Thế mà...điều kì diệu đã xảy ra. Một chiếc ca nô từ phía xa trong đêm khuya mờ ảo đang lao về phía anh, rất nhanh, rất dứt khoát " Cuối cùng, em cũng đã đến...Tuệ Băng! ", nụ cười tỏa nắng của người con trai bỗng hiện lên giữa bóng tối mịt mù.
Nhưng niềm vui vẫn chưa được trọn vẹn, một chiếc phi thuyền lớn từ hướng khác cũng đang chạy về phía anh và chỉ trông nháy mắt, Thiên Tâm đã nhận ra chiếc phi thuyền đó là của ai...
- Cô thấy không, thằng con trai khốn đốn đó đang nhìn ta không một chút sợ hãi.
- Không ông chủ, tối quá cậu hai không thấy chúng ta đâu...
- Ta có thể cảm nhận được...ánh mắt khiêu khích của Thiên Tâm...bởi vì...ta là ba của nó!
Liễu Thanh vội nhìn về hướng đó, thuyền của cô cách thuyền của cậu hai khoảng 1000 mét, nhưng cô dường như thấy rõ cậu hai đứng sừng sững trên mũi thuyền trong đêm tối " Có lẽ cậu hai đã phát hiện thuyền của ông chủ nhưng tại sao không lái phi thuyền chạy đi, lại còn dám đối đầu với ba của mình. Lẽ nào...cô bé ấy không đến thì cậu hai cũng...không được...nhất định cậu hai không thể xảy ra chuyện gì... "
" Cạch! " Tâm tư đang suy nghĩ miên man, Liễu Thanh bỗng nghe rõ bên tai âm thanh như nạp xong đạn. Cô nhìn bên cạnh và chết lặng khi thấy Hoắc Thiên Âu cầm khẩu súng đen mà ông yêu thích rồi vươn cánh tay thẳng dài về nơi mà ông không muốn.
- Ông chủ làm gì vậy?
Liễu Thanh nhanh chóng ôm cánh tay đang chĩa súng của ông ta, cô lo sợ nhìn sâu vào đôi mắt đỏ như quỷ kia.
- Làm chuyện nên làm!
- Đừng ông chủ...ông làm thế là sai...là sai...xin ông chủ hãy nghe tôi một lần thôi...
- Bỏ ra!
- Không! Nếu tôi buông tay, ông chủ sẽ hối hận suốt đời! Xin ông hãy dừng lại đi! Dừng lại đi...
- Liễu Thanh!!!
- Tôi không cho phép ông chủ bắn cậu hai!!!
" Bịch! "
Lần đầu tiên cô đối đầu với ông chủ mình và cũng là lần đầu tiên ông đá vào bụng của cô rất mạnh, rất đau làm cô ngã lăn ra, nhưng một tiếng kêu la cô không hề thốt lên.
Người đàn ông đứng im, ông đang đếm khoảng cách của thuyền, chỉ cần khoảng 500 mét thì đối với việc bắn trúng đối phương là một chuyện quá dễ dàng của người đàn ông từng trải. Tay cầm khẩu súng hạng nặng bắt đầu run run rỉ mồ hôi, đó là dấu hiệu cho thấy sự do dự, không nhẫn tâm, vì chỉ cần một viên đạn phát ra từ khẩu súng này, nó có thể cướp đi mạng sống đứa con trai yêu quý của ông.
Nhưng hành động lại trái với suy nghĩ của ông. Đôi mắt của ông lúc này là đôi mắt của quỷ, nó như muốn lập tức hạ gục con mồi. Thế là, suy nghĩ của người đàn ông đã thay đổi hoàn toàn " Nếu nổ súng! Nhưng con vẫn là đứa con trai ngoan ngoãn của ba ngày nào...thì ba sẽ không bao giờ hối hận! "
Băng bước lên tàu, bóng lưng người con trai vẫn cứng ngắc, phi thuyền lại lắc lư bởi những cơn sóng lớn làm đầu cô chợt nhói đau và dường như có pha lẫn cơn buồn ngủ.
Thiên Tâm xoay người, nhưng không bước tới, anh nhìn cô bé, lần này anh nhất định phải nhìn rõ dung mạo tuyệt mỹ của cô, mặc dù hôm nay không có trăng nhưng những đường nét trên khuôn mặt cô bé vẫn hiện ra chân thật, mái tóc đen dài bị gió thổi tung, phối hợp với một vóc dáng thiên sứ, nhưng có một điều...rằng anh không bao giờ thấy được đôi mắt đẹp dưới lớp kính kia, một đôi mắt luôn làm "say" động lòng người " Thiên sứ của anh đã đến rồi! "
- Em có say sóng không?
Cô bé không trả lời, chân đang từ từ tiến lại gần anh. Thuyền gập ghềnh dữ dội, bước chân cô cứ ung dung, chỉ còn một bước nữa " Mình...muốn nhìn rõ gương mặt ấy... "
- Em...
" Pằng! "
Bàn chân cô bé bỗng khựng lại, giây phút này cô bé đã thấy rõ gương mặt người con trai đang đứng trước mặt mình hơn bao giờ hết, gương mặt vẫn cười khi nhìn cô...vòng tay ấm áp đã từng ôm cô và...đôi mắt đen long lanh đó như chứa đựng nhiều sự tổn thương cần được bù đắp nhưng khi cô chưa kịp nghe hết câu nói của anh thì...
" Tõm! "
- Không!!!
Tiếng kêu thất thanh của hai người con gái vang lên giữa biển cả mênh mông nghe nhức tai.
Bàn tay cô bé lơ lửng giữa không trung. Tiếng phi thuyền từ hướng khác chạy một lúc một gần làm cô định thần " Phi thuyền đó...là của ông ta! "
- Không...không thể như thế được...
Liễu Thanh đưa hai tay bụm miệng, cô không biết làm sao trong giờ phút này, tinh thần trở nên hỗn độn. Khi thuyền dừng lại, cô lom khom đứng dậy đẩy người đàn ông phía trước ra để nhanh chóng nhảy lên thuyền. Trên thuyền im ắng không một bóng người, Liễu Thanh quỵ xuống, cô nhìn đến chỗ mũi phi thuyền " Cậu hai đã rơi xuống biển... ". Giọt nước mắt nghẹn ngào cũng rơi theo dòng suy nghĩ đau lòng của cô.
Người đàn ông bước lên mũi phi thuyền nơi cậu con trai của ông đã đứng. Nếu bảo là hối hận thì ông không hối hận, hoặc nuối tiếc, ông không hề tiếc nuối khi đã bóp cò, chỉ có một điều...
Người đàn ông nhìn kĩ khẩu súng trên tay, rất lâu, miệng ông thì thầm khe khẽ như chỉ có gió biển mới nghe thấy.
- Ta yêu con trai ta, còn ngươi là vật mà ta luôn mang theo bên mình. Giờ con trai ta không còn, ta...cũng không cần ngươi nữa! "
Hoắc Thiên Âu vươn tay ném khẩu súng đi thật xa và chẳng cần biết nó đã rơi về đâu. Đôi mắt ông nhắm chặt lại, khóe miệng nở một nụ cười mất mát " Ba yêu con...Thiên Tâm của ba! "
Giông gió nổi lên như điên cuồng, sóng biển có thể nuốt chửng tất cả mọi thứ. Vậy mà, người con gái ngồi trên chiếc ca nô vẫn ra sức chèo để tránh sự phát hiện của quỷ dữ, đầu của cô đau muốn nổ tung và cơn buồn ngủ cứ ập đến liên tục.
Cuối cùng, con tàu lớn SOS đã xuất hiện trước mắt cô bé " Bịch! ". Băng ngã người nằm xuống, đầu cô bé gối lên khẩu súng đen, một vật vừa mới bị ném đi. Chiếc ca nô đưa người cô bé lung lay theo nhịp sóng, trên cao là cả một bầu trời đen kịt " mình rất muốn khóc...nhưng không được vì... ". Đôi mắt bắt đầu lim dim, cô bé bỗng thấy mờ nhạt hình ảnh người con trai ngồi trên tầng ba đang nhìn cô, nhưng cô không thể thấy rõ được gương mặt thiên thần đó.
Khi đôi mi dài nhắm chặt, cũng là lúc màn đêm khép lại. Có một người đêm nay lại không ngủ, cứ ngắm nhìn nàng thiên sứ nhỏ bé đang tỏa sáng cho cả một vùng biển rộng lớn, trong đó có anh...