Bởi vì Hứa Văn Vũ Triệt kịp thời ôm cô tránh ra nên cũng không bị ướt nhiều, bất quá có vài chỗ dính dính lên người hảo khó chịu, cô muốn thay đồ.
Bước vào căn phòng màu xanh lam, có cảm giác cô đang ở giữa đại dương, nói không nên lời thoải mái.
Kiếp trước cô thích nhất màu này.
Mà căn phòng cũng như vật dụng hồng hồng “kinh dị” kia cô đã cho đổi toàn bộ trước ánh mắt tràn đầy ý cười của Hứa Văn Vũ Triệt.
Cô chọn một bộ váy hơi trễ vai màu xanh lam, phủ ren trắng trên tay và viền váy, bên hông cắt một cái nơ to cũng màu xanh lam, theo từng bước đi cánh nơ vung vẩy.
Mái tóc đen dài hơi xoăn tự nhiên đã được thay thế cho mái tóc xanh xanh đỏ đỏ trước đó.
Cả người cô tản ra hơi thở thanh xuân.
Cung Húc Dương ngây ra nhìn theo bóng người từ trên lầu bước xuống, di thế nào cũng không dời nổi ánh mắt.
Hứa Văn Vũ Triệt đầu tiên là kinh diễm, sau đó mạnh quay sang Cung Húc Dương, thấy hắn nhìn không chớp mắt mà trong đáy mắt tình ý nhộn nhạo thì trong lòng trầm xuống, hai tay đặt trên đùi không tự giác xiết chặt.
Tại sao?
Rõ ràng đã tự nhủ như vậy là sai trái, không được phép tiếp tục.
Cớ sao lại có cảm giác khó thở không thông khi phát hiện cô vô cùng thu hút ánh nhìn từ người khác?
Hứa Văn Vũ Triệt kìm nén cảm giác muốn đứng dậy ôm lấy cô lôi vào trong phòng, để không bất cứ ai biết được vẻ đẹp của cô trừ hắn.
“tiểu Vi, em mang đồ vào cho Hy ca ca đi” Hứa Văn Vũ Triệt đưa cho Hứa Thanh Trúc Vi xấp đồ trong tay.
Vốn là hắn đang chuẩn bị mang vào phòng tắm cho Kiều Thái Hy nhưng nhìn đến ánh mắt “xuân tâm nhộn nhạo” của Cung Húc Dương, hắn một chút cũng không muốn để cho hai người ở riêng.
Vì vậy tốt nhất là để tiểu Vi đi.
Hứa Văn Vũ Triệt không biết hành động này của hắn trực tiếp khiến hắn trong tương lai lại thêm một cái cùng tranh giành, chia sẻ muội muội với mình.
Nếu không cho dù kéo cả ba đi đưa đồ cho Kiều Thái Hy hắn cũng làm.
--- ---------
Hứa Thanh Trúc Vi vâng dạ nhận lấy đồ đi vào trong phòng tắm.
Bởi vì phòng tắm chia làm hai ngăn, một ngăn để thay đồ cùng giặt quần áo bẩn một ngăn có một cái hồ rất lớn dùng để cho khách tắm rửa, giữa hai ngăn có một cái cửa kéo qua hai bên kiểu Nhật Bản (người trog nhà thì mỗi phòng có một phòng tắm riêng.)
Cho nên Hứa Thanh Trúc Vi chỉ gõ vài cái tượng trưng, cũng không đợi có người trả lời rất tự nhiên đi vào trong phòng.
Cô đi đến bên giỏ chứa đồ cho bộ đồ vào đó, lại phát hiện một bộ đồ bẩn lấm lem bùn đất nằm trong góc sàn nhà.
Không khó để đoán ra chủ nhân chính là kẻ “chụp ếch” lúc nãy ngoài vườn.
Nghĩ đến tình cảnh Kiều Thái Hy bị phun một thân nước cô cười khẽ , cúi người nhặt bộ quần áo cho vào máy giặt.
Mà cùng lúc đó, Kiều Thái Hy từ trong phòng tắm bước ra, trên hông chỉ quấn mỗi một cái khăn tắm, mái tóc hơi rối nhỏ giọt những giọt nước như pha lê trượt trên khuôn ngực rắn chắc của hắn, đường cong hoàn mỹ đến cực điểm, cơ bụng sáu mũi rõ ràng.
Hắn hơi tựa lưng vào cánh cửa, cả người tản ra hơi thở lười biếng, khoanh tay nhìn bóng dáng đang loay hoay trước mặt.
Cô gái nhỏ này hắn biết, Hứa Văn Vũ Triệt có một dạo luôn than thở cùng hắn rằng, muội muội mình bước vào thời kỳ nổi loạn.
Lúc đó hắn cũng chỉ nghe đại khái là cô muội muội kia thay đổi trở nên trái ngược hoàn toàn muội muội ngoan ngoãn trước đây của hắn, trở thành một cô gái son phấn đậm đặc, nồng nặc nước hoa, lại ăn mặc ngả ngớn...
Đại loại là hắn cũng không quá bận tâm, chỉ đóng vai người qua đường nghe bạn thân mình tâm sự mà thôi..
Thế nhưng hiện tại..
Hứa Thanh Trúc Vi cho đồ bẩn vào máy giặt xong, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Kiều Thái Hy để trần nửa thân trên , lưng tựa cửa đăm đăm nhìn mình thì hơi giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh nở nụ cười tươi tắn hướng hắn mở miệng.
“ô,anh tắm xong rồi à, thật ngại quá, em mang đồ cho anh đây”
Cô nhanh nhẹn lấy ra bộ đồ lúc nãy đặt trong giỏ đưa cho hắn.
“ân” Kiều Thái Hy đưa tay tiếp nhận bộ đồ từ tay Hứa Thanh Trúc Vi gật đầu, ánh mắt mang theo nghiền ngẫm.
Cô gái nhỏ rất đẹp, nhưng điều làm hắn chú ý là thỉnh thoảng cô lại toát ra một khí chất thành thục, bình tĩnh đến bất ngờ, hoàn toàn không phù hợp với tuổi của cô hiện tại.
Chẳng hạn vừa rồi, nhìn hắn loả nửa thân trên, trong mắt cô rõ ràng có bối rối, nhưng lại nhanh như chớp trở lại bình thường trấn định mỉm cười với hắn.
Nếu là nữ nhân khác hẳn là hét ầm lên, sau đó trong lòng thích mỹ nam phải chết, ngoài mặt lại tỏ vẻ ngại ngùng xấu hổ.
Hắn cho tay vào áo cứ thế thay luôn, không có ý định đợi Hứa Thanh Trúc Vi đi ra ngoài.
“như vậy..em xin..” Hứa Thanh Trúc Vi nhìn hắn vô cùng tự nhiên như vậy có chút buồn cười, cô mở miệng định nói “anh thay đồ đi, em ra ngoài” thì ánh mắt đảo qua dưới chân mình, ánh mắt mở to, đang nói chợt im bặt, khuôn mặt trắng bệch.
Kiều Thái Hy đã xỏ một tay vào trong áo, cảm giác không gian đột nhiên im ắng thì hơi nghi hoặc đưa mắt nhìn.
Hắn còn chưa kịp định thần thì đã thấy một bóng đen nhào vào lòng mình, bản năng đưa tay ôm lấy.
Cúi đầu nhìn xuống hắn hơi kinh ngạc.
Chỉ thấy cô gái vừa nãy còn vô cùng trấn tĩnh già dặn hiện tại hai tay ôm chặt lấy hắn, cố sức nép vào lòng hắn không ngừng run rẩy.
“có chuyện gì vậy?” Kiều Thái Hy chóp mũi truyền đến hương thơm sâu kín của thiếu nữ, nhàn nhạt mùi bạc hà mát lạnh, tay không tự giác thiếp chặt hơn cái ôm.
“có..có...có...”
“có cái gì?”
“có gián..ô..ô..ô” Hứa Thanh Trúc Vi xanh mặt oà khóc, càng ra sức treo trên người Kiều Thái Hy.
Kiều Thái Hy nghe xong ngẩng ra..
Gián?
Hắn đưa mắt tìm kiếm, cuối cùng hơi nghiêng thân mình mang theo cả cô, đưa tay tóm lấy con vật đang bò dưới chân mình giơ lên trước mặt cô.
“con này à?”
“...” Hứa Thanh Trúc Vi mặt cắt không còn chút máu, mắt to trực tiếp ngập nước, cô hét toáng lên.
“A..AAA...AAAAAA...AAA”
“này, này, tiểu Vi..” Kiều Thái Hy định giữ cô gái nhỏ đang không ngừng vùng vẫy lại, không chú ý đưa con gián lại gần Hứa Thanh Trúc Vi, và thế là..
“Chát”
Hứa Thanh Trúc Vi nhảy xuống đất, rời khỏi vòng tay Kiều Thái Hy đang sửng sốt bởi cảm giác nóng bỏng trên mặt.
Hắn...bị tát? Kiều Thái Hy xoa xoa má phải còn chưa kịp định thần.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên mở toang ra, Hứa Văn Vũ Triệt khuôn mặt u ám xuất hiện. Theo sau là Cung Húc Dương đồng dạng vẻ mặt lo lắng.
Hứa Thanh Trúc Vi nhìn ca ca bước vào không nghĩ ngợi liền nhào vào lòng hắn, hô to,
“ca..ô..ô”
“ân, không sao, không sao, ca ở đây” Hứa Văn Vũ Triệt một bên vuốt lưng muội muội, một bên âm trầm liếc nhìn Kiều Thái Hy đang ngây ra đứng bên kia.
Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn in năm dấu ngón tay rõ rệt, nhìn bộ dạng chật vật của Kiều Thái Hy, ánh mắt hắn (HVVT) như muốn ăn tươi nuốt sống hắn (KTH) vậy.
“chuyện gì xảy ra?”
“huhu...”
“ngoan, nói cho ca, làm sao?”
“huhu..”
“Kiều Thái Hy...” Hứa Văn Vũ triệt hai mắt bắt đầu nổi bão, hắn (KTH) rốt cuộc đã làm gì muội muội của hắn?
“ca..”
“ân?”
“có gián” Hứa Thanh Trúc Vi ngẩng đầu nói xong lại chui vào lồng ngực của Hứa Văn Vũ Triệt.
Hứa Văn Vũ Triệt ngẩng ra, sau đó nhìn con gián đang vung vẩy trong tay Kiều Thái Hy có chút dở khóc dở cười.
Tâm tình âm u lúc trước đột nhiên tốt lắm.
Ôm lấy muội muội đi ra ngoài, không quay đầu ném một câu:
“thay đồ nhanh đi”
“Cạch” cửa nhà tắm khép lại, không gian im ắng.
Mọi chuyện cứ thế hạ màn.
Kiều Thái Hy nhìn cửa đóng im ỉm, giơ con gián lên trước mặt nhìn nhìn, xoa xoa bên má, môi mỏng yêu diễm câu lên một vòng cung.
“thú vị a...” Hắn thả con gián vào thùng rác tự động, con gián lập tức biến mất.
Thùng rác tự động dẫn rác đến lò xử lí rác thải của thành phố, trực tiếp đốt thành tro bụi.
--- ------ ------phòng khách---- --------
“Hy ca ca, em xin lỗi” Hứa Thanh Trúc Vi xấu hổ nhìn năm dấu ngón tay trên gương mặt điển trai của Kiều Thái Hy, mở miệng.
“ân..một bữa cơm” Kiều Thái Hy xoa xoa má mỉm cười.
“ah?”
“muốn tạ lỗi thì mời anh một bữa cơm” Kiều Thái Hy cười sáng lạng giải thích.
“à.. nhất định” Hứa Thanh Trúc Vi nhoẻn miệng tươi tắn cười.
Cô đứng dậy đưa tay rót trà.
“anh là Cung Húc Dương” một bên trầm mặc từ đầu đến cuối Cung Húc Dương đột nhiên mở miệng.