lại, thân thể nhỏ bé dựa vào từng, cố gắng bình ổn hô hấp của bản thân, bức tường lạnh lẽo khiến cô cảm thấy an tâm đi vài phần.
Lôi Hành Liệt người này... thật đáng sợ, bộ dạng đó, đôi mắt đó, khí thế đó, ngôn ngữ lạnh lùng đó... hoàn toàn không khác gì Thịnh Mộ Triều cả, khiến cô nhịn không được mà sinh lòng sợ hãi.
Trong lòng cô biết rất rõ, người khiến cô sợ hãi không phải là Lôi Hành Liệt mà là... Thịnh Mộ Triều!
Nhớ đến cảnh tượng ngày đó ở Thịnh gia, sắc mặt Kiều Ly liền trở nên tái nhợt, cô vội đưa tay che miệng, một bộ dạng sắp nôn đến nơi.
Vì sao xung quanh Thịnh Hàm... luôn có những người đàn ông đáng sợ như vậy?!
Từ Lôi Hành Liệt đến... Thịnh Mộ Triều.
Trở lại với Lôi Hành Liệt, sau khi Kiều Ly bỏ chạy, cậu cũng tiếp tục bước chân ra khỏi trường, bỏ lại ánh mắt quái dị từ người đàn ông bên cạnh, đối với lời nói của Kiều Ly cậu hoàn toàn không để trong lòng, có lẽ Kiều Ly thật là muốn cảnh cáo cậu đấy, nhưng một đứa trẻ như cô nói những lời này hoàn toàn không có cô không hề có tính uy hiếp.
Thịnh Hàm là loại người thế nào, có đụng vào được hay không, bản thân cậu là người biết rất rõ, mặc dù tuổi cậu không lớn nhưng thân là con trai của Lôi gia gia chủ Lôi Khiếu Thiên, cậu biết rất rõ các thế lực tại S thị này, bao gồm Thịnh Thế của Thịnh gia.
Ngay từ lúc nghe thấy Thịnh Hàm nói ra cái tên của mình, cậu đã ẩn ẩn suy đoán được thân phận của người trước mắt, chỉ là khi đó cậu lựa chọn không truy cứu, thứ nhất là vì cậu rất đói, không có thứ no bụng thì khó mà có thể suy nghĩ một cách lí trí được, thứ hai là vì Thịnh Hàm lúc đó chỉ đi có một mình, thân là tiểu công chúa của Thịnh gia, lẽ ra cô nên được người đưa đón khi ra ngoài mới đúng, vậy nên cậu mới không có truy cứu xem cô có phải là người của Thịnh gia hay không hay chỉ đơn giản là trùng họ, thế nhưng khi cậu đưa cô trở về nhà cậu liền xác định, cô bé trước mắt chính là chim hoàng yến của Thịnh gia.
Có thể kết giao với người Thịnh gia, người ở thành phố S này cầu còn không được, không nghĩ đến cái bánh nướng lại rơi vào đầu cậu, Lôi Hành Liệt dù kinh ngạc nhưng vẫn tương kế tựu kế, nếu Thịnh Hàm đã muốn kết bạn với cậu, cậu cũng không ngại ngùng gì mà bỏ qua cơ hội tốt để tiếp cận cô, dù sao thân phận công chúa của Thịnh gia kia của cô rất có giá trị lợi dụng, chỉ là cậu không ngờ bản thân cậu còn chưa ra tay thì cô đã chủ động tìm đến cậu.
Thịnh Hàm rất cô đơn, đó là cảm giác khi cậu nghe thấy những lời bộc bạch của cô, và đó cũng là lý do mà cô bám theo cậu, muốn cùng cậu kết bạn, đối với lý do này Lôi Hành Liệt cũng không biết nên khóc hay nên cười nhưng cậu vẫn là đồng ý cùng cô kết bạn, bởi vì cậu biết cô bé này rất có ảnh hưởng với tương lai của cậu, cậu có thể lợi dụng cô mà trở về Lôi gia.
Sau khi Hứa Tịnh Văn mất, Lôi Hành Liệt vẫn không ngừng bị người phụ nữ gọi Belinda Wilson - chủ mẫu của Lôi gia truy sát, Lôi Khiếu Thiên cũng biết chuyện này cho nên đã cho thủ hạ đắc lực của mình là Lạc Hàn đưa cậu trốn rời khỏi thành phố A và dàn dựng lên một vụ tai nạn khiến Belinda Wilson nghĩ rằng cậu đã chết, sau đó cậu được đưa đến S thị để khôi phục thân phân là cháu trai của Hứa Vinh mà tiếp tục sống. So với thành phố A thì thành phố S rõ ràng là nguy hiểm hơn rất nhiều, thế lực của Lôi gia bao trùm thế giới ngầm của S thị, cho nên khi cậu đặt chân đến đây thì chẳng nào chui đầu vào lưới, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, Belinda Wilson tuyệt đối không thể ngờ rằng Lôi Khiếu Thiên không đưa cậu ra nước ngoài trốn bà ta mà lại đặt cậu ta dưới con mắt của mình, vào lúc này Lôi Khiếu Thiên lấy thêm một người vợ nữa cho nên Belinda Wilson mới không có thời gian truy tìm cậu mà chỉ tập trung đối phó với người phụ nữ kia.
Lôi Hành Liệt che giấu thân phận là con trai của bá chủ thế giới ngầm S thị là Lôi Khiếu Thiên để sống ở nhà cậu mợ mình là Hứa Vinh và Thái Dung, họ Lôi rất hiếm, đặc biệt là ở S thị lại càng khiến nhiều người nghi ngờ, nhưng trường tiểu học chỉ có học sinh, học sinh tiểu học rất ngây thơ trong sáng, sẽ không giống như những người lớn có nhiều suy nghĩ sâu xa, nếu có thì những đứa trẻ đó cũng là xuất thân từ danh môn, hoặc là từ thế giới ngầm hắc đạo, nhưng đến giờ phút này vẫn chưa có kẻ nào đến lấy mạng cậu, xem ra thân phận của cậu vẫn còn giấu rất tốt.
Mấy năm nay Lôi Khiếu Thiên không hề liên lạc với cậu, Lôi Hành Liệt không biết là Lôi Khiếu Thiên vì muốn bảo vệ cậu nên mới không đón cậu trở về Lôi gia hay ông ta sớm đã lãng quên cậu và muốn vứt bỏ cậu, chỉ là mặc kệ là lý do nào thì cậu cũng sẽ không bỏ cuộc, cậu sớm đã lĩnh ngộ được sự máu lạnh của người đàn ông kia, cho nên cậu sớm đã không còn trông mong gì vào ông ta nữa, thế nhưng cậu không muốn bị người khác xem là rác rưởi.
Thịnh gia tuy thuộc phe bạch đạo nhưng không có nghĩa là không có thế lực thuộc hắc đạo, thành phố S vốn dĩ là hỗn long tạp ngư, cái gì mà không có, chuyện thế lực bạch đạo nằm vùng ở phe hắc đạo cũng là bình thường, cho nên cậu lựa chọn kết giao cùng Thịnh Hàm, mong muốn mượn thế lực của Thịnh gia để trở về Lôi gia, bất quá đó là ý nghĩ trước kia của cậu, còn bây giờ mặc dù vẫn là vậy nhưng lại có chút thay đổi.