Nhìn anh vẫn nhát gan như ngày cũ, Đường Tố Khanh có chút bất đắc dĩ, trong lòng đối với anh vốn có bài xích nghiêm trọng từ khi hai người ở nhà cũ rồi, có lẽ nó thay đổi là bởi vì khi gặp nguy hiểm anh chẳng màn đến chuyện mình sẽ như thế nào, đem cô bảo vệ trong lồng ngực.
Cô nhìn thấu vẻ không được tự nhiên của anh, nghĩ tới chuyện mới vừa ông nội nói trong điện thoại, Đường Tố Khanh suy nghĩ chốc lát, đứng lên đi về phòng ngủ.
Sở Chiến nhìn bóng lưng âm thầm đi mất của cô, trong lòng không biết vì sao vô cùng khó chịu, anh đường đường là người có địa vị cao nhất trong giới hắc đạo thế nhưng lại bị người ta xem thường không thèm nhìn đến, càng kỳ quái chính là anh bởi vì thái độ của cô mà canh cánh trong lòng, loại tâm tình xa lạ quấy nhiễu anh trong một khoảng thời gian dài. Cho đến khi Đường Tố Khanh bước ra từ phòng ngủ.
"Buổi chiều anh đã không muốn cùng đi mua đồ với em vậy thì anh cứ đi một mình đi, cái này cho anh, anh xem cần cái gì thì cứ mua." Đường Tố Khanh đem tờ chi phiếu trong tay đưa cho anh, dùng một giọng ôn hòa nói.
Ngày mai cô muốn xin nghỉ một ngày để đi chúc thọ, phòng làm việc còn rất nhiều tài liệu cần cô xử lý, buổi chiều nếu cô nghỉ, tài liệu sẽ chất đống rất nhiều, cho nên buổi chiều rất khó rút thời gian cùng anh đi mua đồ.
Nghĩ đến có lẽ anh không xui xẻo như vậy, mới vừa gặp bọn bắt cóc lại gặp thêm một bọn bắt cóc khác, nếu anh thật sự sợ nguy hiểm, cô có thể gọi điện nhờ một người cấp dưới đi chung với anh, Đường Tố Khanh nghĩ như vậy.
"Anh... anh nên hiểu ý của em là ….. ." Sở Chiến lôi kéo ống tay áo của cô, cúi đầu nhỏ giọng nói, không biết tại sao anh rất sợ cô gái nhỏ này hiểu lầm anh, bài xích anh; cho nên mới vội vàng muốn giải thích, anh đang nghiêm túc suy nghĩ tâm tình theo giọng nói đột nhiên vang lên.
"Em hiểu, ông nội mới vừa gọi điện thoại tới đây, muốn ngày mai em xin nghỉ một ngày cùng anh đi mừng thọ chú hai. Cho nên xế chiều hôm nay em phải trở về văn phòng một chút, xử lý hết tài liệu cần thiết, như vậy mới có thể thanh thản xin nghỉ, còn là một đấng mày râu muốn mua một số vật phẩm riêng tư, chính em cũng hiểu điều đó, cho nên buổi chiều em không đi cùng anh, nếu anh muốn có một người đi cùng để giảm bớt nguy hiểm, em có thể sắp xếp một trợ lý nam đi cùng anh, anh cảm thấy thế nào?" Đường Tố Khanh chăm chú giải thích.
Thứ nhất sợ con cừu nhỏ đến tố cáo tội của cô với ông nội; thứ hai cô mới vừa quyết định thử tiến lại gần anh, có thể trở thành bạn tốt; cuối cùng, dĩ nhiên sợ con cừu nhỏ sẽ nghĩ sai, bên ngoài lại gặp chuyện không may .
"Anh biết rồi." Ánh mắt Sở Chiến sáng lên, gật đầu một cái, nhận lấy chi phiếu vợ yêu cho anh, nghiêm túc nhìn một chút, thử đếm những số không trên phiếu, cuối cùng xem nó có cần mật mã để mở không.
Người khác có lẽ cảm thấy đàn ông dùng tiền của phụ nữ rất mất thể diện, nhưng Sở Chiến là ai, của cải của anh có thể mau mấy nước nhỏ không thành vấn đề, sẽ không tính những thứ tiền lẻ như thế này, chỉ cảm thấy cầm tiền của ‘vợ yêu’ cho khiến anh rất vui vẻ, dù sao giữa vợ chồng thì của em chính là của anh, của anh chính là của em. Hơn nữa hiện tại anh trong vai trò theo như điều tra được biết là người ở nhà nấu ăn, không có thu nhập ổn định.
Tiền này cùng lắm thì về sau anh đưa toàn bộ sổ tiết kiệm cho cô bảo quản, giờ phút này Sở Chiến đã hoàn toàn quên mình chỉ là đang thi hành nhiệm vụ, về sau phải rời đi.
Chỉ là vừa nghĩ tới cô cũng từng cho tiền Giang Thiếu Hiền dùng như vậy, đã từng dùng một giọng nói dịu dàng để giải thích với Giang Thiếu Hiền, trong lòng anh đã cảm thấy buồn buồn.
Quá kỳ quái rồi, từ khi bắt đầu nhiệm vụ này, tất cả tâm tình của anh thật giống như thay đổi bởi vì cô gái nhỏ trước mắt, đây là vì cái gì chứ? Sở Chiến nghĩ thế nào cũng không thông.
Thấy Sở Chiến cầm tấm chi phiếu kia, Đường Tố Khanh thở ra một hơi, xem ra anh đã hiểu ý tứ của mình, trong lòng cô khẽ mỉm cười. Nhưng cô lại chẳng biết tại sao phải chú ý tâm tình của anh, bọn họ hiện tại chỉ có thể coi là vợ chồng trên danh nghĩa, trừ bỏ quan hệ này, liền là hai người xa lạ, nhưng trong lòng lại có một thứ réo rắt, không phải chỉ là bạn bè bình thường?
Điều chỉnh lại cảm xúc một chút, Đường Tố Khanh mở miệng nói: "Buổi chiều anh suy nghĩ xem cần mua gì tặng chú hai không, em đi làm trước đây.", Đường Tố Khanh hoàn toàn không biết người đứng ở trước mặt cô chính là một đại ca xã hội đen, căn bản không biết gì về việc nội trợ và người thân, chứ đừng nói mua đồ gì tặng người ta, hơn nữa anh chẳng muốn vì ai mà suy nghĩ cả, nên chỉ gật đầu ứng phó mà thôi.
Lúc Đường Tố Khanh cầm túi của mình đi tới cửa nhà, dừng bước, nhìn Sở Chiến đang ngồi trên ghế sa lon nói: "Nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện cho em.", dứt lời, không đợi đối phương trả lời, nhanh chóng đi ra khỏi cửa, chỉ để lại một mình Sở Chiến ý vị không rõ nhìn bóng lưng của cô.
Cô gái này không giống như lời đồn đãi của mọi người tuy đẹp đẽ nhưng lạnh lùng, từ khi anh bắt đầu tiếp xúc với cô cho đến bây giờ, mỗi hành động của cô đi vào mắt anh đều rất đáng yêu, xem ra tháng ngày sau này sẽ không quá nhàm chán, khóe môi Sở Chiến nâng lên một nụ cười, thầm nghĩ.
Sở Chiến làm một đại ca xã hội đen, muốn cái gì đều được thuộc hạ trực tiếp mua cho, căn bản không cần anh lên tiếng, vật dụng sinh hoạt cá nhân đều do người khác chăm sóc, quần áo mặc trên người được thiết kế riêng bởi những nhà thiết kế nổi tiếng, bây giờ bắt anh một mình đi vào trung tâm mua sắm để mua đồ, hơn nữa những thứ khi đều là thứ rẻ mạt, nhưng anh không thấy chuyện này đặc biệt phiền tóai, ngược lại càng mua càng vui vẻ.
Có lẽ đây chính là cách sống bình thường của mọi người, nếu lúc này có cô gái nhỏ kia ở đây vậy thì càng thêm hoàn mỹ, anh thầm nghĩ.
Ước chừng một giờ đồng hồ sau, Sở Chiến thắng lợi trở về, thời điểm đi tới lầu dưới của siêu thị, đột nhiên phát hiện ra việc mà người đàn ông của gia đình cần phải làm là biết nấu cơm, anh lập tức cầm quần áo trong tay quay trở lại, đẩy xe đi theo những bà nội trợ khác chạy đến khu bày bán thức ăn.
Vì vậy một bức tranh lạ hiện ta, những phụ nữ kia đang đứng trong khu thực phẩm nhìn thấy dáng dấp anh tuấn của một người con trai đang nghiêm túc chọn thức ăn, kể cả những nhân viên tại khu đó đều đưa con mắt sáng rực nhìn anh.
Sở Chiến đối với hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn không để tâm, cầm một trái cà chua lên, nghĩ thầm về vẻ đẹp cà chua, không tệ, vì vậy lại bỏ thêm vài quả vào giỏ mua hàng của mình; nhìn bên cạnh thấy trái đu đủ, nghĩ tới không tồi, giống như bộ ngực lớn, vô tình liếc mắt cái, cảm nhận được ngực của cô gái kia dường như không nhỏ lắm, không cần bồi bổ nhiều vẫn tốt, nghĩ như vậy, anh tiếp tục lấy vào trái đu đủ bỏ vào giỏ. . . . . .
Đi một vòng quanh siêu thị, Sở Chiến thấy giỏ của anh đã thành một ngọn núi nhỏ nên thôi, nghĩ thầm không trách được nhiều người thích mua đồ như vậy, thì ra là một thú vui trong cuộc sống.
Sở Chiến thanh toán hóa đơn xong thuận tiện đi đến cửa hàng sách mua vài quyển sách dạy nấu ăn, bắt đầu từ hôm nay anh muốn trở thành người đàn ông của gia đình.