• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu có thể dùng hạnh phúc một đời để trao đổi, ta chỉ nguyện cùng ngươi lại kết một đời duyên.

Năm ấy, mùa đông rất lạnh, càng lúc càng mãnh liệt, giống như không có tận cùng.

Nó đang cố gắng lớn lên, học cách sinh tồn, tiếp xúc – đương nhiên – chính là quy luật cá lớn nuốt cá bé.

Nhưng, có lẽ nó rất ngốc, từ khi vừa mới bắt đầu đã luôn học không xong.

Nó chán ghét mùi máu, chán ghét ra mặt. Con thỏ nhỏ giãy dụa dưới nóng vuốt của nó, thoạt nhìn trông thật đáng thương. Nó chần chờ một chút, lại thả cho bữa tối chạy mất.

Đành phải một mình đối mặt với mùa đông, rất tịch mịch, rất khó chịu.

Vốn chưa học xong khóa săn bắn, lại dưới một màn tuyết trắng xóa bao trùm, có thể tìm được sinh vật nào còn sống để mà ăn là hiếm có vô cùng. Nó luôn phải chịu đói, chỉ có thể nuốt nuốt mấy loại trái cây, miễn cưỡng cũng no bụng.

Rồi sau đó, nó phát hiện ra nàng.

Cái vật nhỏ đó đang đi đi lại lại ngay dưới gốc cây kết sương. Loại sinh vật này, nó chưa từng thấy qua bao giờ. Nàng không có bộ lông tuyết trắng như con thỏ nhỏ, nhưng trên người nàng có một tầng lông tơ. Da lông tơ mịn tròn xoe. Cả người đều giống như một cuộn lông tơ, tròn vo. So với con thỏ nhỏ thì còn đáng yêu hơn nhiều.

Nó không hiểu vì sao nàng lại ở đó. Bao nhiêu sinh vật khác đều trốn đến nơi ấm áp để trú qua mùa đông, còn nàng, dường như luôn luôn ở đó. Chờ đến khi đêm xuống, tuyết lớn một chút, nàng sẽ chết cóng mất.

Nó chậm rãi, thong thả tiến lên, tò mò liếm liếm da thịt lõa lồ bên ngoài. Mềm yếu mịn màng, mang theo hương trầm nhàn nhạt. Nó nghĩ, ăn vào hẳn là rất ngon, còn ngon hơn con thỏ nhỏ kia rất nhiều. Mà nó lại đang rất đói nữa chứ.

Vật nhỏ bỗng nhiên giơ tay lên, túm được một nhúm lông của nó. Dùng sức không nhiều, cho nên cũng không quá đau.

“A, ha ha…” Từ cái miệng của vật nhỏ phát ra âm thanh mềm yếu. Sau đó, vật nhỏ xiêu xiêu đổ đổ đứng lên, phóng lên người nó. Nó hoài nghi nàng muốn túm lấy càng nhiêu lông của nó, vội né sang một bên.

Vật nhỏ kia ngã xuống đất, nghiêng đầu nhìn nhìn nó. Nó cũng trừng trở lại.

“A…” Nàng cho rằng nó đang đùa với nàng, chưa từ bỏ ý định, lại bò lên, nhảy phóc đến ôm.

Không đúng! Vì sao nó lại phải trốn! Nàng phải sợ nó mới đúng chứ, nó sẽ ăn thịt nàng!

Một thoáng do dự này lại làm cho nàng ám toán thành công. Thân thể nho nhỏ bổ nhào đến trên người nó.

Nó có thể vồ lấy, nàng nhỏ hơn nó rất nhiều, chỉ cần dùng một chút lực là có thể nuốt chửng được. Nhưng nàng không sợ nó, còn mò lên, dùng chính da thịt mềm yếu của mình để cọ cọ vào nó, rất kỳ quái.

Mấy loài động vật nhỏ tầm thường vừa nhìn thấy nó liền sợ hãi bỏ chạy, chỉ có nàng là không như vậy, còn chơi cùng với nó.

Nó có chút luyến tiếc, không muốn ăn nàng.

Mùa đông này rất dài, rất tịch mịch. Nó cần một người bạn cùng chơi đùa với nó qua mùa đông.

Chờ mùa đông qua, nó sẽ suy nghĩ tiếp xem có nên ăn vật nhỏ kia hay không.

Dù sao, trông nàng nho nhỏ thế kia, ngay cả đi đứng cũng còn chưa vững, nó không cần lo nàng sẽ bỏ chạy thoát thân như con thỏ nhỏ kia.

Nó ngậm nàng tha về hang động, chia trái cây cho nàng ăn. Trái cây vừa chát vừa chua. Nàng không ăn, vừa cắn một miếng liền oa oa khóc, sau đó phun ra. Nó đành phải tặng trái đào mềm ngọt cho nàng, còn mình thì quả xanh.

Vật nhỏ ăn no, leo lên người nó mà đi, dùng thân thể nho nhỏ cọ cọ vào người nó, chơi với nó. Vì thế, nó cảm thấy ăn quả xanh cũng không sao. Nó còn có thể tìm về nhiều trái cây ngọt cho nàng ăn, chỉ cần nàng luôn luôn ở cùng nó, luôn luôn chơi cùng nó.

Vào đêm, rất lạnh rất lạnh. Nó có bộ lông dày để chống lạnh, nhưng vật nhỏ kia thoạt nhìn rất yếu ớt. Rất nhiều động vật cũng bởi vậy mà chết cóng. Vì thế, nó ủ nàng ở dưới cái bụng ấm áp của mình, dựa vào nhau mà ngủ. Nó rất thích vật nhỏ, không muốn nàng bị chết cóng.

Ban ngày, nó sẽ đi tìm nước, tìm trái cây cho nàng, tựa như cách sói mẹ đã làm trong trí nhớ của nó vậy.

Sau đó, một ngày, một ngày lại một ngày. Vật nhỏ dần dần không còn cười nữa, cũng không còn sung sức mười phần, vùng vẫy lăn lộn, chơi đùa cùng nó như lúc ban đầu nữa.

Càng ngày nàng càng suy yếu.

Đó là bản năng của động vật. Nó ngửi thấy hơi thở của cái chết.

Nàng không giống như nó. Vật nhỏ rất yếu ớt, nó không nuôi dưỡng được nàng.

Nó thật sự rất thích vật nhỏ, vốn định giữ nàng ở lại chơi với nó qua mùa đông. Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, nàng sẽ chết.

Nếu là như vậy, hay là để nàng đi còn tốt hơn. Tuy rằng điều này sẽ làm cho nó rất khổ sở.

Nó chọn một ngày không có tuyết rơi, thời tiết ấm áp, cõng vật nhỏ xuống núi. Nó biết dưới chân núi có một thôn trang nhỏ. Trước kia, khi vẫn còn là một con sói con, đồng loại từng báo cho nó biết, không được tiếp cận với con người, bọn họ rất xấu. Ở trong thôn trang nhỏ đó, đều là con người. Một khi nó tiếp cận, sẽ bị đánh chết. Nhưng hiện tại, vì vật nhỏ, nó cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Trong thôn, có một tòa nhà lớn nhất. Mọi người nói, đó là đại địa chủ của bản thôn, rất nhiều tiền. Nhiều năm qua, vợ chồng địa chủ luôn rất muốn có một đứa con, nhưng lại không sinh được.

Nó nghĩ, đã có thể ở trong tòa nhà lớn xinh đẹp như vậy, hẳn là sẽ không keo kiệt đến nỗi không cho được vật nhỏ mấy miếng đồ ăn, đúng không?

Nó đem vật nhỏ đặt ở cửa, dùng đầu lưỡi liếm sạch sẽ bùn đất dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Vật nhỏ rất đáng yêu, từ khi bắt đầu tìm thấy nàng, nó đã cảm thấy như vậy rồi. Huống chi là bây giờ, sau khi liếm sạch sẽ rồi, ai ai cũng sẽ giống như nó, yêu thích nàng, đúng không?

Liếm sạch sẽ, vật nhỏ túm chặt lấy lông của nó mà oa oa khóc lớn, không cho nó đi, cũng làm kinh động đến những người ở trong tòa nhà lớn.

“Ây da, tiểu súc sinh, sao lại thế này được…”

Nó vốn đang luyến tiếc không muốn đi, nhưng lại nghe người đàn bà kia kinh sợ kêu to, gọi tráng đinh trong nhà, người người cầm gậy trong tay, nó không thể không bỏ chạy.

Đây là lần đầu tiên nó tiếp xúc với con người, cảm giác thật không tốt. Đồng loại nó nói rất đúng, chúng nó và con người không thể nào chung sống hòa bình được. Cho dù nó căn bản cũng chưa nghĩ tới chuyện làm hại đến ai.

Nó nghĩ, đến khi vật nhỏ lớn lên giống như bọn họ rồi, có chán ghét nó, cứ thấy nó thì không phải kêu đánh thì cũng tránh rất xa tựa như người đàn bà kia hay không?

Nhưng cho dù có như vậy, nó vẫn rất nhớ nàng, lúc nào cũng chạy xuống núi, vụng trộm nấp trong một chỗ tối để nhìn vật nhỏ của nó, không dám để con người phát hiện.

Phu nhân nhà giàu đó thật sự rất thích nàng, nhận nuôi nàng, cho nàng ăn, cho nàng mặc, dưỡng nàng trắng trẻo non mềm. Nàng lại biết cười, biết xoay xoay ánh mắt thật to lóng lánh, hào phóng bay nhảy, tựa như lúc ban đầu khi nó nhặt được vật nhỏ vậy: ngọt ngào, mang theo hương trầm nhàn nhạt.

Thời gian trôi qua rất lâu, rất lâu. Nó tính không rõ ràng, chỉ biết vật nhỏ càng ngày càng lớn lên. Hiện thời đã biết đi đường, không còn giống như lúc đầu chỉ thích đuổi theo nó, túm lấy lông mao của nó vừa vò vừa vật ngã, cho nên mỗi lần như vậy, nó đều làm bộ bị nàng bắt được, sau đó, nàng liền cười rất vui vẻ.

Có một ngày, phu nhân đưa nàng đi dạo hội chùa. Người đi hội chùa rất đông. Nó không thể đi quá gần, nên phải bám theo rất vất vả. Sau đó, phu nhân trong một thoáng không chú ý, đi hơi cách xa vật nhỏ. Có người muốn thừa dịp hỗn loạn mà ôm nàng đi, ăn cắp sợi dây chuyền vàng trên cổ nàng. Hắn hại vật nhỏ khóc, nó rất tức giận, từ trong chỗ tối lao ra, nhảy phóc lên cắn hắn.

Nó không cắn người, nhưng ai dám ăn hiếp vật nhỏ của nó, nó sẽ cắn.

Nó cưỡng chế, buộc kẻ xấu phải bỏ đi. Vật nhỏ lau nước mắt, tự mình vỗ vỗ cái mông rồi đứng dậy khỏi nền đất bùn, vui vẻ lắc lắc đi về phía nó, dùng đôi mắt nhòa lệ cọ cọ vào nó, miệng cứ gọi mãi: “Cẩu cẩu, đại cẩu cẩu…”

Nàng còn nhớ nó sao?

Nó rất cảm động. Con người đón mừng năm mới đều phải mặc bộ đồ mới màu đỏ, đốt pháo. Vật nhỏ đã mặc đồ mới hai lần rồi mà vẫn còn nhớ đến nó sao?

“Linh Nhi… Ây da!” Phu nhân tìm đến nơi, thấy nó miệng đầy máu tươi, hoảng sợ đến mức mặt trắng bạch. “Tiểu súc sinh, ngươi tính làm gì Linh Nhi của ta vậy? Mau buông nàng ra…”

Nói bậy! Vật nhỏ mới không phải là của ngươi. Nàng là của ta! Ta chỉ gửi đến ở chỗ ngươi thôi!

“Mẹ, cẩu cẩu, đánh đánh, không được, Linh Nhi muốn…”

Vật nhỏ cứ ôm chặt lấy nó. Lần này, nó không dám lại chạy trốn nữa, lần trước nàng đã khóc rất lâu.

Sau đó, nó liền theo phu nhân trở về.

Nó biết con người vẫn không hề thích nó. Nhưng bởi vì vật nhỏ luôn ôm miết lấy nó, ăn cơm, đi ngủ đều phải nhìn thấy nó, bằng không sẽ khóc đòi, bọn họ hết cách, lại sợ nếu cưỡng bức tách ra nó sẽ ngộ thương vật nhỏ, cho nên đành phải miễn cưỡng cho nó ở lại.

Tuy về sau bọn họ đã biết là nó đã cứu vật nhỏ, nhưng con người mắc bệnh đa nghi rất nặng, chưa từng tin tưởng nó. Nói súc sinh chính là súc sinh, dã tính khó thuần. Kiêng kị nó sẽ phát cuồng mà đả thương người bất cứ lúc nào.

Nhưng vậy cũng không sao, vật nhỏ thích nó là đủ rồi. Chỉ cần nó được ở cùng với vật nhỏ, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng, không cần phải trốn xa xa mà nhìn lén thì nó chẳng thiết quan tâm đến gì khác nữa.

Thời gian lại trôi qua thật lâu, thật lâu. Nó luôn bảo vệ vật nhỏ rất khá. Có một lần vật nhỏ phạm sai, bị cha nàng trách đánh, nó muốn nhảy lên cắn người, nhưng vật nhỏ nói: “Không được, đó là phụ thân, ông ấy vì muốn ta tốt.”

Bị đánh sẽ đau. Nó cũng bị gậy đánh qua rồi, vì sao như vậy còn nói là vì tốt cho nàng?

Dù thế nào nó cũng không hiểu, nhưng vật nhỏ rất kiên quyết nói cho nó biết, tuyệt đối không thể đả thương người, bằng không nàng sẽ bỏ mặc nó.

Được, nó sẽ ngoan. Chuyện mà vật nhỏ không thích thì nó không làm. Chỉ cần nàng luôn luôn, luôn luôn thích nó, đừng bỏ mặc nó.

Vật nhỏ, bây giờ không còn là vật nhỏ nữa. Nàng càng ngày càng lớn. Trong phủ mời tiên sinh đến dạy học, để nàng bắt đầu học chữ, đọc sách, không thể suốt ngày chơi với nó nữa. Nhưng không sao, khi nàng đọc sách, nó liền ghé bên ngoài thư phòng, chơi đùa với lá rụng, liếm liếm bộ lông của mình. Có đôi khi, đuổi theo mấy con mèo được nhà bếp nuôi, nhưng chẳng làm thương hại đến chúng nó chút xíu nào. Cho dù mỗi lần nhìn thấy đám cá trong ao, con nào con nấy màu mỡ béo múp làm nó chảy nước miếng, cứ kiêu ngạo bơi qua bơi lại trước mặt nó, nó cũng không dám chộp lấy ăn, sợ Linh Nhi không vui, sẽ không thích nó nữa.

Những lúc rảnh rỗi, nàng sẽ tắm rửa cho nó, chải lông cho nó. Nàng còn đặt cho nó một cái tên, kêu là “Bất Khí”.

Còn người đều có tên, giống như cha mẹ nuôi của nàng đều gọi nàng là Linh Nhi. Nhưng nó đâu phải là con người, vì sao phải có tên?

Nàng nói: “Như vậy thì về sau, chỉ cần kêu Bất Khí, ngươi sẽ biết là đang gọi ngươi.”

Nếu là như vậy, được, nó cũng muốn có tên.

Thật lâu thật lâu về sau, nó mới lý giải được. Tên, thật ra không chỉ là tên, mà còn là một lời hứa hẹn.

Nàng nói, không rời không bỏ.

Nói đơn giản thì, chính là ý: sẽ luôn luôn, luôn luôn ở bên nó, không xa rời nhau. Cho nên nó rất thích cái tên này, mỗi lần nàng kêu, nó liền vui vẻ bổ nhào đến.

Dần dần, cha mẹ nàng cũng không còn phòng bị nó như trước nữa. Đại khái, có lẽ là vì nó thay bọn họ bắt kẻ trộm ban đêm leo tường vào nhà mấy lần, dọa cho đám người dám ăn hiếp Linh Nhi bỏ chạy, lại chưa từng để nàng phải nhận một chút thương tổn nào chứ sao nữa!

Lão gia nói: “Con sói này có linh tính, giống như trời sinh ra là để đến bảo hộ Linh Nhi vậy.”

“Đúng vậy, xem nó coi Linh Nhi như châu như bảo, cứ nhìn con bé, một tấc cũng không rời. Có nó chăm sóc cho sự an nguy của Linh Nhi, chúng ta cũng có thể an tâm rồi.”

Nó ghé vào cửa phòng, không phải quá nghiêm túc lắng nghe lão gia cùng phu nhân nói chuyện mà ánh mắt lúc nào cũng chú ý đến phía kia hành lang. Linh Nhi bấy giờ đang luyện bảng chữ cái, không thể làm ồn nàng. Chờ nàng luyện xong sẽ tự đến thỉnh an cha mẹ, lúc đó nó sẽ đi ra.

Nó chỉ cần chờ, luôn luôn luôn luôn chờ, là có thể nhìn thấy nàng…

A! Đến đây đến đây! Nó vui vẻ phóng đến. Thân mình bé bỏng của nàng không chịu nổi xung lượng khổng lồ của nó, ngã về phía sau. Nhưng nó quá vui vẻ, bất chấp nhiều. Đã đằng đẵng ba buổi tối, ba buổi sớm, lại còn có cả nửa ngày hôm nay nó không được nhìn thấy nàng rồi. Nó đặt mình trên người nàng, liếm liên tục, liên tục liếm.

Phu nhân nói nàng mắc bệnh, không thể ồn ào đến nàng. Phải để nàng an tĩnh tĩnh dưỡng, sau khi khỏi bệnh một chút lại phải đọc sách, luyện bảng chữ cái… Con người thật sự rất phiền phức. Vì sao không thể giống như trước kia, cứ chơi đùa với nó là tốt rồi, không phải sao?

Nó nghe thấy tiếng phu nhân kinh hô, kêu gọi mấy nam đinh trong phủ, hoảng hốt kéo nó ra. Nó không hiểu lắm, vì sao không cho nó tiếp cận Linh Nhi. Nó và nàng trước kia vẫn luôn chơi cùng nhau như vậy mà. Còn nữa, vì sao Linh Nhi lại khóc? Dường như không còn vui vẻ khi nhìn thấy nó nữa, lùi thân mình, ô ô mếu máo. Ánh mắt luôn luôn chứa đầy thứ nước trong suốt….

Nó bị gia đinh cầm gậy dài đuổi chạy đến một nơi rất xa rất xa, mãi đến khi không còn nhìn thấy Linh Nhi nữa. Những chiếc gậy đánh tới tấp vào người nó. Lão gia tức giận mắng: “Mới vừa khen hai câu, mày đã làm Linh Nhi bị thương rồi. Súc sinh đúng là súc sinh…”

Nó làm Linh Nhi bị thương ư? Khi nào? Vì sao nó không biết…

Nó rất đau, rất hoảng sợ. Bị gậy đánh rất đau, nhưng nó càng hoảng sợ khi nghĩ đến Linh Nhi bị thương. Lỡ may nó thật sự hại nàng bị thương thì phải làm sao bây giờ…

Tuy rất đau, nhưng nó không dám chạy trốn. Một khi chạy trốn thì sẽ không nhìn thấy Linh Nhi nữa.

Nhưng dù không chạy, lão cha vẫn cứ muốn đuổi nó đi.

Nó cứ vòng quanh ngoài cửa sau, không chịu đi.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày…

Nó rất đói bụng. Nhưng không muốn đi kiếm ăn, luôn luôn trấn thủ ở chỗ này, để Linh Nhi vừa ra khỏi cửa là có thể nhìn thấy nó.

Sau đó cửa mở, phu nhân đã hết cách, thở dài nói: “Linh Nhi cứ khóc đòi ngươi suốt. Con bé đối với ngươi tốt như vậy, xem ngươi là bạn. Tuy ngươi là súc sinh, nhưng ta tin ngươi nghe hiểu được. Phải để ý một chút, đừng làm con bé bị thương nữa, biết không?” Phu nhân lại cho nó trở về và nói mấy lời này khi bà dẫn nó đi tìm Linh Nhi.

Nó vốn không muốn làm hại Linh Nhi. Không phải nó cố ý mà. Nhưng Linh Nhi có biết hay không? Có giận nó hay không? Có thể… sợ nó hay không?

“Bất Khí, ngươi đi đâu vậy? Ta tìm ngươi khắp nơi…” Còn chưa tới phòng ngủ của Linh Nhi, nàng đã mở cửa phòng, tươi cười chạy vội đến.

Nó vội lùi lại một bước, không dám đến gần nàng, cũng không dám làm càn nhảy phóc lên như trước kia nữa, sợ lại làm nàng bị thương.

Nàng nghiêng đầu, hoang mang nhìn nó, vẫy tay. “Mau đến đây, Bất Khí…”

Nàng không sợ nó, cũng không chán ghét nó sao?

Xem ra, thật sự không có. Chính nàng tự mình chạy về phía nó, vẫn ôm nó, sờ nó, dựa trên người nó hệt như trước kia.

Cánh tay nàng quấn một mảnh vải, bên trên còn có vết máu. Đó là do nó cào.

Móng vuốt của nó rất sắc, vui vẻ quá, không lưu ý một chút là sẽ cào người bị thương. Cho nên không thể nhảy loạn lên, sẽ hại nàng bị ngã, bị cào. Điều này đều là phu nhân báo cho lần nữa. Về sau, về sau phải nhắc nhở chính mình, tuyệt đối không thể…

Sau thời gian đó, mỗi khi rảnh rỗi là nó lại cào cào mặt đất, muốn mài cho móng vuốt sắc nhọn của mình trơn nhẵn đi một chút. Nàng không hiểu, thường nhìn xem với vẻ thú vị, cho rằng đây là trò chơi mới của nó khi nhàm chán.

Về sau, lại qua rất lâu, rất lâu, lâu đến nỗi nó không đếm nổi nữa.

Linh Nhi mười lăm tuổi. Nó cảm thấy mình cũng dần dần già đi, có lẽ cũng sắp chết rồi, không còn cách nào ở chung với nàng lâu hơn được nữa.

Nhưng đúng năm đó, đã xảy ra rất nhiều việc. Cha mẹ Linh Nhi lần lượt qua đời. Nàng chỉ là một tiểu cô nương tuổi còn trẻ, cái gì cũng đều không hiểu, bị những người khác trong gia đình lừa chiếm hết gia sản, còn đuổi nàng đi, nói nàng chỉ là một đứa con nuôi, lai lịch không rõ, cũng không phải là người nhà này, không có tư cách kế thừa tài sản.

Nó không phải con người, không có cách gì để giúp nàng được, chỉ có thể rất ngốc, rất bất đắc dĩ nhìn nàng bị ăn hiếp, bị đuổi ra đường không có lấy một xu dính túi. Ngoại trừ luôn luôn ở bên cạnh nàng, giúp nàng liếm nước mắt ra thì chẳng thể làm được gì khác.

Nàng ôm lấy nó, khóc rất thương tâm, trong miệng thì thào nói: “Ta chỉ còn lại mình ngươi thôi, Bất Khí… đừng bỏ ta…”

Đúng, nó còn chưa thể chết được, phải sống cùng Linh Nhi.

Cuộc sống của bọn họ thật sự rất nghèo khổ, thường xuyên bị đói. Nhưng Linh Nhi có thứ gì cũng đều chia cho nó ăn một nửa.

Nàng bày bán đậu hũ trên đường, tiền kiếm được rất ít. Bọn họ đã lâu rồi không được ăn thịt, đều đã quên mất nó có mùi vị thế nào rồi.

Ngẫu nhiên, nàng sẽ rất áy náy sờ sờ nó, nói với nó: “Thiệt thòi cho ngươi quá, Bất Khí.”

Không đâu, nó không hề cảm thấy thiệt thòi chút nào. Chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, luôn luôn được nhìn thấy nàng là nó cảm thấy vui vẻ lắm rồi. Hơn nữa, nó còn hy vọng nàng có thể được ăn no một chút, nó bị đói bụng cũng không sao. Nhưng cho đến bây giờ nàng vẫn không hề nghĩ như vậy.

Ở đối diện quầy hàng của bọn họ, có một cô nương bán bánh trôi, đôi khi sẽ đến tìm nàng nói chuyện, sau đó sẽ nghịch nó một chút.

Thật ra nó cũng không chán ghét cô nương kia. Nàng hay cười với Linh Nhi, lại còn lén phụ giúp những lúc Linh Nhi bận rộn. Nó thấy được. Người nào đối tốt với Linh Nhi, nó đều thích.

Lúc nàng lấy bánh trôi nhân thịt đến đùa nghịch nó, thật ra nó cũng rất tham, rất muốn ăn, nhưng lại không thể ăn. Ánh mắt Linh Nhi nhìn nó, ê ẩm, dường như đang rất muốn khóc. Tuy nó không hoàn toàn hiểu, nhưng vẫn cảm giác được nếu nó tiếp nhận rồi, Linh Nhi có thể sẽ bỏ mặc nó không? Bắt nó đưa cho vị cô nương có thể cho nó ăn thịt kia?

Cho nên, nó không hề để ý đến cô nương kia dù chỉ một lần, còn làm ra vẻ rất chán ghét.

Về sau, bên cạnh cô nương kia có thêm một nam nhân. Nam nhân làm việc rất chăm chỉ, giúp nàng rất nhiều. Linh Nhi thường xuyên nhìn bọn họ đến xuất thần. Ánh mắt đó, nó biết, kêu là yêu thích hay ngưỡng mộ gì gì đó…

Nàng hâm mộ cô nương kia sao? Hâm mộ cô nương vì có nam nhân bên cạnh? Cho nên nàng cũng muốn có một nam nhân?

Cũng đúng. Tuy Linh Nhi có nó bên cạnh, nhưng nó đã không còn cách nào sống thêm thật lâu, chung sống với nàng thật lâu được nữa. Huống hồ, con người ai cũng muốn thành thân. Bà Trương làm mối ở bên phố Đông từng đến nói với nàng vài cuộc mối mai. Bọn họ nói gì nó đều nghe được hết.

Chuyện hạnh phúc nhất của nữ nhân, chính là tìm được một tấm chồng tốt, tựa như nam nhân kia. Như vậy, ít nhất hắn cũng có thể giúp nàng làm rất nhiều chuyện, chăm sóc nàng quãng đời sau này… Nếu như nó có chết đi.

Về sau, đôi nam nữ kia không ra bày hàng bán quán nữa. Đã một thời gian nó không còn trông thấy bọn họ. Có một ngày, nam nhân kia đột nhiên đến tìm nàng, nói muốn mời nàng đến làm tiểu nhị trong tiệm, hỏi xem ý nàng thấy thế nào.

Bọn họ nói chuyện một lúc. Khi phải chia tay, nó tự nhiên lại nghĩ, Linh Nhi rất muốn nam nhân này.

Thể lực của nó đã không còn tốt lắm, vẫn dùng hết sức lực để nhảy lên. Nam nhân phát hoảng, ngã xuống vài bước, kéo Linh Nhi ngã thành một tụ.

“Bất Khí, ngươi làm gì vậy?!” Linh Nhi tức giận hô một tiếng, lại liên tục xin lỗi nam nhân. “Xin lỗi, bình thường nó không như vậy đâu…”

Nó biết nàng sẽ tức giận, nhưng vẫn liều mạng làm khó dễ, đem nam nhân đẩy về phía Linh Nhi.

Trước kia, lúc xem diễn ở hội chùa, hình như đều diễn như vậy cả. Nam nhân đều vì thế mà yêu nữ nhân…

Nhưng nam nhân này vẫn còn muốn chạy. Cho dù nó liều mạng cắn vạt áo hắn, vẫn không có cách nào giữ hắn lại được.

“Bất Khí!” Linh Nhi dường như đã hiểu, không tức giận hung dữ với nó nữa, chỉ ngăn nó lại. Đợi đến khi nam nhân kia đi rồi, nàng mới ngồi xổm xuống nói với nó: “Đó là của người khác, không phải của ta.”

Nàng vươn tay ra, ôm ôm nó. Lúc mở miệng nói tiếp, thanh âm rất nhẹ, mang theo chút chua xót. “Không sao mà, ngươi là của ta. Ta có ngươi là tốt rồi, ta có ngươi…”

Thật sự, như vậy là đủ rồi ư? Vậy vì sao nàng lại còn muốn khóc? Một viên, lại một viên bọt nước rơi xuống, nó đều nhìn thấy cả.

“Ta đến chỗ hắn làm việc có được không? Như vậy cuộc sống sẽ ổn định hơn, có thể cho ngươi ăn nhiều hơn một chút. Không cần phải đi theo ta chịu khổ, bữa đói bữa no nữa…”

Ừm, nàng muốn thế nào cũng được, nó đều sẽ đi cùng nàng. Nàng ở đâu, nó phải ở đó.

Chỉ có điều, còn có thể chung sống được bao lâu? Nó đã mệt quá, mệt quá rồi, sắp đi không nổi nữa, cũng không có thể lực. Nàng để nam nhân kia đi rồi, nếu nó chết đi, sẽ chỉ còn lại một mình nàng thôi.

Sau đêm hôm đó, nó ngủ rồi không mở mắt ra được nữa. Nó nghe thấy nàng đau lòng thút thít, nhưng không tài nào mở mắt ra được, cũng không có biện pháp cùng nàng sống qua những ngày tháng mà nàng nói sẽ có thịt ăn kia.

Đợi đến khi ý thức thanh minh trở lại, đã ở một nơi khói bụi mịt mù. Bọn họ nói, đó là địa phủ, nói nó dương thọ đã tận. Cả đời này nó chưa từng phạm sát nghiệt, chưa dính chút máu tanh nào, bởi vậy có thể cho nó một tâm nguyện, hỏi nó có cầu mong gì không?

Nếu thật sự có thể có một nguyện vọng…

Nó nhớ đến Linh Nhi thút thít, nó muốn trở về tìm nàng, không để nàng phải khóc một mình, cô đơn một mình, không ai chăm sóc. Cho dù dương thọ đã tận, cũng muốn lại đầu thai trở về.

Vì thế nó nói: “Ta còn muốn lại làm sói.”

Kiếp này thật hạnh phúc, nó bằng lòng lại làm một đời sói, cùng nàng gặp gỡ, giống như cuộc đời này, luôn luôn luôn luôn vui vẻ làm bạn với nàng.

“Thật đúng là một tên ngốc không có dã tâm.” Ngốc… dễ làm cho người thương tiếc.

Vừa vặn đến địa phủ chơi, Linh Sơn Thần Quân đang cùng Diêm Quân uống trà chơi cờ, vô tình gặp gỡ linh hồn tinh thuần này, trong lòng nổi lên liên ý.

Hắn là người rất trọng những kẻ ngốc, tình căn thâm chủng, lại tỉnh tỉnh mê mê, động tình rồi mà còn không biết tình, không hiểu nên vì mình tranh thủ cơ hội được mến nhau gần nhau một đời. Hắn lập tức tâm tư vừa chuyển, gọi cô gái bên cạnh. “Nỉ nỉ, lần trước có làm một tiểu người gỗ ở chỗ thụ công hoa bà, có còn không? Có thể cho ta không?”

“Được!” Nữ tử hào phóng lấy ra một tiểu người gỗ đưa cho. Nguyên bản là muốn khắc bộ dáng của chủ tử, nhưng khắc không ra được khí chất tuấn tú tuyệt trần của chủ tử. Thất bại vài lần, đây là cái đẹp mắt nhất.

Người gỗ này, vốn là nguyên liệu để thụ công hoa bà nặn thai hồn, chỉ còn thiếu một chút tiên linh khí do hắn làm phép nữa thôi.

“Có thể giúp chủ tử làm một việc được không? Đem cái này giấu trên người nam hồn kia, coi chừng một chút, không được để bất cứ kẻ nào nhìn thấy.”

“Được!” Được làm chút gì đó cho chủ tử, nữ tử vui vẻ lĩnh mệnh mà đi.

Hắn giúp cho nó có một hình thể. Đây vốn là việc mà phúc trạch của nó có thể có được. Nhưng nó lại ngốc đến mức không biết yêu cầu, cho rằng lại muốn làm một kiếp súc sinh để tiếp tục được làm bạn bên cạnh người trong lòng.

“Chỉ mong, các ngươi có duyên.” Việc hắn có thể làm, cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Nào biết rằng, chỉ vì một cử chỉ vô tâm hôm nay, lại kết thành duyên phận giữa hắn cùng bạch sói. Mãi đến ngàn năm sau này, dây dưa quá sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK