• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điềm Nhi nghĩ tuyệt đối là Dận Chân dùng phương pháp “nuôi heo” để “nuôi nàng”.

Suốt nửa tháng sau khi trở về từ trong cung, thậm chí ngay cả giường nàng cũng không được bước xuống, mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.

Nhìn tấm gương tròn nhỏ tráng men đính hồng ngọc ngân ti trong tay, Điềm Nhi ngửa đầu, nước mắt đầm đìa không thốt nên lời.

Cái mặt nhỏ mập như heo trong gương kia, tuyệt đối không phải là nàng.

Đương lúc cô nương nào đó còn đang ảm đạm không thôi, Tiểu Hỉ Tử bước nhanh đến, cúi người bẩm báo nói: “Chủ tử, ngoài phủ có một ma ma họ Tiền đến đây, muốn bái kiến ngài.” Dứt lời, còn đưa lên một cái hà bao nhỏ màu hồng đào.

Điềm Nhi ngẩn người, ngẫu nhiên phản ứng lại.

“Là Tiền ma ma của phủ nội vụ sao?”

Tiểu Hỉ Tử nói: “Dạ!”

“Mời ma ma đến thiên sảnh đợi đi, ta sẽ đến ngay.”

San Hô bên cạnh thấy tư thế chủ tử xoay người muốn bước xuống giường, vội bước lên trước khuyên nhủ: “Phúc tấn, chỉ là Tiền ma ma đến đây, ngài bảo bà ta trực tiếp tới cũng được, tội gì còn phải đích thân đi một chuyến.”

Điềm Nhi nghĩ, thật vất vả mới có lý do để xuống giường, đương nhiên ta sẽ không bỏ qua. Hí hửng không để ý đến San Hô thầm oán, rửa mặt chải đầu qua loa, liền đi tới thiên sảnh.

“Lão nô bái kiến phúc tấn, phúc tấn cát tường.” Tiền ma ma thấy Điềm Nhi đi tới, vội vàng đứng dậy, cung kính thi lễ.

“Ma ma mau mời đứng lên.” Thấy bà, trong lòng Điềm Nhi cũng cảm thấy cao hứng, giọng điệu vui vẻ nói: “Từ lần trước từ biệt, vậy mà đã một thời gian thật dài chúng ta chưa gặp mặt rồi, phải rồi, Tần ma ma khỏe chứ?”

“Tần tỷ tỷ vẫn khỏe, tỷ ấy còn nhờ lão nô vấn an phúc tấn ngài nữa!”

Khác với Tần ma ma hơi có vẻ nghiêm nghị, Tiền ma ma là một người phụ nữ cực kỳ hòa khí, lúc trước hai người này đến phủ Nữu Cỗ Lộc dạy quy củ, Điềm Nhi cũng là thích gương mặt tròn tròn, vui tính hòa ái này của bà ta.

Hai người hỏi han qua loa một hồi, Tiền ma ma liền nói thẳng nguyên nhân lần này đến cửa thăm hỏi.

“... Tuổi tác đã cao, trong cung đúng lúc muốn thả ra một nhóm người.” Tiền ma ma khẽ thở dài, nói: “Tần tỷ tỷ còn có một em trai ruột ở quê nhà Hà Nam, cháu trai cháu gái cũng có lòng, nguyện ý đón tỷ ấy về dưỡng lão. Lão nô lại không được phúc phần này, trong thiên địa lẻ loi trơ trọi có một mình, ra khỏi cung cũng không có nơi nào để đi, bèn nghĩ đến, phúc tấn ngài tính nết thiện lương, đành mặt dày mày dạn đến tìm nơi nương tựa.”

Những ma ma từ trong cung thả ra như họ, bình thường chỉ có hai đường ra.

Một thì như Tần ma ma, tìm nơi nương tựa ở người thân, từ nay về sau rời xa kinh thành, đến một nơi non xanh nước biếc mà an dưỡng tuổi già.

Hai thì tự mình tìm một lối ra, thực hiển nhiên, Tiền ma ma là loại thứ hai.

“Ma ma có thể tới đây, tất nhiên ta vô cùng hoan nghênh.” Điềm Nhi nghe vậy mắt thoáng sáng ngời, miệng nhỏ hơi cong lên, thật cao hứng nói.

Bản lĩnh của Tiền ma ma, nàng phi thường rõ ràng, có thể được một người kinh nghiệm dày dặn như vậy ở bên cạnh giúp đỡ, đối với người đang bụng mang dạ chửa như nàng, không thể nghi ngờ là một tin tức cực tốt.

“Hiện tại ma ma đang ở tạm nơi nào, ta sẽ gọi người giúp ngài mang hành lý đến.”

“Tạ phúc tấn, tạ phúc tấn.”

Thấy Điềm Nhi nguyện ý thu lưu mình, Tiền ma ma hiển nhiên kích động không thôi, sau này bà dần dần già đi, khát vọng nhất chính là có một nhà để an định. Phủ Tứ bối lặc có quyền có thế, địa vị cao quý, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất trong đó.

Tiền ma ma hiện tại ở trọ trong một khách sạn tại kinh thành, Điềm Nhi gọi Tiểu Hỉ Tử tới, bảo hắn tự mình đi mang hành lý, lại lệnh San Hô thu dọn gian sương phòng, tấm lòng nhiệt tình này, khiến Tiền ma ma ngồi bên cạnh nhìn thấy cảm động không thôi, lại thầm hạ quyết tâm về sau phải báo đáp chủ tử thật tốt.

Buổi tối, Dận Chân đến đây dùng bữa tối.

Thừa dịp rảnh rỗi tán gẫu, nàng liền nhắc đến chuyện này, đây là một cái tật nhỏ của Điềm Nhi, chính là bất cứ chuyện gì, cho dù lớn nhỏ, đều thích lải nhải bên tai Dận Chân một lần, may mà cô nương nào đó có giọng nói êm ái, ngôn ngữ khoa trương thú vị, nghe vào trong tai cũng không cảm thấy dong dài ngược lại còn ấm áp.

“Hôm nay con khỏe chứ?”

Lại nữa! Điềm Nhi im lặng liếc mắt khinh thường. Thầm nghĩ, mỗi ngày chàng đều hỏi cùng một vấn đề, chẳng lẽ không thấy chán sao?

“Gia chỉ nhớ đến con a...” Điềm Nhi vờ ghen xoay đầu nhỏ qua: “Cũng không nhớ tới thiếp.”

Cổ họng Dận Chân chợt nghẹn, có lòng muốn nói “Gia, cũng nhớ ngươi”, nhưng tính tình hắn nghiêm lạnh, không nói ra được những lời như vậy, bất đắc dĩ, đành khe khẽ thở dài, vươn ngón tay thon dài, búng lên cái ót người nào đó một cái “Nghịch ngợm.”

Ngây ngô như đứa bé đáng thương ôm cái ót đau nhức của mình, trên mặt một mảnh nắng chiều diễm lệ, hu hu... giọng của vị hôn phu đại nhân, vẫn nghe êm tai mê người như cũ a...

Nha đầu kia, lại đang nghĩ bậy bạ cái gì? Nhìn cô nương nào đó mắt đầy sao, hồn bay lên trời, Dận Chân có chút đau đầu nhíu mày, nhiều lúc, hắn thật sự cảm giác mình không phải lấy vợ, mà là nuôi một đứa con gái.

Còn là một đứa con gái tùy hứng yếu ớt, muốn người khác để ý, muốn người theo bồi, hễ không liếc mắt nhìn tới là giở trò phát cáu với ngươi.

Có điều....

Trong tầm mắt, gương mặt thanh lệ vừa giận vừa vui kia càng ngày càng gần, bàn tay mềm mại nhỏ bé ôm chặt cổ mình, thân mình ôn hương không chút khách khí nhoài lên lồng ngực nở nang của mình, cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn kia, a ô một cái, liền cạp lên cái cằm của hắn.

“Thiếp muốn báo thù!” Tiểu cô nương chớp chớp đôi mắt nước long lanh, vẻ mặt “Chính nghĩa lẫm liệt” tuyên thệ.

“Gia cho ngươi cơ hội...” Hôn lên cái miệng nhỏ khép khép mở mở kia, Dận Chân suy nghĩ có chút mông lung, quên đi, như bây giờ cũng thật tốt rồi.

Nụ hôn này, dây dưa triền miên thật lâu thật lâu.

Lâu đến mức Điềm Nhi rõ ràng cảm giác được, dưới cái mông nhỏ của mình, có cái gì đó vừa cấn vừa cứng vừa nóng.

Mặc dù Dận Chân cố duy trì bình tĩnh, nhưng trông đầu mũi thở dốc hổn hển, hắn rõ ràng cũng rất “Kích động.”

“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, gia đi trước...”

“Không được!” dường như đụng chạm đến cái gì đó, hai móng vuột mập mập của Điềm Nhi lập tức bắt được vạt áo nam nhân, cắn cắn môi, thật đáng thương, thật đau lòng nói: “Đừng đi tìm người khác, xin chàng...”

Dận Chân: “...” Gắt gao nhắm chặt mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Phải đi thư phòng!” Tiểu nha đầu dấm chua không biên giới này!

“Ơ!” Nháy mắt, nha đầu nào đó không còn đáng thương, không còn thương tâm nữa.

Ngẩng đầu lén lút nhìn nhìn vị hôn phu đại nhân dường như rất “Vất vả”, mặt nhỏ đỏ bừng vươn đôi tay nhỏ bé, sờ xuống, sờ xuống, sờ xuống....

Dận Chân rên lên một tiếng.

Nửa khắc sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Nhi dúm dó thành một cục, hu hu... sao còn chưa ra, mỏi tay muốn chết a, nàng không muốn làm nữa đâu...

Dận Chân mạnh mẽ đè tay lại, vẻ mặt vặn vẹo, gầm nhẹ nói: “Phụ trách tới cùng cho ta.”

Sao sao...

Hôn phu đại nhân, chẳng lẽ chàng không biết, hết ăn lại nằm, rắm thúi thích chưng diện, làm không đến nơi đến chốn bỏ dở nửa chừng mới là thuộc tính của thiếp thân a!

Vì thế, đợi đến lúc Dận Chân đại gia “được phụ trách”, hài lòng mỹ mãn nghênh ngang rời đi, Điềm Nhi đáng thương đã mệt nằm lăn ra giường không dậy nổi hu hu... đáng ghét... tay cũng muốn tróc da luôn rầu...

“Tô Bồi Thịnh.”

“Dạ.”

“Đi điều tra Tiền ma ma kia một chút, gia tuyệt không cho phép người có hai lòng tới gần phúc tấn.”

“Dạ.”

Tô Bồi Thịnh xách đèn lồng cẩn thận rọi con đường phía trước cho chủ tử, đèn lồng đỏ sậm tản ra ánh sáng hồng rộng thăm thẳm, kéo bóng dáng hai người dài thật dài.

“Chủ tử!” hắn thận trọng nói: “Niêm Thập Nhất báo lại, nhiệm vụ ngài giao phó đã hoàn thành.”

Dận Chân nghe vậy, bước chân chợt khựng lại, vẻ mặt vùi trong đêm đen không nhìn rõ ràng lắm, nhưng lời nói ra lại cực lạnh cực đạm: “Đáng tiếc.”

Về phần đáng tiếc cái gì, thì không ai biết cả.

Lúc nửa đêm, phủ Thập Tứ A Ca đèn đuốc sáng trưng.

Hoàn Nhan thị ngơ ngác tựa trên giường, hai tay che bụng mình, khuôn mặt trắng như chết.

“Phúc tấn!” nha hoàn thiếp thân Mặc Đào mắt sưng đỏ, nghẹn ngào khuyên nhủ: “Ngài cũng đừng quá đau lòng, bảo trọng thân thể quan trọng hơn!”

“Thân thể?” Hoàn Nhan thị nhỏ giọt nước mắt to như hạt đậu, lầm bầm nói: “Con của ta đã không còn, bảo trọng thân thể thì có ích gì.”

Tại sao, tại sao, tại sao, tại sao... Tại sao lại trở nên như vậy....

Con đâu, con đâu, con đâu, con đâu,.... con của ta đâu...

Ta tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy, ta chịu nhục nhiều năm như vậy, mới có được đứa con này. Tại sao đang yên đang lành lại tự dưng mất đi như vậy...

Giơ tay lên ôm chặt lấy mặt mình, Hoàn Nhan thị gào khóc.

Lúc Thập Tứ A Ca Dận Trinh vội vàng chạy về, Hoàn Nhan thị đã khóc ngất mấy lần rồi.

Hôm nay hắn vốn đến phủ Bát A Ca uống rượu, mọi người đều say, không ngờ tới nửa đêm lại bị người lay tỉnh nói trong phủ đã xảy ra chuyện.

Hắn và Hoàn Nhan thị thành thân vài năm, tình cảm cũng không tệ lắm, cũng mong đợi đứa con trai trưởng này, không ngờ rằng hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” gương mặt trẻ tuổi của Dận Trinh vì phẫn nộ mà vặn vẹo, quay sang bọn hạ nhân hầu hạ bên cạnh, hét lớn: “Tại sao phúc tấn lại sanh non?”

Chúng hạ nhân phịch phịch quỳ đầy đất, nhưng không một ai có thể nói rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Trước khi phúc tấn lên giường nghỉ ngơi vẫn còn rất tốt, ai ngờ ngủ thẳng tới nửa đêm, lại sanh non chứ?

“Gia, gia, chàng rốt cục đã trở lại!” Hoàn Nhan thị từ trong hôn mê tỉnh lại, nhìn trượng phu bên cạnh, chấn động mất con khiến toàn bộ tinh thần của nàng đều như bên bờ sụp đổ: “Gia, có người, nhất định là có người hại con chúng ta a!”

Hôm nay tâm tình Dận Trinh vốn cực tệ, nghe vậy, lập tức hét rống: “Là ai?”

“Là, là, là....” Hoàn Nhan thị vẻ mặt cuồng loạn nói: “Là Thư... Thư Giác La thị, nhất định là nàng ta, nàng ta sợ thiếp thân sinh hạ con trai trưởng, cướp đi địa vị Hoằng Xuân, đúng, nhất định là nàng ta, nhất định là nàng... còn cả Phương thị nữa, con tiện nhân Phương thị mặt người dạ thú kia, chắc chắn cũng tham dự... Y Nhĩ Căn Giác La thị cũng có khả năng...”

Theo từng nữ nhân trong phủ Hoàn Nhan thị điên cuồng liệt kê, vẻ mặt Dận Trinh cũng từ thương biến thành chán ghét.

“Con đã không còn, tại sao phúc tấn không tìm thử một chút nguyên nhân là ở nơi mình.”

Quẳng xuống những lời này, Dận Trinh xoay người liền nghênh ngang rời đi.

Chỉ để lại Hoàn Nhan thị ngây ngẩn cả người. Sau một lúc lâu, một hồi tiếng khóc tê tâm liệt phế vang lên lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK