Nam Xứng nhìn hai mắt Nam Chủ, nói “Cậu cho rằng chỉ vì mấy cái thứ này, thì tôi sẽ ghét bỏ cậu, sẽ không thương cậu nữa sao?”
Nam Chủ không nói gì.
Nam Xứng nói “Nam Chủ, cậu nghe kỹ cho tôi. Nếu cậu đã dám trêu chọc tôi, thì cũng đừng nghĩ chạy. Mặc kệ cậu mù điếc, hay có chết thành quỷ đi chăng nữa, thì tôi cũng nhất định không buông cậu ra đâu!”
Nam Chủ trợn mắt nhìn y “Anh nguyền rủa tôi hả!”
Nam Xứng cũng bị chọc tức điên lên, không chịu nổi nữa, lớn tiếng “Cậu nghe vào trọng tâm lời tôi nói có được hay không!”
Nam Chủ sững sờ, tạm dừng một lúc mới phản ứng được, hình như bản thân mình vừa được người ta tỏ tình kia kìa!
Nam Chủ quay mặt đi không nói lời nào.
Nam Xứng nhìn hắn chằm chằm một hồi, hỏi “Mặt cậu sao lại đỏ lên thế?”
Nam Chủ nói “Không có, anh nhìn nhầm rồi!”
Nam Xứng xích lại gần một chút “Thật mà, ngay cả hai tai cũng đỏ đấy!”
Nam Chủ hét “Im miệng.”
Nam Xứng nhìn Nam Chủ mặt đỏ bừng bừng như mặt trời nhỏ, nghĩ thầm “Nãy giờ rõ ràng còn đang bị người này chọc đến tức điên, nhưng sao giờ nhìn cậu ta, trái nhìn phải nhìn, lại thấy đáng yêu như thế này cơ chứ!”
Nam Xứng chăm chú nhìn Nam Chủ, giờ khắc này, yêu thương trong mắt y dù muốn giấu cũng giấu không được.
Nam Chủ im lặng rất lâu, đột nhiên lên tiếng hỏi “Những gì anh vừa nói đều là thật?”
Nam Xứng bất đắc dĩ, đáp “Có cần nói thêm lần nữa không?”
Nam Chủ cắn môi nửa ngày không lên tiếng, một lát sau, nhỏ giọng nói “Tôi cũng thế.”
Nam Xứng cố nén cười, cố ý hỏi hắn “Cũng thế là sao?”
Nam Chủ đỏ mặt, nín nửa ngày cũng nặn ra được một câu “Thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua anh…”
39.
Việc phẫu thuật rất nhanh đã sắp xếp xong. Một ngày trước khi phẫu thuật, vào buổi tối, Nam Xứng một mình lái xe tới căn nhà ma xảy ra chuyện lúc trước.
Bóng người buổi tối ngày hôm ấy thật sự ghim sâu trong lòng Nam Xứng, không cách nào xoá tan được. Tuy rằng y cảm thấy rất có thể là mình nhìn lầm, nhưng sau đó y ngẫm lại, đúng là từ khi bóng người kia xuất hiện thì Nam Chủ đã liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện.
Thế là đêm nay, mây đen gió lớn, Nam Xứng một người đi đến toà nhà ma này.
Trải qua trận tuyết lở lần trước, căn nhà đã tàn tạ đến không thể tả, chỉ còn lại một đống đổ nát. Xung quanh vắng ngắt, lại nằm trong núi, càng ngày càng âm u quỷ dị.
Nhưng Nam Xứng lại không có chút sợ sệt nào, thậm chí không cảm giác được sợ hãi, bởi vì trong lòng y vẫn luôn có một niềm tin chống đỡ lại hết thảy.
Y đi đến trước căn nhà, gió núi gào thét liên tục, vừa như tiếng dã thú, lại như tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Nam Xứng nhìn xung quanh một chút, cũng không phát hiện ra bóng người của ma nữ.
Y đứng ở nơi đó, mở miệng “Tôi không biết cô là ai, nhưng hôm nay tôi đến đây cầu xin cô…”
Nam Xứng nói tới đây thì dừng lại một chút, quỳ xuống ngay tại chỗ, đối với khoảng không gian hư vô phía trước, thành kính nói “Tôi cầu xin cô, cầu cô buông tha cho Nam Chủ, để cậu ấy ngày mai có thể phẫu thuật thành công.”
Nam Xứng nói tiếp “Nếu như cô còn chuyện gì trong lòng, thì dù đó là gì, tôi cũng nguyện chịu thay cậu ấy.”
Nam Xứng nói xong, bốn phía vẫn hoàn toàn yên tĩnh, cũng không có ai hồi đáp.
Nam Xứng cũng không đứng dậy, cứ quỳ như thế thật lâu.
Nam Xứng một mực chờ đợi, có lẽ là đang đợi ma nữ tới trả thù, hoặc có lẽ đang đợi một lời hồi đáp có thể khiến cho y an lòng.
Đến khi trời sắp sáng, đột nhiên có một trận gió rất lớn thổi qua. Nam Xứng nhắm mắt lại, thẳng tắp quỳ tại chỗ, tuỳ ý trận gió lạnh kia bao phủ quanh mình.
Nhưng sự kiện khủng bố trong tưởng tượng cũng không xảy ra, chốc lát không gian lại khôi phục yên tĩnh như trước.
Nam Xứng mở mắt ra, lúc này vừa vặn một tia nắng sớm chiếu tới, trời đã sáng.
Nam Xứng cuối cùng thành kính bái lạy căn nhà một lần nữa, sau đó đứng dậy lái xe thẳng đến bệnh viện.
40.
Lúc Nam Chủ vào phòng phẫu thuật, Nam Xứng vẫn luôn chờ ở bên ngoài.
Ngoài phòng phẫu thuật lúc đó vây quanh một đám người, từ quản lý tới trợ lý, mỗi một người đều lo lắng đi lại khắp nơi. Chỉ có Nam Xứng đứng ở trong góc nhỏ là tỏ ra bình tĩnh nhất. Nhưng nếu có người cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện ngón tay của y vẫn luôn run rẩy không ngừng.
Lần đầu tiên Nam Xứng cảm giác thời gian trôi qua lại khó khăn như vậy. Chờ đến khi cuộc phẫu thuật của Nam Chủ kết thúc, Nam Xứng chỉ thấy phảng phất giống như đã qua một thế kỷ rồi.
Bác sĩ nói Nam Chủ phẫu thuật rất thuận lợi, nhưng có di chứng gì để lại hay không thì phải đợi Nam Chủ tỉnh lại rồi mới có thể phán đoán được.
Thế là Nam Xứng lại tiếp tục chờ đợi trong lo lắng.
Nửa ngày sau, Nam Xứng nhìn thấy ngón tay của Nam Chủ giật giật, y lập tức chạy tới, đúng dịp thấy Nam Chủ chậm rãi mở mắt ra.
Nam Xứng vô cùng kích động gọi tên Nam Chủ, hỏi “Cậu cảm thấy thế nào rồi?”
Y thấy tầm mắt của Nam Chủ chậm rãi tập trung trên mặt mình, nhưng hắn vẫn mờ mịt tròn mắt nhìn y.
Theo đó, Nam Xứng nghe được Nam Chủ nhẹ giọng hỏi một câu “Anh là ai?”
41.
Nam Xứng triệt để choáng váng, trên mặt thoáng chốc mất hết tất cả biểu cảm, hỏi “Cậu… vừa nói cái gì?”
Nam Chủ chỉ nhìn y, đột nhiên nhếch môi cười toe toét, nếu như không phải bởi vì trên đầu còn có vết thương, hắn lúc này nhất định sẽ cười vô cùng phách lối.
Nam Chủ vừa cười vừa nói “Haha, ngốc ơi, gạt anh đấy!”
Nam Chủ còn đắm chìm trong vui sướng vì đã lừa được người kia, ai ngờ hắn chỉ thấy Nam Xứng vẫn đang ngốc ngốc nhìn mình.
Nam Chủ dần dần không cười nổi nữa, đưa tay chạm vào tay Nam Xứng, nói “Này, anh có sao không?”
Tiếp đó, hắn lập tức nhìn thấy từng giọt từng giọt nước mắt đột nhiên từ trong mắt Nam Xứng rơi xuống.
Nam Xứng khóc.
Nam Chủ hoảng hốt, biết nhau lâu như thế rồi mà hắn còn chưa từng thấy Nam Xứng khóc bao giờ. Hắn vội vàng lo lắng nói “Anh đừng khóc mà. Tôi biết sai rồi. Sau này sẽ không đùa anh như vậy nữa đâu. Chờ tôi khoẻ lại rồi, anh muốn đánh tôi thế nào cũng được!”
Nam Xứng còn đang khóc, nhưng cuối cùng lại bật cười.
Y cúi người ôm lấy Nam Chủ, dụi mặt vào trong lồng ngực của đối phương hít một hơi thật sâu, than thở “Cậu không có chuyện gì, thật sự quá tốt rồi!”
Một khắc trước Nam Chủ còn đang luống cuống tay chân không biết phải làm sao lúc này cũng bình tĩnh lại, ôm Nam Xứng vào trong lòng.
Trong ngực rất ấm áp, Nam Chủ cảm giác đầu của mình cũng hoá thành một vũng nước nóng.
Nam Chủ ôm Nam Xứng, than thở “Nam Xứng à, sau này hai chúng ta ở bên nhau đi, đừng giằng co nữa.”
Nam Xứng nói “Ừm.”
Nam Chủ còn nói “Nam Xứng à, trước khi xuất viện hai chúng ta nhất định phải ở trên giường bệnh này làm một lần có được hay không? Lần sau không biết tới thời điểm nào mới có thể có cơ hội như vậy nữa!”
Nam Xứng nói “Không muốn bị đánh thì lập tức im miệng cho tôi.”
Nam Chủ yên lặng một lúc, cẩn thận nhỏ giọng hỏi “Tôi nói thêm một câu nữa có được hay không?”
Nam Xứng nói “Ừ.”
Nam Chủ nói “Tôi yêu anh.”
Nam Xứng im lặng một hồi, nói “Tôi cũng vậy.”
- END-