• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên trán tôi vã mồ hôi lạnh, cũng không chú ý tới người đàn ông này đã đứng bên cạnh tôi từ khi nào.

Tôi hỏi ông ta nói cái gì, ông ta chỉ vào một căn phòng bên phải sân trước, nói bên ngoài nhiều người, nên vào trong phòng nói chuyện đi.

Người đàn ông này đã bắt đầu lén nhìn tôi từ hôm qua. Hôm qua ông ta đã mắng ông đạo sĩ, cho nên ông ta hẳn là người bà con biết chuyện mà cha mẹ Tiểu Ngôn đã nói. Nhưng cha mẹ Tiểu Ngôn nói là những bậc cha chú trong nhà, còn người đàn ông trung niên này thoạt nhìn cũng chỉ bằng tuổi Tiểu Ngôn, hẳn là không phải mới đúng.

Tôi tự hỏi tại sao người đàn ông này luôn luôn nhìn tôi, đây vừa lúc là một cơ hội, vì vậy tôi đi thẳng đến căn phòng đó.

Tôi vừa đi được hai bước thì đột nhiên có người gọi tôi từ phía sau, tôi quay lại thì thấy đó là ông đạo sĩ.

Ông ấy bước nhanh về phía tôi rồi kéo tôi ra sân sau. Tôi vừa đồng ý với người đàn ông trung niên kia đi vào phòng ông ta, nhưng ông đạo sĩ lại hốt hoảng đến tìm tôi như vậy khẳng định là có chuyện, tôi đang muốn nói một tiếng người đàn ông trung niên kia, nhưng ngẩng đầu lên thì phát hiện không thấy ông ta đâu.

Sắc mặt ông đạo sĩ rất khó coi, kéo tôi đến sân sau, tôi còn chưa kịp nói chuyện vừa rồi với ông ấy, thì đã ngửi được một mùi máu tanh có chút khó ngửi.

Vị trí bên cạnh quan tài của vợ chồng Tiểu Ngôn đang nhỏ máu xuống phía dưới.

Tôi lập tức đổ mồ hôi lạnh, hỏi ông đạo sĩ đã xảy ra chuyện gì thế.

Đạo sĩ nghiêm cẩn híp mắt nói chuyện vừa xảy ra. Máu tí tách rơi xuống có màu đen kịt, đọng trên mặt đất thật lâu cũng không có thấm xuống. Tôi hỏi liệu có liên quan gì đến tôi không.

Đạo sĩ nghiêm cẩn nói có liên quan đến tôi, xác chết nhỏ máu khẳng định không phải của Tiểu Ngôn, hẳn là của vợ Tiểu Ngôn.

Tôi nói liệu có nên đưa đi hỏa táng trước không? Ông đạo sĩ hừ lạnh một tiếng nói, chưa đến bảy ngày, cảm giác của con người sẽ không biến mất, tôi có thể nói cho cậu biết, chúng ta chưa đến nơi hỏa táng, đã có thể chết bất đắc kỳ tử, hung khí có thể là viên đá rơi từ trên trời xuống, hoặc có thể là tai nạn giao thông.

Tôi như muốn khóc nói vì đã liên quan đến tôi, vậy hãy nói cho tôi biết chuyện này là gì, liệu tôi có phải chôn cùng cô ta hay không.

Đạo sĩ nghiêm cẩn có vẻ đang lưỡng lự, sau đó nói: "Cô ta chết thật thảm, không có da là không có toàn thây. Ban đầu tôi nghĩ cảm giác thứ bảy của cô ta sẽ đầy oán hận, nhưng không ngờ bây giờ cô ta vẫn còn dây dưa với cậu. Điều tôi muốn cậu làm là, tối nay cậu hãy dụ cô ta ra ngoài, sau đó chúng ta đi tìm lại da cho cô ta. Có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra."

Tôi lắc đầu thật mạnh nói tuyệt đối không được. Chuyện tối hôm trước tôi còn chưa lấy lại tinh thần, đã thế cái cách người phụ nữ này chết còn thê thảm như vậy, tôi sợ là lần đầu tiên nhìn thấy cô ta đã bị co quắp.

Đạo sĩ nghiêm cẩn nói nhất định phải tìm về, thi thể đã bắt đầu rỉ máu, hiện tại giác quan thứ bảy đã tách khỏi cơ thể nên sẽ không có chuyện gì xảy ra, nếu chờ giác quan thứ bảy trở về, bị thi thể lây nhiễm, cũng không phải là một chuyện dễ xử lý như vậy.

Tôi nói giác quan thứ bảy không phải là ý niệm trong đầu khi người chết đi sao? Chẳng lẽ còn có thể thay đổi?

Đạo sĩ nghiêm cẩn nói với vẻ mặt không thay đổi: Tôi nói cho cậu biết giác quan thứ bảy chính là quỷ hồn mà người ta hay nói đó, trên thực tế bọn họ sẽ không có cái gọi là đầu thai, tức là ý thức không thể biến mất sau khi chết. Đạo sĩ nghiêm cẩn chậm rãi nhíu mày, sau đó nói: Trên lý thuyết, ấn tượng sâu sắc nhất khi cô ta chết hẳn là người giết cô ta, nhưng sao cô ta lại quấn lấy cậu thì tôi không nghĩ ra.

Nhưng hiện tại thi thể đã bắt đầu rỉ máu, đây chính là chết không nhắm mắt. Hiện tại cô ta quấn lấy cậu, cho nên chỉ cần tìm da về, sau đó để cậu đưa đến hỏa táng sẽ không xảy ra chuyện nữa. Nếu không, cô ta sẽ bắt đầu liều mạng tìm cho mình túi da, cũng chính là kẻ chết thay mà mấy cụ già hay nói đấy.

Tôi nói chẳng lẽ không có cách nào nữa hay sao, đạo sĩ nghiêm cẩn ha hả cười khẩy một tiếng nói, trừ phi có thể tìm cho cô ta một tấm da khác, cậu muốn tôi đến lò hỏa táng để lột da?

Tôi lắc đầu nói khẳng định không được. Đạo sĩ nghiêm cẩn nói cho tôi biết, buổi tối ông sẽ nói cho tôi biết nên làm như thế nào, hôm nay cũng không nên chạy loạn, ông sợ tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sau đó tiếp tục nói với tôi không cần để ý đến người kia nhìn trộm tôi, đến lúc đó ông sẽ nghĩ biện pháp xử lý.

Vừa vặn đạo sĩ nghiêm cẩn nhắc tới chuyện này, tôi lập tức nói cho ông biết chuyện con diều vừa rồi Bàn Tử Văn phát hiện, sau đó tôi lại khẳng định nói đây không phải là con diều.

Đạo sĩ nghiêm cẩn suy nghĩ một chút nói, có phải là lúc diều bị thổi lên cửa sổ thì đuôi cũng không có dán lên.

Tôi vừa rồi quá căng thẳng nên thật không nghĩ đến chuyện này, đạo sĩ nghiêm cẩn vừa nói như vậy, ngược lại thấy cũng có lý.

Nếu thật sự là như vậy, thì tôi đã tự dọa mình cả đêm rồi, quả thực quá mất mặt mà. Đạo sĩ nghiêm cẩn bảo tôi không cần suy nghĩ nhiều, có lẽ đó chỉ là một con diều. Tôi cố gắng kiềm chế cảm giác không thoải mái trong lòng, sau đó lại nói cho đạo sĩ nghiêm cẩn biết người đàn ông trung niên kia muốn tìm tôi nói chuyện phiếm, hơn nữa còn vẫn lén nhìn chuyện của tôi.

Kết quả đạo sĩ nghiêm cẩn kinh ngạc hỏi tôi là người đàn ông trung niên, sao ông lại không chú ý tới.

Tôi nói ông cũng phớt lờ người ta, chính là cái người đã nói ông là đạo sĩ dỏm đó. Đạo sĩ nghiêm cẩn nhíu mày thật lâu, nói cũng không có một người như vậy.

Tôi nói ông hãy suy nghĩ lại một chút đi, người đó đã chửi ông khi chúng ta ăn tối đêm qua đó.

Đạo sĩ nghiêm cẩn lắc đầu nói không có, sau đó thúc giục tôi nói nếu tôi còn có chuyện gì thì nói luôn đi, tối nay sẽ dẫn dắt giác quan thứ bảy của vợ Tiểu Ngôn, còn phải nhờ cô ta đi tìm người đã giết cô ta, như vậy mới có thể biết da nằm ở nơi nào. Việc phải làm vào buổi tối nhiều lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK