“ CHỊU HẾT ĐƯỢC RỒI ĐÓ! BỎ TAY RA, HAI NGƯỜI LÀM CÁI TRÒ CON BÒ GÌ VẬY HẢ?? “ - Tôi hét ầm lên, làm người qua đường cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Hai người kia thì hoảng sợ, nhanh chóng bỏ tay tôi ra, mặt ngạc nhiên. Tôi nhìn mặt hai người kia, giận dữ đi trước. Ngay lúc đó, xe bus vừa đến trạm, tôi liền nhào lên xe bus và hai người kia đứng ngơ ngơ ngác ngác đứng như chờ chồng. Sau 5 giây ngơ ngơ, hai người đó mới thích ứng được chuyện gì đang xảy ra, phóng nhanh lên xe bus.
Tôi đưa thẻ học sinh cho chú thu tiền rồi móc tiền ra... trả tiền. Hai người kia nhìn theo hành động của tôi... làm theo. Buồn cười thật.
“ Sao lúc nãy cậu / chị giận dữ như vậy? Tôi / Em làm gì cậu / chị sao? “ - Hai người nói cùng một lúc?! Càng ngày càng buồn cười. Hai người kia mặt đần độn nhìn nhau. Tôi đã hết giận từ lúc lên xe bus rồi nhưng tôi có tính hay đùa dai, nên...
“ Nè, hai người kia! Muốn nhìn nhau đến khi nào hả? Hay là tôi tạo không gian riêng tư cho hai người nhìn nhau tâm sự, được không? “ - Tôi tỏ ra tức giận, cố tình trêu chọc Thiên Minh và Nhật Hào.
“ Thôi, chị hai đừng giận nha, nha chị. “ - Nó chớp chớp đôi mắt cún con dụ dỗ tôi. Giời ơi, sao ba mẹ lại sinh ra nó?! Thằng nhóc này sao lại đáng yêu đến thế?!
“ Đừng có lừa tôi, tôi không mắc bẫy đâu nha nhóc. “ - Tôi giơ ngón tay chỉ chỉ lên trán bé con kia, thật dễ thương. Bỗng nhiên, người tôi bị xoay lại. Tôi nhíu mày nhìn Thiên Minh, hôm nay hai cái người này bị gì vậy? Cậu ta trưng ngay cái mặt trắng hơn cả tôi, mắt mở to, chớp chớp liên tục. Chắp hai tay trước ngực, nói:
“ Cậu là người tốt rộng lượng một chút, tha lỗi cho việc lúc nãy đi. “ - Nhìn gương mặt này, tôi lại liên tưởng đến cái truyện vài ngày trước tôi đọc trên mạng. Truyện của hủ ấy mà, nội dung của truyện đấy là thế này: người thụ làm cho người công giận. Muốn làm gì đó cho người công kia hết giận, người thụ đã trưng ra cái mặt đáng yêu này ra cho người công không còn giận. Và thế là, người công kia không còn giận nhưng người thụ lại bầm giập, te tua. Hơi phức tạp nhỉ?
“ Này này, cậu đang nghĩ gì mà mặt lại biến thái như thế? Đã vậy, còn chảy cả nước bọt nữa kìa! “ - Tôi bừng tỉnh sau cái suy nghĩ câu dẫn kia, cậu ta chắc chắn không phải là cường công, mà chỉ nằm dưới cho cường công bạo cúc. Tôi quá bậy bạ rồi. Tôi lấy vạt áo, lau đi chỗ có nước bọt kia, biện hộ cho mình:
“ Nghĩ gì là nghĩ gì? Biến thái cái đầu của cậu ấy. Thôi, tới nơi rồi kìa, xuống xe nhanh đi. “ - Tôi đẩy đẩy tay cậu ta, ý bảo xuống xe. Cậu ta cũng hiểu ý, làm theo. Còn thằng em tôi, nó chỉ biết làm theo những hành động của tôi và Minh, xuống xe.
Tôi tiếp tục đi trước, không cho hai người họ nắm được tay mình. Vào đến khu vui chơi, tôi hào hứng chạy về phúa em trai, nắm tay nó, chạy đến quầy kem. Tôi rất thích ăn vặt, nhất là kem. Tôi xoay người lại phía sau, Thiên Minh mặt hằm hằm nhìn tôi đang nắm tay Nhật Hào. “ Nè, chúng ta mua kem ăn đi. Mua cho tôi đi. “ - Tôi nheo mắt nhìn cậu ấy.
“ Được rồi, được rồi. Tôi mua cho hai chị em cậu là được chứ gì?! “ - Cậu ta lấy tiền từ trong bóp tiền ra, mua 3 cốc kem. Cậu ta 1 cốc, tôi và em trai mỗi người 1 cốc. Tôi mỉm cười nhìn Thiên Minh, nói:
“ Giờ chúng ta tìm trò gì chơi đi, hay chúng ta vào đó chơi đi. “ - Tôi chỉ tay lên cái trò chơi đang lượn lòng vòng kia, là tàu lượn siêu tốc. Mặc dù đã chơi trò này với lũ bạn rất nhiều lần, thế nhưng tôi vẫn muốn chơi tiếp, chơi hoài không chán ấy. Tôi quay mặt nhìn cậu ta, gương mặt cậu ta đã tái xanh. Hả? Tái xanh? Bệnh sao?
“ Nè, cậu bị làm sao vậy? Bệnh hả? Hay là chúng ta về, để hôm nào cậu khỏe rồi đi sau cũng được. Về thôi! “ - Tôi kéo tay cậu ta với Nhật Hào quay về nhưng tay tôi bị cậu níu lại. Gương mặt vẫn còn tái xanh nhưng bớt đi phần nào làm tôi cũng giảm bớt đi lo lắng, cậu ta gượng cười nói với tôi:
“ Không sao, tôi khỏe như vậy thì làm sao có bệnh chứ, đồ ngốc! Đã đến đây rồi, chẳng lẽ lại quay về à? Chúng ta vẫn chưa chơi gì mà. Cậu nói chơi trò đấy đúng không, chúng ta cùng chơi đi. “
“ Nhưng mà, cậu... “
“ Không cậu tớ gì hết, đi thôi. Đi chơi nào nhóc. “ - Cậu ta không thèm cho tôi nói câu nào thì đã kéo tôi với Hào đi.
Lên đến đấy, tôi thấy chân cậu ta run cầm cập, lòng bàn tay thì đầy mồ hôi. Tôi vỗ vỗ vai nhóc đang đứng phía trước rồi nói với cả hai người kia:
“ Thôi, chúng ta chơi trò khác đi. Chị sợ trò này lắm rồi. “
“ Những lúc trước chị toàn rủ chơi trò này thôi mà, giờ sao lại... “ - Nhóc con kia đứng cằn nhằn
“ Giờ chán trò này rồi, chơi trò khác đi. Đạp vịt đi. “ - Tôi không đợi hai con người kia kịp nói gì thêm, tôi đã lôi một mạch đi qua phía đạp vịt.
“ Chú ơi, cháu lấy con đấy, con đấy đó chú! “ - Qua đến bên khu đạp vịt, tôi nhìn xung quanh, chọn 1 con vừa ý rồi kéo hai người kia leo lên ngồi. Thiên Minh cứ nhìn chằm chằm tôi, mỉm cười như muốn nói lời cảm ơn vì chuyện lúc nãy. Nhóc này thì chắc chắn đang rất bực mình vì tôi không cho nó chơi tàu lượn.
Vì còn nhỏ, nên tôi cho Nhật Hào ngồi giữa hai người chúng tôi. Nhìn cứ như tôi là vợ cậu ta, cậu ta là chồng tôi và nhóc ngồi giữa là con của chúng tôi ấy. Thôi, nghĩ gì thế này...
Đạp vịt xong, chúng tôi còn dẫn nhau đi ăn trưa, xem phim rồi lại ăn tối và còn đi dạo nữa chứ. Đi chơi đến khoảng 7h30', tôi và nhóc Hào tạm biệt Minh, tôi còn phải đưa nhóc này về nhà ông bà. Về đến nhà tôi là đã 8h30'. Hôm nay đúng là mệt thật, mệt nhưng rất vui. Bị tra tấn lỗ tai xong, tôi vụt ngay lên lầu, tắm rửa và sau đó mệt nhoài đi ngủ. Có lẽ hôm nay quá mệt nên tôi đã ngủ rất sớm, chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Tạm biệt ngày hôm nay, ngày chủ nhật mệt mỏi!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~
Trời ơi, mẹ ơi! Cuối cùng thì cũng hết cái
Mấy bợn,
Dù thế nào đi nữa thì nó cũng xong rồi. Lúc đầu có ý định là viết đến
Dài lắm rồi, kết đây. Mấy bợn nhớ bình chọn cho cái truyện ba xàm nhất HMT này nha. Thw mấy bợn nhìu.