• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Cảnh Tự một tay cầm ly rượu, một tay xoay xoay chiếc nhẫn bạch ngọc trên tay: "Có chuyện đó."

"Có thể cho ta một. . . hai ngọn núi không?"

Lục Cảnh Tự uống đến hơi choáng váng, đôi mắt như ngâm trong nước.

"Ngươi muốn mấy ngọn núi hoang đó làm gì?"

"Ta nghĩ, không phải ở đó có suối nước nóng sao."

"Làm gì, ngươi muốn đến đó ẩn cư luyện công à? Trong tiểu thuyết người ta viết, cao thủ đều tu luyện dưới thác nước, toàn là nước lạnh cả, ngươi dùng nước nóng không luyện thành tuyệt thế võ công đâu."

Thấy Lục Cảnh Tự nói chuyện bắt đầu líu lưỡi, ta vội đỡ vai hắn ngồi thẳng lại, ghé sát vào nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ngươi chỉ cần nói có cho hay không thôi."

Lục Cảnh Tự lơ mơ, cuối cùng cũng mở mắt ra được, trong mắt tràn đầy ý cười: "Ngươi muốn nó thật à?"

"Muốn thật mà, gấp lắm, rốt cuộc ngươi cho hay không?"

Lục Cảnh Tự gật đầu, nhưng lại dùng đầu ngón tay chọc chọc mũi ta, rặn từng chữ một: "Không, cho."

Ta nghe xong lập tức đẩy hắn ra.

"Thế là bao nhiêu năm tình nghĩa đều công cốc hết hả? Năm xưa ở Tây Bắc, cái ná thun đầu tiên của ngươi còn là ta làm cho, giờ xin ngươi mấy ngọn núi mà cũng không được sao?"



Lục Cảnh Tự ngã xuống nhuyễn tháp, lầm bầm: "Cho ngươi cũng không phải là không được. . . Nhưng ngươi. . . cũng phải dẫn ta cùng đi chơi."

Ta lập tức hứng thú, vội vàng ghé lại gần: "Vậy là có thể thương lượng rồi đúng không?"

Khi ta nhìn lại, Lục Cảnh Tự đã chép miệng ngủ thiếp đi.

"Lục Cảnh Tự, tỉnh dậy đi, này!"

Thấy hắn lại ngủ say, ta liếc nhìn ly rượu, cầm lên ngửi thử.

Xác nhận là rượu hoa quế bình thường, ta không khỏi nhìn Lục Cảnh Tự với vẻ mặt phức tạp.

Thân thể như vậy mà còn bắt chước người ta uống rượu thả ga, chỉ mới có mấy ly đã say như c.h.ế.t rồi.

Ta thở dài, giơ tay vẫy gọi người hầu đứng sau lưng hắn.

"Đưa hắn về phủ đi, đêm nay trời sẽ mưa, ngủ ở đây dễ bị cảm lạnh."

Người hầu nghe vậy cũng không nói gì, chỉ gật đầu chắp tay, ôm Lục Cảnh Tự đặt lên xe lăn, đắp cho hắn một tấm chăn mỏng sau đó đẩy ra ngoài.

Người hầu này tên là Chu Thức, kiếp trước sau khi Lục Cảnh Tự qua đời, hắn ta đã lên Đàm Linh sơn canh mộ cho Lục Cảnh Tự và Thần Quý phi. Cuối cùng cũng không gặp lại, chỉ biết là một tên nô tài trung thành.



Thấy hôm nay không bàn bạc được gì, ta cũng không ở lại lâu, đứng dậy rời khỏi Thường Oanh uyển.

Vừa lên xe ngựa, bên ngoài lại bắt đầu sấm sét.

Cần Chi lo lắng nhìn bầu trời đen kịt: "Kinh thành mưa liên miên mấy ngày nay, e là phương Nam vừa tạnh ráo vài ngày lại sắp gặp họa rồi. Hiện giờ triều đình còn đang lo lắng về bạc cứu trợ, không biết mấy ngày nữa quân lương cho Tây Bắc có kịp không nữa. May mà tiểu thư đã gửi vật tư đi trước, nếu không đại thiếu gia và những người khác thật sự sẽ khó khăn lắm."

Phương Nam bị lũ lụt liên tiếp, ngay cả Tây Bắc cũng hiếm thấy tuyết rơi.

Càng về phía bắc e là càng khó khăn, bọn Bắc Di kia sớm muộn gì cũng sẽ gây hấn ở biên cương thôi.

Mà ta đã dự đoán trước Thái hậu sẽ giữ lại quân lương của Tây Bắc giống như kiếp trước, nên đã tìm đội tiêu cục âm thầm gửi từng đợt lương thảo và quần áo ấm đến Tây Bắc.

Đang nói chuyện, bỗng thấy một tên hạ nhân của Hầu phủ chạy ngược lại trên đường lớn, hắn ta nhận ra xe ngựa của Hầu phủ, vội vàng chặn chúng ta lại:

"Cuối cùng cũng tìm được tiểu thư rồi, Hầu gia biết tiểu thư đang ở phố Tây, đặc biệt sai tiểu nhân đến báo tiểu thư tiện thể chuẩn bị một bộ trang phục."

"Trang phục? Trang phục gì?"

"Thái hậu vừa hạ chỉ, nói ngày mai mời quần thần mang theo gia quyến du ngoạn trên sông. Hầu gia muốn nhân cơ hội này xin quân lương cho Tây Bắc, bảo tiểu thư ăn mặc đơn giản chút, tỏ vẻ khốn khó."

Ta sửng sốt, cúi đầu nhìn bộ y phục mình đã mặc ba năm nay.

Còn có thể đơn giản hơn nữa sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK