• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần đây Kinh Thành có rất nhiều truyền thuyết......

Dĩ nhiên những thứ này chỉ có Diêu Thiên là người biết rõ, con dâu Kinh Kinh của hắn lại ngơ ngác chỉ biết vây quanh hắn, cũng không hiểu được thanh danh bên ngoài của nàng đã đạt tới cao nhất.

Truyền thuyết, Hoa Lạc Vân công tử si mê chờ Đệ Nhất Tài Nữ ở Vọng Giang Lâu nhiều ngày, cũng không thấy nàng xuất hiện gặp mặt. Nước chảy hữu tình, đáng tiếc hoa rơi đã có tình cảm ở nơi khác, một lòng giữ gìn vì tướng công bạc tình.

Truyền thuyết, hội thi thơ Kinh Thành sẽ cử hành một lần gặp mặt bạn hữu vì Đệ Nhất Tài Nữ, chỉ tiếc gia giáo quốc sư phủ rất nghiêm, nàng không có cách nào ra ngoài.

Những điều này Kinh Kinh căn bản cũng không biết, nàng giao toàn bộ những hoa hoa thảo thảo không rõ lai lịch kia cho công công, bởi vì nàng biết hắn không thích thấy những thứ kia.

Vì vậy, gần đây đại thúc dọn dẹp rác rưởi ở quốc sư phủ nhìn đồ bỏ đi than thở.

Nhìn một chút đồ bỏ đi ở quốc sư phủ người ta, phong nhã như vậy. Trừ hoa chính là thơ, quả thật không giống người khác.

Diêu Thiên gần đây để cho tất cả người làm phong tỏa tin tức bên ngoài, hắn thật muốn xem bọn họ làm thế nào lợi dụng sơ hở vào quốc sư phủ.

Nhưng là, cái chỗ trống này lại phát ra từ trên người Diêu Viễn Từ, đây là điều mà người làm cha như hắn dù thế nào cũng không thể ngờ.

Diêu Viễn Từ và Lôi Báo là bạn tốt, Lôi Báo đến chơi hắn tự nhiên không có ngăn cản.

Thế nhưng con báo này hôm nay vừa nhìn người lão hữu này đã cảm thấy máu huyết dâng trào, hận không thể kéo hắn từ trên ghế xuống hỏi hắn một chút rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

Ném một lão bà như hoa như ngọc lại tài giỏi qua một bên, còn mình cả ngày ngẩn người với một đống nhạc khí, chẳng lẽ hắn không biết bên ngoài có bao nhiêu người đói khát khó chịu mong chờ được gặp Kinh Kinh? Hắn đã không quan tâm nữ nhân này, tại sao lại không để cho nàng theo đuổi hạnh phúc của mình.

"Viễn Từ, chị dâu thế nào lại không có ở đây?" Hắn dùng mắt Báo nhìn hồi lâu, không nhìn thấy Kinh Kinh không khỏi có chút thất vọng.

Diêu Viễn Từ nói: "Chắc là ở thư phòng xem sổ sách." Đây là hắn nghe Xuân Hỉ nói, người thiếu phu nhân này thích nhất chính là quản gia, luôn thích cầm quyển sách đọc. Nhưng đại khái bởi vì không hiểu, cho nên lão gia phải ở bên cạnh chỉ điểm.

Lôi Báo biết chuyện này vốn không nên hỏi, nhưng lúc này hắn lại hết sức tò mò, nói: "Viễn Từ, giữa ngươi và thiếu phu nhân thật...... Vẫn lấy lễ đón tiếp sao?" Từ chị dâu biến thành thiếu phu nhân, tâm tư của hắn chỉ có mình hiểu.

Diêu Viễn Từ cau mày nói: "Đúng là như thế, ngươi đây là ý gì?"

Lôi Báo thẳng tính, nói: "Tức là ngươi không thích thiếu phu nhân, vì sao còn muốn nàng giữ chặt như vậy, ngay cả Vọng Giang Lâu cũng không cho đi?"

Diêu Viễn Từ nói: "Khi nào thì ta coi chừng nàng?"

Lôi Báo thở dài nói: "Vậy ta biết, nhất định là thiếu phu nhân nàng vẫn đối với ngươi......"

Diêu Viễn Từ không muốn nghĩ tới thiếu phu nhân, chỉ nói: "Tiểu Báo, biểu muội ngươi...... Nàng có khỏe không?"

Lôi Báo vừa nghe lập tức nổi giận, hắn vẫn nghe người ta nói công tử nhà quốc sư động lòng biểu muội nhà mình, vốn tưởng rằng là giả, hiện tại vừa nghe thì có bảy phần là thật rồi.

Nếu là như vậy, hắn hít một hơi nói: "Viễn Từ muốn gặp biểu muội ta sao?"

Diêu Viễn Từ đỏ mặt, nói: "Dĩ nhiên...... Muốn gặp."

Lôi Báo cười nói: "Vậy ta có ý này, buổi tối ta hẹn biểu muội tới Vọng Giang Lâu, còn ngươi thì dẫn theo thiếu phu nhân tới đây, đến lúc đó mọi người gặp mặt như thế nào?"

Diêu Viễn Từ vừa nghe lập tức liền đồng ý, nói: "Rất tốt, quyết định như vậy, nhưng ngươi nhất định phải mang người đến."

Lôi Báo nghĩ ở trong lòng, ngươi mới phải nhất định dẫn người tới mới đúng.

Thật ra thì Lôi Báo vốn không phải là người có nhiều chủ ý như vậy, đây hoàn toàn là bị buộc ra ngoài. Ai bảo cả phủ quốc sư đều bị Diêu Thiên nhìn đến nước chảy không lọt, nếu như không phải là trước kia hắn và Diêu Viễn Từ có chút đi lại, chỉ sợ cũng không vào được.

Hai người cứ thỏa thuận như vậy, Lôi Báo cười ha hả trở về, ngược lại Diêu Viễn Từ lại vội vàng gọi Xuân Hỉ tới đi mời Kinh Kinh đến chỗ này của hắn một lần.

Kinh Kinh ngẩn ra, vì sao Diêu Viễn Từ lại muốn thấy mình.

Nhưng nghĩ lại một chút thì hiểu rõ, đơn giản chính là vì Tố Vân mà thôi.

Tới đây hỏi lại, quả nhiên như vậy.

Nhưng mà tên Vọng Giang Lâu này nàng cảm thấy rất quen, bất quá trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra. Vốn muốn nói không đi, bởi vì gần đây thật vất vả công công ở nhà, nàng muốn ở bên cạnh hắn nhiều thêm, nhưng vừa nghĩ tới nếu như trong lòng Diêu Viễn Từ đã có đối tượng, như vậy chẳng phải càng có lợi cho mình hơn.

Nghĩ vậy gật đầu một cái nói: "Được, ta thì đi với ngươi một lần."

Hai người quyết định xong, đã nói muốn đi ra ngoài một chút.

Diêu Thiên dĩ nhiên vui mừng, bởi vì đây là lần đầu tiên nhi tử và thê tử cùng nhau đi ra ngoài, có lẽ đây là cơ hội để hai đứa nhỏ hợp lại.

Nhưng là, đứng ở chỗ xa nhìn bọn họ một người đẩy một người khác rời đi, trong lòng cảm thấy thật không thoải mái, cảm giác hình như sắp mất đi một đồ vật gì đó, hơn nữa một dạng vĩnh viễn sẽ không trở lại bên cạnh hắn.

Mặt trời chiều ngả về tây, Diêu Viễn Từ bọn họ ngồi vào xe ngựa đi tới Vọng Giang Lâu.

Lúc này Kinh Kinh mới phát hiện khi Diêu Viễn Từ ra khỏi cửa phải có bốn người hầu thân thể cường tráng đi theo, bọn họ là chân Diêu Viễn Từ, hắn muốn lên lầu bọn họ sẽ mang hắn lên lầu.

Vọng Giang Lâu được gọi là Vọng Giang Lâu là bởi vì nó rất cao, cả Kinh Thành trừ tháp thì nó cao nhất. Trên cùng là tầng năm, mà rất nhiều văn nhân trí thức đều thích nhất nơi này.

Bốn người hầu cũng không hô dừng lại mà trực tiếp mang Diêu Viễn Từ lên lầu năm, ngược lại Kinh Kinh và nha đầu Linh nhi rơi ở phía sau, các nàng vừa ngắm cảnh vừa đi, mãi cho đến lầu năm mới phát hiện nơi này thế nhưng lại không còn chỗ cho hai người các nàng.

Đếm một chút cũng có năm sáu người, đều là thiếu niên tuổi không lớn lắm, trong đó có một người là Lôi Báo, một người khác chính là Hoa Lạc Vân.

Mà nàng phát hiện, trong đó còn có bóng dáng của Tố Vân, nhưng mà lúc này nàng đã tự cảm giác được đúng doanh địa rồi, đứng ở bên cạnh Diêu Viễn Từ nói chuyện với nhau.

Khóe miệng Kinh Kinh rút gân, nhanh như vậy đã quên mất người dẫn hắn ra ngoài, quả nhiên là thấy sắc quên nghĩa!

Hoa Lạc Vân đi tới đầu tiên, hạ thấp giọng nói: "Mới vừa nghe nói ngươi sẽ tới đây, cho nên chờ ở chỗ này, không ngờ chính là hai người các ngươi......" Hắn nhìn thoáng qua Diêu Viễn Từ, tuy nói so về tướng mạo thì hắn mạnh hơn bọn họ rất nhiều, nhưng chung quy cũng chỉ là phế nhân, thê tử tốt như vậy lại bỏ qua ở một bên mà lại đến gần một nữ nhân khác, chẳng lẽ nguyên nhân là do mắt mù sao?

Kinh Kinh không quá thích tình huống như thế này, mặc dù nàng cũng đã từng gặp rất nhiều nam tiên nhân, nhưng bọn hắn cũng rất quá đáng rồi, bọn hắn nhìn chằm chằm giống như nàng trần truồng ra cửa vậy.

Hết cách rồi, Đệ Nhất Tài Nữ thiên triều đến tham dự không nhìn mới là lạ.

Coi như nàng đi cùng với tướng công, nhưng tướng công nàng hình như căn bản không để ý tới nàng, hơn nữa còn là một người mù, vô luận bọn họ làm cái gì đối với nàng, hắn cũng không nhìn thấy được.

"Hoa huynh, không bằng giới thiệu cho chúng ta một chút vị này......" Có một nam tử phong lưu tuấn nhã đi tới, nhìn dáng vẻ chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nhưng giữa lông mày lại hàm chứa vô tận phong tình.

Hoa Lạc Vân co rút, hắn vốn là muốn một mình tới đây, nhưng bởi vì đang uống rượu cùng bọn họ, ba người này vừa nghe là Đệ Nhất Tài Nữ thiên triều, cũng muốn tới thò chân vào, vì vậy đều đi theo tới đây.

"Vị này là biểu đệ ta, Thái Ngọc Kinh." Hoa Lạc Vân lại chỉ vào hai người phía sau nói: "Vị này là nhị biểu đệ ta, Thái Ngọc Thương. Còn vị phía sau kia là tiểu Vương Gia Thiên Ngạo."

Tiểu Vương Gia Thiên Ngạo nhìn Kinh Kinh từ trên xuống dưới hồi lâu, ngạo mạn nói: "Cũng chỉ có như vậy, ngay cả bộ dáng cũng chưa nảy nở, quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt."

Kinh Kinh giật mình, nàng có chọc tới vị này sao?

Đáng tiếc từ trước đến nay nàng không sở trường về tranh đấu ngôn ngữ, cho nên chỉ cười nói: "Cũng vậy."

Trên mặt Thiên Ngạo hiện lên lãnh lẽo nói: "Ngươi......"

Kinh Kinh biết hắn là Vương Gia duy nhất triều đại này, cũng là thân đệ hoàng đế thiên triều, cho nên đối với hắn cực kỳ khách khí nói: "Vương Gia ngài không cần hao tổn tinh thần vì tiểu nữ tử như ta mới đúng!" Cũng không phải là nàng mời hắn tới, làm tư thái cao ngạo như vậy cho ai nhìn?

Kinh Kinh quay đầu, không để ý tới những nam nhân kia tự mình đi tới một bên ngồi vào cái bàn gần cửa sổ nói: "Linh nhi, chúng ta gọi món ăn tới ăn đi!" Ăn xong, đại khái hai người bọn họ cũng nói chuyện được không sai biệt lắm.

Linh nhi đáp một tiếng đi gọi đồ ăn, nhưng Thiên Ngạo còn muốn tới đây lại bị Hoa Lạc Vân ngăn lại, nói: "Tiểu Vương Gia, bọn tại hạ nhiều ngày mới thấy nàng một lần, có thể hay không......"

Tiểu Vương Gia hừ nhẹ một tiếng, nói: "Nữ nhân béo như vậy có cái gì hay mà nhìn, cũng không bằng ca kỹ xinh đẹp ở Vọng Giang Lâu, nếu như ngươi muốn nhìn nàng thì tùy tiện."

"Tiểu Vương Gia, ngươi sao có thể so sánh thiếu phu nhân với những nữ nhân." Hoa Lạc Vân nhíu nhíu mày nói.

Tiểu Vương Gia và Hoa Lạc Vân cũng coi như qua lại thân thiết, biết bọn hắn đợi nữ nhân này mãi đến nóng ruột, cười nói: "Tốt tốt, không thể so sánh, các ngươi trò chuyện."

Lại nói hai biểu đệ Hoa Lạc Vân cũng là ngưỡng mộ tiếng tăm mà đến, gặp mặt người thật cảm thấy cũng không cái gì kinh ngạc, hơn nữa tiểu Vương Gia giựt giây nên đều đã chuẩn bị đi xuống xem ca kỹ.

Đảo mắt, trên lầu chỉ còn lại hai người không biết là ngồi hay là đứng ngay ngắn Lôi Báo và Hoa Lạc Vân.

Lôi Báo thấy Hoa Lạc Vân ngồi ở bàn đối diện, hắn cũng chỉ có thể ngồi xuống, nhưng vẫn không quên nói một chút: "Thiếu phu nhân, ta cũng không có gọi mấy người bọn hắn tới đây, chỉ là trùng hợp......" Hắn nói lộ miệng, bị Hoa Lạc Vân nghe được mà thôi.

Hoa Lạc Vân vội vàng giành nói: "Không biết thiếu phu nhân có thể cho phép ta ngồi ở đây hay không?"

Kinh Kinh quay đầu cười một tiếng nói: "Địa phương lớn như vậy tùy các ngươi."

Hoa Lạc Vân đột nhiên nghe được sau lưng có tiếng cười truyền ra, nghiêng người phát hiện Diêu Viễn Từ lại vừa nói vừa cười với Tố Vân, không khí tương đối hòa hợp.

Hắn nhíu nhíu mày, mặc dù hai mắt Diêu Viễn Từ không nhìn được, vậy chẳng lẽ hắn không biết thê tử của mình còn đang ở gần đây. Thế nhưng lại ở trước mặt nàng vừa nói vừa cười với một nữ tử khác, hơn nữa còn gần như vậy, đây không phải là vả vào mặt Kinh Kinh trước mặt mọi người. Quay đầu lại, thấy hình như Kinh Kinh cũng không để ý chút nào, chỉ là thỉnh thoảng nhìn sang bên kia một chút.

Hoa Lạc Vân cho là, phàm là nữ tử tài văn chương cao đều hết sức kiêu ngạo, ngoài mặt nàng giả bộ làm như không quan tâm kì thực hết sức đau lòng!

"Thiếu phu nhân, hạnh phúc sao?" Hoa Lạc Vân hạ thấp giọng hỏi.

Kinh Kinh ngẩn ra, không hiểu lời này của hắn là có ý gì, nhưng thấy hắn nhìn về phía Diêu Viễn Từ mới hiểu rõ. Suy nghĩ một chút nói: "Ừ, còn có thể." Đây là lời xã giao, thật ra thì nàng cảm thấy hiện tại mình rất hạnh phúc, bởi vì có công công ở bên cạnh.

Dĩ nhiên, điều này không thể nói cho người khác biết.

Hoa Lạc Vân đứng lên nói: "Trong phòng sợ là buồn bực, thiếu phu nhân có muốn đi ra ngoài một chút không?"

Khi nói lời này có vẻ như Diêu Viễn Từ nghe được, hắn quay mặt sang bên này hình như nhíu nhíu mày, nhưng rất nhanh cảm xúc đã bị Tố Vân kéo đi mất, cũng không tiếp tục để ý bọn họ nữa.

Kinh Kinh giật giật khóe miệng, nghĩ thầm Diêu Viễn Từ này thật đúng là một lòng một dạ chỉ lo để ý tới Tố Vân, cho dù có nam nhân hẹn nàng đi ra ngoài đều không thèm để ý.

Chỉ là xem ra đồ ăn còn phải một lúc nữa mới mang lên, cho nên Kinh Kinh gật đầu nói: "Được."

Lôi Báo đột nhiên đứng lên, lớn tiếng nói: "Ta cũng đi."

Kinh Kinh sợ hết hồn, nhưng ngay lúc đó nói: "Được, cùng nhau đi." Lại nói từ trước tới nay nàng còn chưa được nhìn kĩ Kinh Thành, trước mắt ngược lại có cơ hội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK