Vạn Tiểu Bân gật đầu nhẹ, "Qua vài trạm nữa là đến."
Kiều Đa Bảo ừ một tiếng, lại bắt đầu nghiêng đầu buồn ngủ, bất quá không có buồn ngủ, qua một phút, cô lại tỉnh lại hướng về phía Chu Tích Tiệp hỏi: "Cậu có mệt hay không? Nếu không thì cậu đem túi sách cho tôi cầm đi."
Chu Tích Tiệp lắc đầu, ngón tay thon dài gẩy gẩy đưa trên trán cô, vuốt vài sợi tóc dính mồ hôi thản nhiên nói: "Ngủ đi, đến nơi tôi gọi cậu."
Vạn Tiểu Bân ở một bên nhìn thấy bộ dáng thân mật khăng khít của bọn họ, trong lòng rất là không cảm xúc.
Ở trên xe chờ gần hơn một giờ, cuối cùng đến trạm.
Nhưng vừa xuống xe, Kiều Đa Bảo cả khuôn mặt trắng xanh, nhịn không được chạy đến một bên cống thoát nước ói lên ói xuống, thiếu chút nữa ngay cả cổ họng đều muốn phun ra. Chu Tích Tiệp cầm lấy bọc sách của cô, chau mày, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì, đi tới vừa vỗ phía sau lưng của cô, một tay lần lượt cầm khăn giấy cho cô lau miệng.
Kiều Đa Bảo hơn nửa người treo trên người Chu Tích Tiệp, hai chân đánh bay đi hướng về phía cư xá trên đường, đèn đường chiếu xuống, hai cái bong kéo dài chồng lên nhau.
Nửa đường chứng kiến tốp năm, tốp ba mấy quán BBQ ven đường tản ra mùi hương, vốn là hữu khí vô lực, Kiều Đa Bảo lập tức tinh thần phấn chấn, chỉ đạo: "Tôi nghĩ chúng ta nên ăn cái kia."
Chu Tích Tiệp nhìn cũng không nhìn, kéo người đi.
"Ăn cái đầu."
"Cậu không ăn tôi ăn!"
Chu Tích Tiệp lười phải nói, trực tiếp thân thể khom xuống đem cả người khiêng đứng lên, không để ý Kiều Đa Bảo giãy giụa, trực tiếp hướng về nhà đi đến.
"Này! Lá gan cậu giờ mập thật! Cẩn thận ba của tôi chỉnh chết đi!"
"Chú sẽ rất tán thành hành vi của tôi."
"Ô a, cậu từ lúc nào lại cùng cha tôi thông đồng một mạch, cấu kết với nhau làm việc xấu nha?"
". . ."
Thời gian nhoáng một cái, học kỳ đầu ở cao trung liền gần kết thúc, tới thời điểm gần nguyên đán, mỗi lớp học cũng bắt đầu làm tiết mụcc cho tiệc nguyên đán.
Kiều Đa Bảo đối với mấy tiết mục này không có hứng thú, ủy viên vui chơi giải trí trong lớp vốn là dự định biểu diễn một kịch bản ,hơn nữa đã từng liếc trúng Kiều Đa Bảo, muốn cho cô diễn một trái táo, kết quả đều bị cô ngáp đuổi đi .
Về sau bởi vì đến gần mà không đủ nhân số, ủy viên vui chơi giải trí chỉ có thể bất quá làm Lâm Nguyệt Dung lợi dụng một chút fan trung thực đề cử biểu diễn đàn tranh làm tiết mục đại diện của lớp. Nhưng Long Phượng Kiều chính là không vui, dựa vào cái gì muốn cho Lâm Nguyệt Dung đại diện cho cả lớp? Vì chỉ có một mình cô ta biểu diễn,cô liền dàn dựng cho thêm vài nam sinh khiêu vũ a.
Vì vậy mỗi khi đến sau giờ học, Kiều Đa Bảo lúc nào cũng thỉnh thoảng bị Long Phượng Kiều kéo đi xem kiêm giám khảo.
Trong phòng âm nhạc, Kiều Đa Bảo nhàm chán ngồi góc, nhìn Long Phượng Kiều chiếm đoạt một cả một vùng bàn. Phòng bên kia còn có vài chồng chất tập luyện học sinh, khiêu vũ khiêu vũ, diễn kịch bản diễn kịch bản, rất là náo nhiệt.
Kiều Đa Bảo nhìn xem trong lớp mỗi nam sinh đầu đều đội mũ an toàn vì trên mặt đất mấy đôi chân đang loạn chuyển, cô nghiêng đầu hướng về phía nam sinh nhảy như con gà chói mắt, nam sinh kia bị dời đi sự chú ý không cẩn thận thiếu chút nữa đem cái cổ ngoẹo về phía sau, nhe răng nhếch miệng, không ngừng ủy khuất vì bị Long Phượng Kiều tức miệng chửi ầm lên.
Kiều Đa Bảo đắc ý cười lộ ra răng mèo, trong lúc vô tình khóe mắt quét đến một câyđàn dương cầm cũ trong góc, trên đàn dương cầm bịt kín một lớp bụi, hơn nữa vừa nhìn liền biết không giống như là hạng sang.
Bởi vì vừa rồi hơi nóng liền cởi áo khoác, Kiều Đa Bảo trên người chỉ mặc một chiếc áo len màu vàng, cô dạo bước đến bên cạnh đàn dương cầm cũ, duỗi ra ngón tay đơn giản gõ gõ vài cái, mặc dù âm sắc chẳng có gì đặc sắc, nhưng còn có thể nghe được giai điệu.
Nhàn rỗi không chuyện gì, lại cảm thấy rất lâu không đánh đàn dương cầm, Kiều Đa Bảo nhất thời ngứa tay liền mang cái ghế ngồi xuống.
Xen lẫn vài ca khúc dân gian của mấy người đang khiêu vũ, ngón tay mảnh mai trắng nõn tùy tiện cho vài âm phù hợp chèn lên liền lưu loát vào quỹ đạo, nghe rất linh hoạt, kỳ ảo êm) tựa như nước chảy từ bầu trời kia xuống mà ra.
Giống như đêm tối yên tĩnh trong đó, thoáng vài ánh trăng nhu hòa từ từ phóng vào, ánh sao lấp lánh vô số khắc trạm trên trời, lại phảng phất ở đó một đồng ruộng xanh mướt không người nào, một chút côn trùng, ếch kêu vang đột ngột đánh vỡ yên tĩnh, tràn ngập ra một loại không khí rất hòa hợp.
Triệu Nghị Nhiên đúng lúc từ âm nhạc phòng trải qua, phía sau lưng của anh cõng một cây đàn vi-ô-lông, cau mày tựa hồ đang suy tư cái gì.
Đột nhiên, anh dừng ở phía trước cửa sổ phòng âm nhạc, ánh mắt quét về phía góc, chỗ đó có cây đàn dương cầm cũ, còn có một bóng dáng quen thuộc, tóc vẫn như cũ buộc đuôi ngựa hoạt bát, gò má mập hồng, lông mi thật dài, còn đôi môi tự nhiên nhếch lên, từ từ rút đi vẻ ngây thơ, lại có vẻ thiếu nữ, thanh thuần cùng mĩ lệ, ánh mặt trời xuyên thấu qua thủy tinh nhu hòa biểu hiện ở trên người cô, ánh sáng đọng lại trên áo lông màu vàng nhạt, tựa như lấp lánh sáng lên.
Triệu Nghị Nhiên ngây người, nhìn bên trong, thật lâu đều chưa lấy lại tinh thần. Anh liên tục đam mê, muốn chụp ảnh, thỉnh thoảng anh cũng có đi chụp hình, nhưng là hiện tại anh có chút ít hận không đem máy chụp hình mang theo trên người.
Đi theo phía sau anh, hai nam hai nữ thấy anh nhìn vào trong phòng âm nhạc ngẩn người, liền đi theo hướng bên trong xem. Một mỹ nữ vóc người cao gầy, tóc dài cẩn thận lắng nghe, liền nhíu lại lông mày nghi ngờ nhìn Triệu Nghị Nhiên,
"Nữ sinh này đàn piano chẳng có gì đặc sắc, âm sắc có chút trầm, có mấy cái âm cũng không ở trong giai điệu."
Triệu Nghị Nhiên lắc đầu, mắt nhìn thẳng, lẳng lặng lắng nghe, một lúc sau chậm rãi nói:
"Đàn dương cầm rất xấu, không chỉ cái bàn không dùng được, còn có vài phím là ấn không lên tiếng đến. Lúc học lớp mười, tớ có đàn qua đàn dương cầm kia, đánh đến khúc nào, cũng đều gọi không ra giai điệu."
Tóc dài mỹ nữ không nói, chỉ là nhìn Kiều Đa Bảo, ánh mắt có chút quái dị.
"Không cần, lần này hợp tác với tớ, người được chọn, tớ đã tìm xong rồi, cùng chị của cậu nói một tiếng, không cần làm phiền chị ấy."
"Cái gì? Dứt khoát, chị của tớ đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể cùng cậu luyện tập, đàn dương cầm của chị ấy đã qua cấp bảy!"
"Ha ha, trước mắt tớ có cao thủ đàn dương cầm cấp tám, tớ vì cái gì còn muốn bỏ ‘gần cầu xa’?"
"Dứt khoát đi!"
Mỹ nữ tóc dài nóng nảy, chị của cô thật vất vả mới chờ đến cơ hội này cùng cậu ta diễn tấu, nhưng bây giờ đột nhiên nói không cần nữa. . .
"Tốt lắm, các người đi trước tập luyện đi, tôi một hồi nữa sẽ lại đến."
Triệu Nghị Nhiên khoát tay áo, đi vòng qua cửa sau phòng âm nhạc đi vào.
Những người khác gặp Triệu Nghị Nhiên bóng lưng kiên định đành phải quay đầu.
Kiều Đa Bảo đàn xong một khúc sau sẽ không có đàn tiếp, bởi vì kia bàn đạp của đàn dương cầm khi đạp xuống, thanh âm đã kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, tiếng ồn quá lớn, cô cũng không có hứng thú tiếp tục đánh tiếp.
Không biết khi nào Long Phượng Kiều đã vẻ mặt thèm thuồng nhìn cô.
"Tiểu Bảo, sao cậu không vào CLB dương cầm a!"
Kiều Đa Bảo vỗ vỗ cái mông đứng lên duỗi lưng một cái, quăng cho cô một ánh mắt đắc ý "Đó là đương nhiên".
Long Phượng Kiều ôm bả vai của cô, nước miếng vẩy ra, nói:
"Thật không nghĩ tới, loại người như cậu - tiểu nữ sinh ngây ngốc manh cũng sẽ đàn loại nhạc khí tao nhã này a, đáng thương cho tớ hồi bé phải luyện dượng cầm để có khí chất tao nhã mấy ngày liền, đến bây giờ đàn vẫn rất khó nghe a --- a a a!!"
Long Phượng Kiều trong lúc vô tình nghiêng đầu nhìn thấy từ cửasau có một nam sinh đứng sau cửa phụ, cái miệng mở ra còn to hơn miệng cá sấu.
Triệu Nghị Nhiên một than như tiêu chuẩn mỹ nam trong tiểu thuyết mặc --- áo sơ mi trắng quần jean, sau lưng cõng đàn vi-ô-lông, vóc người thon dài, chập chờn.
Tóc ngắn, môi mỏng hé mở, ôn nhu mỉm cười, tuấn mỹ như tranh vẽ.
Cùng Long Phượng , mấy nữ sinh khác đang luyện tập cũng thật bất ngờ, mỗi một người ánh mắt đều dại ra, miệng mở to.
Triệu Nghị Nhiên thoáng ánh lên vẻ sức quyến rũ, mười phần mỉm cười từng bước từng bước tới gần, nhìn lên ngước đầu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, hai mắt vô thần híp lại, ngẩn ngơ đứng bên Kiều Đa Bảo, anh nhịn không được lại tiến về phía trước một bước.
"Achoo! !" Vào thời điểm mấu chốt một cái hắt xì đột ngột, phá phong cảnh, Kiều Đa Bảo tựa hồ hết sức lao lực mới đem cái hắt xì này hắt ra, nước miếng bay lên mặt Triệu Nghị Nhiên, cô ngậm miệng, lỗ mũi vẫn mang một vật thể trong suốt, hình như là --- nước mũi.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, ân, loại thời tiết như ngày này dễ dàng bị cảm mạo là hết sức bình thường.
Kiều Đa Bảo da mặt dày vạn năm bắt đầu rạn nứt, có chút ngượng ngùng che mũi, sau đó chạy bốn phía tìm khăn giấy.
Triệu Nghị Nhiên đơn giản chỉ cần ngẩn ra mấy giây mới phục hồi lại tinh thần, vô ý thức sờ soạng, lấy ra một ít bao khăn giấy đưa tới. Kiều Đa Bảo liên tục cảm ơn, sau đó anh rất bình tĩnh trước mắt bao người, lại lưu mấy giọt nước mũi nhỏ của cô.
Một lúc lâu sau, Triệu Nghị Nhiên mới hắng giọng hỏi: "Vị bạn học này, cậu còn nhớ rõ tôi chứ."
Kiều Đa Bảo một bên lau mũi, một bên đánh giá anh một cái, có chút nhìn quen mắt nhưng mà không có ấn tượng gì, không khỏi nhíu mày, "Ai?"
Lời này vừa nói ra, nữ sinh xung quanh đều rối rít khinh bỉ nhìn Kiều Đa Bảo.
"Chính là ở vườn sinh vật cảnh trên núi. . ." Triệu Nghị Nhiên hơi có chút nhắc nhở, đứng một bên Long Phượng Kiều con mắt mở to một phần.
"Tôi không có đi qua a." Kiều Đa Bảo liếc mắt suy nghĩ một chút bật thốt ra, đừng trách cô không nhớ được, như cũ chính là việc xấu nên quên thì phải quên, không nên quên cũng quên.
"Ách. . . Cậu mà không nhớ rõ coi như xong." Triệu Nghị Nhiên cũng không biết nói như thế nào cho tốt, nếu đã Kiều Đa Bảo không nhớ rõ coi như xong, anh thật sự là không cách nào nói ra bản thân lúc ấy chật vật như thế nào.
"Là như vậy, gọi tôi là Triệu Nghị Nhiên, là học trưởng cấp ba, tiệc nguyên đán lần này, tôi hy vọng cậu có thể cùng tôi hợp tác đánh đàn dương cầm."
Triệu Nghị Nhiên tác phong nhanh nhẹn mời mọc, nữ sinh xung quanh sau khi nghe được đều kinh ngạc gào to lên, mỗi một người đều vẻ mặt hâm mộ nhìn xem Kiều Đa Bảo, ngay cả Long Phượng Kiều cũng cảm thấy cô ấy chính là đạp vận cứt chó mới được tới trường học nổi danh nhất kiêm hot boy ưu ái.
Ai biết vị chủ nhân này đạp cứt chó mà ngơ ngẩn cả người tiêu hóa ý tứ Triệu Nghị Nhiên, trực tiếp lắc đầu.
"Không cần, tôi là muốn xem biểu diễn, không phải đi biểu diễn."
Toàn trường lại lần nữa yên tĩnh không tiếng động.
". . . Ha ha, không liên quan, tiết mục của chúng ta là xếp cuối cùng, cậu có thể ở phía dưới xem hết biểu diễn rồi lên biểu diễn."
Triệu Nghị Nhiên không nghĩ tới lời mời mọc của mình thế thoáng cái liền bị cự tuyệt, gương mặt tuấn tú có chút ngạc nhiên nhưng vẫn rất kiên nhẫn giải thích.
Kiều Đa Bảo còn lắc đầu, không có nói cái gì nữa, mấy nữ sinh một đám không đếm xỉa tới lời cự tuyệt của cô, chỉ nhìn chằm chằm người bị cự tuyệt. Kiều Đa Bảo không quan tâm, liền khoác lại áo khoác, chuẩn bị đi rủ Chu Tích Tiệp đi ăn cơm. Không có lợi tuyệt đồi không làm a.