• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau rồi hôm sau nữa, chị xinh đẹp đều đến. Chị mang theo bánh kẹo, còn tặng cho Đào Đào một con búp bê thật dễ thương.

Búp bê biết chớp mắt, mặc đồ rất đẹp. Vỗ nhẹ vào mông nó, búp bê phát ra tiếng gọi “Papa” rất vui tai.

Đào Đào thích mê con búp bê đó. Chị xinh đẹp tặng cho Đào Đào, cô bé hỏi lại, đôi mắt trong veo chớp chớp trông thật đáng yêu:

-Chị cho em thật ạ?

-Ừ. Chị tặng Đào Đào.

-Em cảm ơn chị.

Chị xinh đẹp còn đưa tay nghịch tóc Đào Đào nữa. Đào Đào cười với chị, ôm búp bê vào lòng, còn hát ru cho nó nữa. Giọng hát còn vài chỗ phát âm chưa chuẩn, nhưng càng nghe càng thấy dễ thương.

-Lại tới à?

Mạnh Quan hỏi trổng. Như đã quen, “chị xinh đẹp” cười cười:

-Chị là chị họ của em đó. Sao lại có cái kiểu nói chuyện móc họng vậy hả?

-Dạ, em chào chị họ -Mạnh Quan kéo Đào Đào về phía mình- Sao tự nhiên hôm nay chị họ Như Ý lại chịu khó để bụng đến con gái người giúp việc vậy.- Cậu bé hất hàm nói với Đào Đào -Trả búp bê lại cho chỉ đi, nếu không có người sẽ lu loa mày ăn cắp búp bê đó.

Đào Đào nhìn Mạnh Quan rồi ngoan ngoãn xòe con búp bê ra. “Chị xinh đẹp” là Thẩm Như Ý, chị họ của Mạnh Quan không kiềm được tức giận, dậm chân:

-Em nói vậy là sao hả? Chị xấu xa, chị độc ác vậy sao?Em quá đáng….

-Thôi được rồi- Mạnh Bằng xuất hiện kịp thời, nhanh chóng can thiệp-Như chó với mèo vậy. Như Ý từng nói là thích có em gái mà.

-Đúng đó…-Như Ý ôm lấy Đào Đào, hất mặt- Không phải ai cũng làm như trong phim truyền hình đâu.

Đào Đào hết nhìn Mạnh Quan, lại nhìn Như Ý. Cô bé không hiểu mấy, chỉ tiếc nuối nhìn chằm chằm vào con búp bê. Như Ý nhìn thấy, giọng trở nên dịu dàng hơn:

-Đào Đào đừng sợ…Chị cho Đào Đào búp bê là thật. Đừng nghe lời của anh Mạnh Quan.

-Đào Đào mượn búp bê thôi ạ -Đào Đào mỉm cười- Mẹ cũng không cho em chơi đồ chơi nhiều đâu. Một lát chơi xong em trả cho chị Như Ý mà.

-Trời ơi….Dễ thương quá à.

Như Ý ôm lấy Đào Đào. Ban đầu cũng có chút ganh tị khi anh Mạnh Bằng, Mạnh Quan đều quan tâm đến Đào Đào như vậy,nhưng rồi đến gần thì thấy cô bé quả là rất dễ thương, ngoan ngoãn. Như Ý cũng muốn chơi với cô nhóc nhiều hơn.

-Chị Như Ý buông em ra, chị ôm chặt quá à….

-Nghe nói anh trai em về hả Như Ý -Mạnh Bằng chợt hỏi – Về được lâu không?

-Hôm qua em mới nhìn thấy anh trai thôi ạ. Tối ngày mai chắc anh cũng đến dự tiệc từ thiện của bà nội. Mẹ em chắc còn giận nên em không dám hỏi gì.

-Ừ.

Mạnh Bằng biết anh trai của Như Ý. Năm cậu lên 9 tuổi từng nghe mẹ kể, anh Thẩm Thanh Dương  vì một cô gái mà cãi lại bà nội, còn kiện anh họ Nghiêm Thành ra tòa. Sau đó anh ta bị đưa sang nước ngoài du học, biền biệt mấy năm, bây giờ mới trở về.

-Tối mai sẽ náo nhiệt lắm đó.- Như Ý cúi sát xuống mặt Đào Đào- Bé Đào Đào có muốn đi chơi với anh chị trong tiệc không?

-Dạ thôi ạ – Đào Đào rất nghe lời mẹ, nhớ rõ ngày đi lạc hôm đó- Em ở trong phòng chơi với búp bê thôi.

-Trong tiệc có bánh kem, mứt táo và chocolate nữa -Tiệc thường niên của nhà họ Nghiêm thường mời theo gia đình các đối tác nên chuẩn bị đầy đủ các món ăn vặt mà trẻ con thích- Chị lấy cho Đào Đào ăn…

-Thôi ạ….

-Có chị Như Ý đây, không ai dám ăn hiếp Đào Đào đâu -Như Ý bật cười- Ngày mai chị chỗ em. Em nhờ mẹ buộc tóc đẹp rồi tối đi chơi với anh chị nhé?

Một cô bé con khi được ưu ái quá mức sẽ rất thích nhưng Đào Đào lại do dự rồi lại lắc đầu. Mẹ không thích Đào Đào ra ngoài khi đông người. Đào Đào cũng rất sợ bị lạc nên cô bé sẽ ở trong phòng.

Không thuyết phục được cô bé, Như Ý có vẻ chán nản. Mạnh Quan thì lại vui ra mặt. Mạnh Bằng nhìn ba đứa nhóc, thoáng mỉm cười. Có lẽ cậu bé chưa thấy được, nụ cười của mình đã bớt rất nhiều sự miễn cưỡng, ấm áp và nhẹ nhàng hơn rất nhiều lần.

Trong danh sách khách mời có cả Yên Yên và Âu Phấn Ngọc. Bà Nghiêm thoáng cau mày:

-Phấn Ngọc cũng về nước rồi sao?

-Dạ.

Hà quản gia dạ nhỏ. Không những về nước, cô ấy đang từ từ thay thế vị trí của ba mình trong tập đoàn Âu thị. Năm năm trước, khi Nghiêm Thành xảy ra chuyện, Phấn Ngọc là người bà đưa ra đề nghị cầu hôn. Từ nhỏ con bé và Nghiêm Thành đã thân thiết. Không ngờ nó lại từ chối, còn ra nước ngoài, sau đó Nghiêm Thành nhờ được Yên Yên….

So với Yên Yên dịu dàng, phù hợp làm người nội trợ, cái bóng sau lưng chồng thì Phấn Ngọc là con gái cưng của chủ tịch Âu thị. Nếu phải chọn, bà dành cho Phấn Ngọc sự ủng hộ nhiều hơn. Tuy nhiên chuyện năm năm trước, nó thẳng thừng từ chối đính ước, năm năm sau có còn vương vấn gì với Nghiêm Thành nữa hay không?

-Bà chủ….Thiệp mời?

-Ông cứ gửi đi. Bảo Nghiêm Thành nhất định phải có mặt trong buổi tiệc từ thiện ngày mai.

Gần hai năm nay bà giao hết việc công ty cho Nghiêm Thành, toàn tâm toàn ý vào công tác từ thiện nhưng trong thương trường, vị trí Nghiêm phu nhân vẫn còn tiếng nói, đặc biệt thời gian gần đây việc từ thiện có nhiều kết quả tốt, không chỉ nâng cao vị thế cho Nghiêm thị mà bản thân bà cũng được bầu làm Chủ tịch hội, có không ít vẻ vang và thành quả của tuổi già.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK