QUẾ ĐIỆN TRƯỜNG SẦU BẤT KÝ XUÂN
(Điện quế sầu dài chẳng thấy vẻ xuân)
*Trích Trường Môn oán – Lý Bạch.
------------
Trung thu năm Gia Tĩnh thứ tám.
Ngoài phi tử và Hoàng thất, nhiều ngoại tộc quan hệ thân thiết với Hoàng đế, được Hoàng đế trọng dụng cũng được mời tới dự yến tiệc đêm trung thu. Đương nhiên phụ tử Thẩm Tịch Thành cũng không thể thiếu vắng.
Với số lượng đông, yến tiệc không thể tổ chức trên Thần Vũ đài như mọi năm mà được dời đến Thượng Ninh điện trong Trường Thanh cung.
Trước yến tiệc vài hôm, Hoàng đế không định mời Hoàng hậu đến tiệc nhưng Dương Nhất Thanh - một quan viên thuộc phe hoạn quan trong triều, khéo nói mấy lời với Hoàng đế: Dẫu sao Trần thị cũng là mẫu nghi thiên hạ, còn là phu thê bao nhiêu năm với Hoàng đế, nên để đế hậu tham gia yến hội này. Hoàng hậu chung quy là chủ lục cung, yến tiệc mà vắng thì e quần thần dị nghị. Hoàng đế có chút nể nang mới đồng ý để Hoàng hậu đến đại yến.
Giờ Thân, tất cả những người được mời tới yến tiệc đều đã có mặt. Trần Thái Uyển vẫn ngồi trên phượng tọa, trang điểm và phục sức cực kỳ tinh xảo; vẻ mặt nàng đắc ý nhìn về phía Thuận Quý phi, khác hẳn với sắc mặt tiều tụy khi bị cấm túc trong Khôn Ninh cung.
Trích Hoa thấy Hoàng hậu nhìn mình, liền cười đáp lễ, vẻ mặt không chút sợ hãi, bất mãn nào. Hoàng đế ngồi trên phượng tọa, ngay cạnh Hoàng hậu nhưng không để ý đến trận chiến tranh lạnh bằng mắt giữa các phi tần trong hậu cung của mình.
Thánh mẫu Hoàng Thái hậu hôm nay đã xuất hiện sau nhiều ngày vắng bóng khỏi các yến tiệc trong cung. Bà ngồi phía dưới bên trái phượng tọa của Hoàng hậu và Hoàng đế. Dù lão thái thái họ Trương đó không phải mẫu thân sinh ra Hoàng đế nhưng hắn vẫn nhất mực tôn kính bà. Thái tôn Thái phi Thiệu thị, Hoàng tổ mẫu thân sinh ra cha Hoàng đế, ngồi đối diện với Thái hậu. Phía dưới cùng là các phi tử, các quan lại, Hoàng thất, ngoại tộc, cả các phi tử tiền triều.
Thuận Quý phi hôm nay vận một bộ y phục màu vàng nhạt, đường may và họa tiết đều rất đơn giản. Nàng vấn kiểu tóc liên hoa, cài nghiêng cây trâm mẫu đơn bằng phỉ thúy không hề cầu kỳ; không cài khuyên tai. Phục sức của Thuận Quý phi và Hoàng hậu thực sự có nhiều khác biệt: Hoàng hậu cao quý lộng lẫy, Thuận Quý phi thanh nhã tự nhiên. Chẳng ai nói rõ được ai đẹp hơn, giống như đặt Tây Thi và Dương Quý phi lên bàn cân so sánh.
Hoàng đế tâm tình dù không tốt lắm nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười giả lả: "Hoàng tổ mẫu nói với trẫm, các nàng đều chuẩn bị một tiết mục đêm trung thu hôm nay. Mấy ngày liền trẫm đều mong tới ngày này để được chiêm ngưỡng. Nào, ai sẽ mở màn đây?"
Vài tiếng xì xào lại vang lên, dương như mọi người không chỉ rõ được ai sẽ lên mở màn. Thái tôn Thái phi lên tiếng: "Hay là để Thuận Quý phi đi. Ai gia nghe nói Quý phi chuẩn bị tiết mục Hoa Nguyệt Tư. Trước đây ai gia được xem qua Thái hoàng Thái hậu múa bài này. Hôm nay trăng tròn hoa thắm, chi bằng Quý phi múa bài này khai tiệc đi."
Bắc cung Hoàng hậu Hạ thị - Hoàng hậu của tiên đế, cũng tìm cách thêu hoa trên gấm: "Lời của Thái tôn Thái phi đúng lắm. Bản cung nghe nói phong thái của Thuận Quý phi rất giống với Thái hoàng Thái hậu, hôm nay hay là để bản cung được mở rộng tầm mắt đi." Bấy lâu nay Hạ thị sống ở Thọ Khang cung cô quạnh, giờ mới được xuất hiện ở yến hội trong cung.
Trần Thái Uyển từ đầu chưa hề lên tiếng. Hết Thái tôn Thái phi rồi đến Hoàng hậu tiền triều giành lời khiến Thái Uyển bất mãn. Không cam lòng, nàng ta cũng cười cười lên tiếng, thể hiện chút quyền uy: "Hoàng tẩu nói đúng đấy, thế nhưng Thuận Quý phi luôn là người múa đẹp nhất trong hậu cung. Như thế những người biểu diễn sau chẳng phải sẽ bị chê cười sao?"
Hoàng đế bật cười một tiếng, thuận ý nói: "Hoàng hậu càng ngày càng khéo. Vậy thì cứ để Ngọc Nhi trước vậy."
Văn Ngọc Hiểu thấy Hoàng đế nhắc tới mình, mỉm cười e thẹn bước lên nói: "Vậy thần thiếp chịu xấu hổ trước vậy!"
Văn phi bước lên vũ đài. Dường như tiết mục ấy đã được chuẩn bị công phu kỹ càng, ngay sau khi Văn Ngọc Hiểu ra hiệu, một dàn vũ nữ theo hàng lối tiến lên, mỗi người mang một đàn huyền cầm, dáng vẻ mềm mại như yến, khiến mọi người ai nấy đều hồi hộp chờ đợi màn diễn của nàng. Văn phi kiễng chân, uyển chuyển múa theo âm thanh của tiếng đàn. Tay nàng phất lên như cánh thiên nga, thướt tha và yêu kiều. Dáng vẻ tựa mềm như yến, thanh như nhạn. Nàng múa điệu Thiên Nhai Nguyệt Nữ. Mỗi đoạn khi cánh tay đưa lên, bước chân cũng theo đó thoăn thoát linh động và yểu điệu.
Điệu múa kết thúc, Hoàng đế tán dương: "Đẹp, rất đẹp, tựa như Thường Nga cung Quảng Hàn."
Thiên Nhai Nguyệt Nữ là điệu múa phỏng tác lại điệu Nghê Thường do Thái hoàng Thái hậu chỉnh sửa và biên soạn. Nữ tử Minh triều nếu như múa được cả Thiên Nhai Nguyệt Nữ và Hoa Nguyệt Tư thì trình độ vũ đạo đã đạt đến độ xuất chúng.
Văn phi cười mỉm rất thanh nhã, bước về chỗ ngồi. Thái tôn Thái phi cũng cười tươi khen ngợi: "Ai gia ngỡ hậu cung chỉ có mình Thuận Quý phi là tài năng, không ngờ Văn Cung phi thân bất tàng lộ, cũng là nhân tài hiếm có."
Thuận Quý phi thừa biết Thái tôn Thái phi đang cố ý mỉa mai nàng nhưng nàng vẫn bình tĩnh, không biểu lộ chút nộ khí nào.
Văn Cung phi thì rất vui vẻ, cố ý nói: "Tần thiếp chỉ biết chút ít, sao dám so sánh với đệ nhất tài nữ đại Minh chứ?" Nàng cũng đã dốc không ít công sức để học Thiên Nhai Nguyệt Nữ này.
Thuận Quý phi nghe rất rõ lời nịnh nọt lấy lòng của Văn Ngọc Hiểu. Nàng chỉ cười lấy một cái cho có lệ, khơi chuyện theo hướng khác: "Ngọc muội muội lại đùa bản cung rồi. Bản cung đã là phi tần của Hoàng thượng; danh đệ nhất tài nữ đó giờ đã là xa xôi từ lâu rồi. Lúc này, muội nói xem trên dưới đại Minh, có ai bì được tài sắc của Hoàng hậu nương nương?"
Một câu của Trích Hoa nghiễm nhiên đẩy Văn Cung phi vào thể bị động, mạo phạm tới Trần Thái Uyển. Văn Ngọc Hiểu vì thế mà nhất thời á khẩu.
Thấy mặt Ngọc Hiểu xám lại, Thái hậu liền giải vây cho nàng ta bằng cách lảng sang chuyện khác: "Vậy không biết Hoàng hậu hôm nay đã chuẩn bị tiết mục gì?"
Thánh mẫu Hoàng Thái hậu không phải người lắm mưu nhiều kế nhưng vẫn là người thận trọng. Bà không muốn Trích Hoa luôn ở cục diện ưu thế, sinh ra kiêu ngạo mà hồ đồ.
Trần Thái Uyển cười thản nhiên. Từ gương mặt vui vẻ của nàng ta, dễ dàng nhận ra niềm hy vọng tràn trề. Ngoảnh sang phía Hoàng đế, nàng ta nói cười dịu dàng: "Thần thiếp nghe nói Thuận Quý phi từng học hỏi cầm thuật của tiểu thư nhà họ Thẩm. Thần thiếp cũng biết so sánh cầm thuật của mình với Thuận Quý phi thì thật không tương xứng chút nào. Nhưng thôi, thần thiếp để Hoàng thượng và Thái hậu chê cười vậy.
Thái hậu nghe Thái Uyển nhắc tới "tiểu thư Thẩm gia", trong lòng hơi sợ nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại: "Hoàng hậu khiêm tốn rồi. Thái tôn Thái phi, Hoàng thượng, cả ai gia đều mong chờ lĩnh ngộ cầm thuật của Hoàng hậu mà."
Gia Tĩnh chỉ cầm chén rượu nhấp một ngụm nhỏ nhưng không nói điều gì. Thái tôn Thái phi lên tiếng: "Thái hậu nói đúng lắm. Mang đàn tới cho Hoàng hậu."
Thuận Quý phi bình thản thưởng rượu, ăn bánh trung thu. Đêm nay nàng nhất định không so đo với Trần Thái Uyển về chuyện đàn sáo vớ vẩn này. Từ đầu nàng luôn yên lặng không nói nhiều, chỉ vì nàng biết rất rõ: Dù hôm nay Thái Uyển có biểu diễn gì đi chăng nữa, thì cũng sẽ thua nàng trên vũ đài này mà thôi. Nàng chờ, chờ Thái Uyển biểu diễn xong sẽ có một màn kịch hay hơn cả màn kịch đêm Giao thừa đầu năm.
Được Thiệu Thái tôn Thái phi ủng hộ, Trần Hoàng hậu càng thêm phấn khích. Hai cung tỳ bày sẵn đàn vân hòa để Hoàng hậu gảy. Thái Uyển dịu dàng bước tới bên cây đàn, yêu kiều ngồi xuống, bắt đầu chạm tay vào dây đàn. Từ dây đàn nàng gảy phát ra âm thanh trong trẻo. Nàng cao giọng ngâm nga:
"Có một nàng giai nhân chừ, bồi hồi đi lại mãi thôi.
Hồn vảng vất mà không về chừ, vóc hình khô héo đơn côi.
Từng hứa sớm đi mà tối lại chừ, vui yến tiệc mà quên nhau.
Lòng đoạn tuyệt mà chẳng đoái hoài chừ, cùng ai hợp ý tâm đầu.
Thiếp nhớ nhung mà âu sầu chừ, vẫn giữ một mối thành tâm.
Chờ chiếu cố mà tiếp kiến chừ, được lời ngọc mà chịu vâng.
Nghe tiếng hư mà tưởng thực chừ, ở ly cung tại Thành Nam.
Bữa đạm bạc mà tự soạn chừ, nhưng người từng chẳng muốn giá lâm.
Chỉ một mình mà trầm tư chừ, trời nổi gió mà ầm ầm.
Lên đài lan mà trông xa chừ, chỉ thất vọng mà bần thần."
[...]
Hoàng đế cũng say mê trong tiếng nhạc và tiếng hát mê ly của Thái Uyển. Hình ảnh về Trần Thái Uyển trong quá khứ hiện lên trong đầu hắn. Hắn nghiêm túc suy nghĩ từng việc, từng việc giữa hắn và nàng. Hắn nhớ lần đầu, vào đêm hắn thành thân với Thái Uyển, hắn lạnh lùng đi một mình đến Ngự thư phòng, không thèm cầm cả đòn cân, không thèm uống rượu hợp cẩn. Lòng hắn rất rõ, nàng là người của Dương Đình Hòa, vì thế dù nàng ôn nhu dịu dàng cỡ nào, hắn vẫn luôn đề phòng cảnh giác, đối xử với nàng vẫn luôn thờ ơ. Hắn chỉ coi nàng là một Hoàng hậu, chưa bao giờ coi nàng là thê tử của mình.
Cho đến khi có Thuận phi, hắn đối với nàng càng ngày càng cách xa hơn. Hắn chỉ nghĩ hắn mất đi Tích Nguyệt, nữ tử mà hắn coi trọng, hắn đau lòng đến tận cùng. Nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ suốt tám năm nay, Trần Thái Uyển sống cũng không dễ dàng gì. Nghe Trường Môn phú, hắn từ ngăn cách đề phòng với nàng, bỗng động lòng trắc ẩn. Kỳ thực tâm tư của Thái Uyển cũng giống hắn: đều là sự bất lực trong tình cảm. Hắn đánh mất chân tình còn nàng kiếm tình thứ chân tình hư vô; chung quy cả hai đều không có được thứ tình yêu mình mong cầu.
Nỗi lòng của nàng với hắn, hắn không thể thấu hiểu nhưng có thể xót xa.
Nhạc dứt, Nhữ Phần giúp Trần Hoàng hậu thu dọn đàn, còn Hoàng hậu hơi cúi đầu rồi mới trở về vị trí. Thái hậu không khỏi ngợi ca: "Hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, tài năng hơn người. Nhiều năm vậy rồi, ai gia mới được nghe tiếng đàn tinh diệu..."
Thái tôn Thái phi cũng gật gù cảm thán: "Hay! Ai gia nghe mà dường như không cảm thấy từ nào diễn tả cho sự tuyệt vời của điệu đàn này."
Trần Thái Uyển học đàn từ khi còn nhỏ, so với người khác cũng là được vài phần nổi trội.
Gia Tĩnh không biết mở lời sao cho phải, chỉ nói: "Hay lắm... Nhiều năm thế rồi, giờ trẫm mới biết Hoàng hậu cũng thạo ngón đàn."
Thái Uyển được một câu khen mà mừng đến chảy nước mắt, nở nụ cười mãn nguyện: "Thần thiếp cũng chỉ có chút tài mọn này."
"Trẫm... Hoàng hậu cơ thể yếu, bị bệnh, ở Khôn Ninh cung dưỡng bệnh đã lâu, có lẽ cũng đỡ nhiều rồi. Trẫm thấy từ mai nên để các phi tần duy trì tiếp công việc thỉnh an Hoàng hậu hằng ngày như trước đây. Trẫm cũng muốn để Hoàng hậu tiếp tục quản lý lục cung." Hoàng đế trầm tĩnh nói, lại khẽ lấy chén trà trên bàn uống cạn.
Thái tôn Thái phi mỉm cười: "Hoàng hậu khỏe là tốt rồi. Vậy thì công việc lục cung, ai gia giao lại cho Hoàng hậu nương nương."
Thái Uyển vô cùng mừng rỡ. Thẩm tiểu thư quả nhiên không lừa nàng. Đáng lẽ nàng nên đấu hết mình hơn là ngồi một chỗ chờ chết.
Nàng liền cúi đầu: "Thần thiếp tạ ân điển của Hoàng thượng. Tạ Thái tôn Thái phi nương nương đã giúp đỡ thần thiếp quản lý lục cung."
Mấy phi tần thấp phẩm cả năm không được ngó ngàng đến, lại thêm mấy mệnh phụ ngoại tộc ở dưới góp thêm lời nịnh nọt Trần Thái Uyển. Bọn họ biết Thái Uyển đã trở thành "A Kiều tái thế", đã trở lại là một nữ nhân có địa vị cao nhất hậu cung, vì thế họ tranh thủ cơ hội lấy lòng nàng ta. Đám người ngoài đó giống như cỏ lau nơi bờ tường, gió chiều nào theo chiều ấy.
Trần Thái Uyển đắc ý trở về phượng tọa, không quên cho Thuận Quý phi cái nhìn mỉa mai. "Trường Môn phú" nàng gảy có hay không đã không còn quan trọng. Quan trọng là nó giữ được ánh nhìn của đế vương, thỏa mãn nguyện vọng lớn nhất của Trần Thái Uyển.
Có vị Tài nhân thấp phẩm đột ngột cất lời: "Không biết Hoa Nguyệt Tư của Quý phi nương nương thế nào?"
Ai nấy đều hùa theo góp lời. Hôm nay Trường Môn phú của Hoàng hậu đã là màn "A Kiều tái thế", cho nên bọn họ cũng muốn xem xem bộ mặt của Thuận Quý phi nếu thất bại trước Hoàng hậu thì sẽ thế nào. Thuận Quý phi đường đường là phi tần đắc sủng nhất, còn là đệ nhất tài nữ Minh triều; nếu thất bại hay thua kém Hoàng hậu, ắt sẽ có chuyện hay bàn tán trong hậu cung ngày mai.
Nhưng Trích Hoa há để mọi người chỉ xem Hoa Nguyệt Tư? Như thế nhàm chán biết bao. Nàng sắp có màn kịch hay hơn cả Hoa Nguyệt Tư nữa kìa.
Từ đầu nàng im lặng để Thái Uyển và Ngọc Hiểu hô mưa gọi gió. Giờ tới lượt nàng dâng núi lấp sông.
"Ngọc muội muội đã múa Thiên Nhai Nguyệt Nữ. Bây giờ thần thiếp múa thêm Hoa Nguyệt Tư nữa, chẳng phải quá thích hợp sao?" Trương Trích Hoa biết Văn Ngọc Hiểu luôn bị lép vế, cố tình nhắc đến nàng ta.
Văn phi biết Trương Trích Hoa cố tình khích tướng mình, chỉ e dè: "Tần thiếp so với nương nương, chẳng phải là Đông Thi sao?"
Cười nhạt, Trích Hoa đứng lên, cúi đầu: "Vậy thần thiếp... hự"
Trích Hoa loạng choạng ôm bụng ngồi thụp xuống ghế khiến cả đại điện được một phen náo loạn. Ai nấy đều sợ hãi, đương nhiên không trừ Hoàng hậu. Thái hậu và Gia Tĩnh vội đi xuống dưới, đến chỗ Trích Hoa. Hoàng đế căng thẳng hỏi nàng: "Hoa Nhi, nàng sao vậy?"
Quá nửa số người ở đây bàn tán, có khi thức ăn tối nay có vấn đề. Tưởng Mục Anh không chần chừ, nhanh nhẹn thử độc trong rượu, trà và bánh trung thu. Tuy nhiên kim bạc không phản ứng, đồ ăn có lẽ là hoàn toàn bình thường.
Thái hậu vội nói: "Thượng Ninh điện nằm ở biệt cung, e rằng Thái y không thể đến ngay trong chốc lát được."
Hoàng đế lắc đầu, vội vàng nói: "Không cần đợi Thái y đâu. Ngự y của trẫm đang đợi bên ngoài Trường Thanh cung, gọi y vào bắt mạch cho Quý phi."
Rất hiếm người được Ngự y của Hoàng đế bắt mạch cho, cho nên điều này khiến cho ai nấy trong Thượng Ninh điện có phần sửng sốt, thoáng có tiếng bàn tán rôm rả. Tưởng Mục Anh vì vậy mà cũng hơn chần chừ. Tức giận, Hoàng đế to tiếng với y: "Còn không mau đi đi? Thân thể Quý phi quan trọng!"
Vài phi tần bắt đầu lo sợ, song trong lòng họ có đắc ý khi Thuận Quý phi gặp nạn như vậy. Tần phi trong cung cấm này là vậy, luôn hoan hỷ khi người khác, nhất là kẻ đắc sủng gặp họa sát thân.
"Hay là... Thuận Quý phi nương nương có tin mừng?" Văn Cung phi lên tiếng.
Tất cả mọi người đều chú ý tới câu nói của Văn Ngọc Hiểu. Phải, nếu như Thuận Quý phi có tin mừng, đau bụng bất thường cũng là đương nhiên, hoàn toàn hợp lý. Câu nói này của Văn Ngọc Hiểu trở thành đề tài cho đám vương gia, công chúa, phi tần bàn tán. Họ nói nếu Thuận Quý phi sinh Hoàng trưởng tử, chưa biết chừng sẽ trở thành Hoàng hậu cũng nên. Nghe mấy lời bàn này, Trần Thái Uyển cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, không nói điều gì. Lần trước nàng thất bại vì không giữ được bình tĩnh, lần này nhất định không đi lại vào vết xe đổ của chính mình. Biết vậy nên nàng chỉ lặng thinh quan sát những chuyện xảy ra trên Thượng Ninh điện.
Việc thân thể Thuận Quý phi bất an phải triệu Ngự y chung quy vẫn là việc trong nhà Hoàng đế, e có người ngoài sẽ không thích hợp. Hoàng đế liền hạ chỉ cho các vị khách quý hồi phủ. Rất nhanh, Thượng Ninh điện chỉ còn lại đám phi tần và hai vị trưởng bối.
Không lâu sau đó, Ngự y của Hoàng đế có mặt, bắt mạch cho Thuận Quý phi. Thái hậu nhìn Ngự y với ánh mắt chờ mong, hỏi: "Vương đaị nhân, Quý phi đau bụng thất thường như thế, có phải là vì có hỷ sự không?" Thái hậu kỳ thực đã mong mỏi Thuận Quý phi hoài thai. Đạo lý mẹ quý nhờ con, Thái hậu là người hiểu rõ hơn ai hết.
Lúc Thái hậu hỏi, gương mặt Hoàng đế vô cùng rạng rỡ.
Nhưng đi ngược lại những mong muốn của Hoàng đế và Thái hậu, Ngự y trầm giọng nói nhẹ: "Tối nay, nương nương không khỏe nên bụng dạ mới thấy khó chịu ạ." Câu nói của Ngự y khiến Thái hậu và Hoàng đế đều thất vọng, còn Trần Thái Uyển và đám tần phi thì thầm mừng rỡ trong lòng.
Trương Trích Hoa đều hiểu được. Bởi lẽ từ sáng đến giờ nàng chưa ăn cái gì ngoài mấy thứ bánh trung thu bày trên tiệc, do đó bụng hơi đau.
Thuận Quý phi lại cố ý hỏi: "Ngự y, vậy người xem luôn xem sức khỏe của bản cung thế nào."
Câu hỏi này hầu như các tần phi trong cung đều hiểu được hàm ý. Ý Thuận Quý phi là "Thân thể bản cung có đủ khỏe để mang thai không?". Bởi vì biết thế cho nên ánh mắt đám tần phi nhìn Thuận Quý phi đều là ganh ghét.
Ngự y chau mày đáp: "Lão thần... thật hơi khó nói..."
Hoàng đế và Thái hậu đều sững sờ. Đưa mắt nhìn Thuận Quý phi, Hoàng đế hỏi Ngự y: "Sao thế? Chẳng lẽ thân thể của Thuận Quý phi có gì không khỏe sao?"
Trích Hoa cười thầm trong bụng. "Không khỏe" mà Hoàng đế nói, chắc hẳn Thái Uyển rất mong là "không có khả năng sinh nở" nhỉ? Đáng tiếc...
Ngự y bần thần hồi lâu rồi đáp lại: "Thần phát hiện, trong cơ thể của Thuận Quý phi nương nương có dấu hiệu từng sử dụng xạ hương và hồng hoa một cách đều đặn."
Một câu này của Ngự y hoàn toàn trúng ý Trích Hoa, vở kịch của nàng có thể diễn tiếp rồi. Trích Hoa giả bộ tức giận tột cùng, đứng phắt dậy, phẫn nộ quát Ngự y: "Hàm hồ. Bản cung biết xạ hương và hồng hoa khiến cơ thể mất dần khả năng sinh nở, có điên đâu mà dùng thứ đó? Trước đến nay ngoài Vân Diên hương của Hoàng hậu, bản cung có tiếp xúc với loại hương liệu nào khác đâu?"
Nghe đến Vân Diên hương, sắc mặt của Hoàng hậu trở nên u ám. Nhưng nàng ta không hề biểu lộ. Nàng ta vẫn tin rằng không có ai biết được cơ mật ẩn sâu trong chiếc túi hương nàng ta tặng Thuận Quý phi.
Ngự y liền ý nhị hỏi Thuận Quý phi: "Thuận Quý phi có thể cho thần xem qua loại hương người dùng được không?"
Thái hậu nhìn thấy túi hương Trích Hoa đưa cho Ngự y, hoàn toàn hiểu ra mưu kế của Trích Hoa.
Tương Quý nhân Triệu thị là một phi tử vào cung cùng Hoàng hậu, tính đến nay cũng được tám năm nhưng vẫn chỉ ở tước Quý nhân nhỏ bé. Bao lâu nay nàng ta ẩn mình trong cung, không bao giờ hé răng bàn tán. Nhưng hôm nay nàng ta bạo gan lên tiếng, nói một câu vu vơ như thể bông đùa: "Đó chẳng phải túi hương Hoàng hậu tặng cho Thuận Quý phi nương nương sao?"
Nói xong Triệu thị kia cười một điệu nửa có nửa không, mơ hồ không rõ.
"e