“ Đừng lo, bố mẹ nó đưa nó đi cấp cứu rồi. “ Đồng Tiểu Nghị giữ cô lại, lớn tiếng nói nhanh. Lục Minh Minh yên tâm thở ra một hơi, nước hồ còn sót lại làm cô ho lên vài cái.
Thấy vậy, Đồng Tiểu Nghị đeo lại khẩu trang, kéo xụp mũ che kín mặt, thu dọn đồ đạc khẩn trương đưa Lục Minh Minh về. Anh là diễn viên nổi tiếng, tuy bị Quách Bá Danh hại không đóng phim gần một năm nay, nhưng khả năng có người nhận ra anh là rất cao.
“ Anh, anh làm gì thế? “ Lục Minh Minh thấy Đồng Tiểu Nghị ngồi xổm đưa cô ra sau lưng, cất giọng yếu ớt hỏi.
“ Tôi cõng em. “ Anh chắc chắn trả lời, động tác không ngừng lại, cầm tay cô đặt vòng qua cổ mình.
“ Không cần đâu...” Lục Minh Minh ngại ngùng muốn rút tay về, nhưng Đồng Tiểu Nghị giữ chặt lại, xốc lại cô một cái đã nhanh chóng đứng lên. Bị bất ngờ, hai đùi Lục Minh Minh vô thức kẹp chặt vòng eo nhỏ của Đồng Tiểu Nghị. Anh khẽ nhếch khóe miệng, quay lại đằng sau nhìn con nhím nhỏ đang ghé trên vai mình:
“ Đừng bướng nữa, em như thế này đi làm sao nổi. “ Bước chân anh vững chãi dẫm trên cỏ xanh, chấn động lên tận tim Lục Minh Minh. Trong khoảnh khắc, đôi mắt đang nhắm của cô có cảm giác vừa chua xót vừa ngọt ngào. Đồng Tiểu Nghị có thể gánh cả thế giới này giúp cô phải không?
“ Tôi đã rất sợ.” Cô khẽ nói, không kìm được run lên, đôi tay ôm chặt cổ anh hơn. Đồng Tiểu Nghị hơi ngẩn ra vì hành động của cô, vừa lúc nhìn thấy xe bus đang đi tới. Anh cõng cô đứng đợi xe, giọng ôn nhu như nước:
“ Không sao rồi, có tôi ở đây. “
“ Sau này không làm phiền anh nữa, tránh xa nước là được rồi. Lục Minh Minh tôi không sợ gì, chỉ sợ nước thôi.” Sợ Đồng Tiểu Nghị thấy phiền, cô nhỏ giọng thều thào. Anh hơi nhíu mi, ngoảnh mặt lại hỏi. “ Thật không? “
Lục Minh Minh không trả lời, nhưng gật gật đầu.
“ Thế lúc trước ai kêu sợ chiên thịt bắt tôi phải dạy? Chẳng lẽ là em cố ý tiếp cận tôi? “ Đồng Tiểu Nghị quả nhiên nhớ dai.
“ À...” Lục Minh Minh lúc này này mới sực nhớ ra, lẽ ra lúc đó không nên sợ sệt như vậy.
“ Thì còn sợ thêm cái đó nữa, đã được chưa? “ Đúng lúc này xe bus tới nơi, Đồng Tiểu Nghị hài lòng “ Ờ.” một câu, cõng cô lên xe, khóe miệng dưới lớp khẩu trang khẽ câu lên.
Lục Minh Minh được anh đặt ngồi xuống ghế, vốn vô lực muốn dựa vào cửa sổ kính, Đồng Tiểu Nghị đã ngồi xuống, ấn đầu cô vào vai anh.
“ Ngủ đi. Về rồi tắm nước nóng. “ Anh tự nhiên nói nhỏ để hành khách không nhận ra giọng mình, lấy tay gạt những lọn tóc ướt của cô ra phía sau. Nhìn bề ngoài, Đồng Tiểu Nghị cao và gầy, nhưng bờ vai anh đặc biệt vững chãi. Lục Minh Minh nhăn mũi cự nự:
“ Tôi thành em của anh từ khi nào thế? “ Cách xưng hô mới của anh khiến cô hơi ngại. Đồng Tiểu Nghị gõ vào trán Lục Minh Minh một cái, ngữ điệu mang vài phần ngang tàn cùng ra lệnh: “ Ngủ đi, sinh sau thì chính là em!” Vì anh hơi cao giọng nên một số cô gái trên xe bắt đầu nghi ngờ, cố gắng nhìn thấy anh. Đồng Tiểu Nghị cẩn thận kéo lại mũ, quay mặt lại gần Lục Minh Minh để tránh những ánh mắt đó. Nếu để bị phát hiện, e là khiến Lục Minh Minh trở thành tâm điểm của báo lá cải.
“ Tin mình đi, là Mike mà. “ Một cô nàng xì xào.
“ Không phải đâu, chắc người hao hao giống thôi, Mike đã đi ra nước ngoài từ gần một năm trước rồi. “ Bạn của cô nàng kia khẽ đáp lại.
“ Đúng là vậy, nhưng mà giống quá...” Cô nàng vẫn chưa chịu từ bỏ.
Đồng Tiểu Nghị lắng tai nghe những tiếng thầm thì ở phía sau, âm thầm cảm ơn Vũ Bằng. Gần một năm trước, sau khi bị hãm hại và bị tung tin đồn cưỡng gian nữ chính bộ phim anh là nam chính, Vũ Bằng đã thông báo với báo chí anh ra nước ngoài nghỉ ngơi một thời gian, thực chất là đưa anh tới khu phố A.
Đang miên man suy tư, chợt điện thoại Lục Minh Minh kêu lên. Vũ Bằng sau khi ôm hoa về đến nhà không thấy hai người đâu, liền gọi cho cô. Đồng Tiểu Nghị nhìn màn hình, không nghe mà tắt âm, sau đó gửi đi một tin nhắn.
' Cô ấy bị ngã xuống hồ, chúng em đang trên xe về nhà, không tiện trả lời, anh chuẩn bị nước nóng giúp em nhé - Tiểu Nghị.' Vũ Bằng đọc xong tin nhắn, biết Tiểu Nghị đang bị để ý, khẽ thở dài tắt điện thoại, đi chuẩn bị nước nóng.
“ Tớ sẽ lên kiểm tra, chết thì chết! “ Cô nàng lúc nãy tranh luận với bạn một lúc lâu, quyết định tiếp cận Đồng Tiểu Nghị. Anh nghe vậy nhìn xuống Lục Minh Minh đang ngủ trên vai, trong lòng hơi rối.
Vừa đúng lúc xe về đến khu phố A, Đồng Tiểu Nghị như chết đuối vớ được cọc, không kịp gọi cô dậy, trực tiếp bế bổng Lục Minh Minh lên chạy xuống xe.
“ A, anh ấy bỏ chạy rồi! “. Cô nàng trên xe tiếc rẻ nhìn bóng dáng Đồng Tiểu Nghị khuất sau dãy nhà.
Lục Minh Minh lúc này mới tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy góc mặt nghiêng hoàn mỹ của Đồng Tiểu Nghị, bối rối mở miệng:
“ Sao anh không gọi tôi dậy? Anh mau thả tôi xuống đi. “
Đồng Tiểu Nghị liếc mắt nhìn xuống nhưng không nói gì, bế cô vào đến cửa nhà mới thả cô xuống. Vũ Bằng nhanh chóng chạy ra, nắm lấy vai Lục Minh Minh lo lắng hỏi:
“ Tiểu Minh, sao em lại bị ngã xuống hồ? Có bị thương chỗ nào không? “
Lục Minh Minh cười cười lắc đầu, quên hoàn cảnh của bản thân mà hỏi Vũ Bằng: “ Bố mẹ em...”
“ Hai bác lên máy bay rồi, em đừng lo.” Vũ Bằng biết rõ điều Lục Minh Minh lo lắng, chưa đợi cô hỏi xong anh đã lên tiếng trấn an. Đồng Tiểu Nghị nhìn bàn tay Vũ Bằng đang đặt trên vai Lục Minh Minh, tại sao lại cảm thấy cổ họng chua chua?
“ Mau đi tắm nước nóng đi kẻo bị ốm.” Đồng Tiểu Nghị lên tiếng, vừa gỡ bàn tay Vũ Bằng ra vừa liếc Lục Minh Minh. Vũ Bằng nhàn nhạt nhìn Đồng Tiểu Nghị, mỉm cười với Lục Minh Minh. “ Anh quên mất, em mau đi đi. “
Lục Minh Minh yên tâm thở ra một hơi, gật đầu đi vào phòng tắm.
------
Thời điểm Lục Minh Minh trở ra, Đồng Tiểu Nghị đang khuấy một cốc nước ở sofa, liền đứng lên mang lại giường cho cô. “ Uống trà gừng đi, đề phòng bị cảm lạnh. “ Anh đưa cái cốc đến trước mặt Lục Minh Minh, mùi trà gừng thơm nồng bốc lên mũi. Cô đón lấy cốc trà, nhụn không được hỏi. “ Sao anh biết rõ cách tự chăm sóc bản thân như vậy? “
Đồng Tiểu Nghị hơi giật mình, nhưng không chần chừ đáp. “ Từ 13 tuổi, tôi đã sống tự lập.” Nghe được câu trả lời, Lục Minh Minh kinh ngạc ngẩng lên nhìn vào mắt anh. Đôi mắt đẹp ánh lên một nỗi cô đơn, rét lạnh và u buồn. Cô muốn mở miệng, nhưng lại không biết nói gì. Bầu không khí đang có phần gượng gạo, chợt tiếng Vũ Bằng ngoài cửa vang lên. “ Đi chậm thôi, làm gì như Tào Tháo đuổi! “
“ Minh đại tỷ -- “ Cái giọng này...
Là Vũ Quân.
Cậu chàng vừa la lối vừa xông vào phòng, dang tay lao về phía Lục Minh Minh ôm cô. Đồng Tiểu Nghị nheo mắt, xoay người...
“ Minh đại tỷ, tỷ không sao chứ? Sắp thi đại học rồi sao còn bất cẩn như vậy? Oa, sao người tỷ cứng vậy, không phải là trương nước rồi chứ? “ Vũ Quân hơi nhích người ra, phát hiện thứ cậu đang ôm không phải Lục Minh Minh, mà là chân Đồng Tiểu Nghị.
“ Á, anh Tiểu Nghị, anh như ma ý!” Lục Minh Minh ngồi sau chân anh tủm tỉm cười. Đồng Tiểu Nghị dùng một ngón tay dí trán Vũ Quân đẩy ra xa, hầm hừ: “ Không được tùy tiện đụng chạm. “ Vũ Quân bĩu môi, nghiêng đầu hỏi Lục Minh Minh: “ Tỷ không sao thật chứ? “
Lục Minh Minh giơ tay làm dấu OK, lại hỏi. “ Phải rồi Vũ Quân, cậu thi ngành gì? “
Vũ Quân nhún nhún vai: “ Sao phải thi? “ Lục Minh Minh nheo mắt, giây sau đã chộp lấy tai Vũ Quân kéo kéo.
“ Không thi thì cậu làm cái gì? Hả?”
“ A, đau! Minh đại tỷ, đệ không phải thi thật mà, có công ty đã mời đệ làm! Anh Bằng, anh Tiểu Nghị, mau cứu em! “. Vũ Quân la lối om sòm.
Vũ Bằng nhìn Lục Minh Minh gật đầu: “ Tiểu Minh, nó là cao thủ máy tính, không cần phải thi, trực tiếp đi làm luôn. “
“ Dạ?” Lục Minh Minh chớp mắt, nhìn khuôn mặt búng ra sữa trước mặt. Cứ tưởng cậu chơi bời lêu lổng, không ngờ lại là thiên tài. Vũ Quân xoa xoa cái tai bị nhéo đỏ lên, hớn hở khoe: “ Thật đấy Minh đại tỷ. Tỷ biết không, em cùng anh Bằng và anh...”
“ Quân!” Vũ Bằng quát lên, ánh mắt quét qua khuôn mặt Đồng Tiểu Nghị. Vũ Quân biết mình lỡ lời, chuyện này cậu đã được dặn phải giữ bí mật, suýt nữa thì lộ ra. Lục Minh Minh vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng cô hiểu, giữa ba người này còn có bí mật. Lục Minh Minh lên tiếng giải vây.
“ Em đói rồi, ba người mời em một bữa cơm được không? “
“ Được. “ Đồng Tiểu Nghị đút hai tay vào túi quần đi ra trước, Vũ Bằng và Vũ Quân theo sau.
------------
Thành phố S. Tầng cao nhất của công ty BD, một trong năm công ty đào tạo nghệ sĩ lớn nhất cả nước.
Trong căn phòng xa hoa dành riêng cho người đứng đầu công ty.
Người đàn ông đang quay mặt ra cửa sổ kính sát đất đứng hút thuốc. Ánh nắng chiều còn sót lại hắt lên bảng tên trên bàn làm việc.
Chủ tịch: Quách Bá Danh.
“ Vào đi. “ Hắn nghe tiếng gõ cửa, bỏ điếu thuốc xuống ra lệnh. Trợ lý mặc vest đen bước vào, cúi đầu cung kính.
“ Chủ tịch, bên công ty Ảnh đế đã hoàn thành hợp đồng mới với Mike. Hiện tại họ đang chuẩn bị đưa tin với truyền thông Mike sắp từ nước ngoài trở về tham gia bộ phim mới. “
Quách Bá Danh ngồi lên ghế xoay, vắt chân phải lên trái, đưa tay lên xoa cằm. “ Hệ thống intranet (*) tại các chi nhánh của chúng ta thế nào rồi?
(*) intranet: mạng mô phỏng theo World Wide Web, do các thành viên trong nội bộ một tổ chức, một công ty sử dụng, không cho phép người ngoài truy cập. Nếu bị xâm nhập, toàn bộ hồ sơ của nhân viên và những dự án, thống kê, tài chính của công ty sẽ gặp nguy hiểm.
“ Báo cáo chủ tịch, hiện tại chúng ta đã mời lập trình viên ưu tú nhất để thiết lập bảo mật, hiện tại còn một số sòng bạc đang trong giai đoạn tiến hành. “
“ Tốt, lần này ra tay tuyệt đối không được có sơ sót gì. Đi làm việc đi.” Quách Bá Danh rời ghế, lại quay ra phía cửa kính sát đất.
“ Tôi xin phép. “ Trợ lý cúi người, ra ngoài khép cửa phòng lại. Quách Bá Danh âm thầm cuộn chặt quả đấm. Ngoài cái vỏ bọc của công ty đào tạo nghệ sĩ, hắn còn là chủ của đường dây cờ bạc lớn trong giới hắc đạo. Gần một năm trước, khi hắn hãm hại Mike, trước khi anh lui về khu phố A đã liên thủ cùng hai cao thủ máy tính khác xâm nhập vào hệ thống intranet của tất cả các chi nhánh công ty hắn, làm công ty điêu đứng, suýt nữa có nguy cơ phá sản. Khó khăn lắm hắn mới trụ lại được và phát triển như ngày hôm nay.
Ván cờ lần này, hắn đã chuẩn bị kĩ lưỡng, Mike lại có thêm điểm yếu là Lục Minh Minh. Hắn nhất định phải đòi lại cả chì lẫn chài!
--------
Mấy ngày qua, Lục Minh Minh tập trung chuẩn bị cho kì thi, vào chập tối như thường lệ sẽ nói chuyện với bố mẹ ở đảo F.
“ Vâng, xin biết rồi, con sẽ thi thật tốt, bố mẹ giữ gìn sức khỏe. “ Cô tươi cười nói rồi cúp máy. Đồng Tiểu Nghị đang nấu ăn, nhìn gia đình hạnh phúc của Lục Minh Minh, đáy lòng gợn lên cảm giác muốn có tình thương. Ngày mai là sinh nhật của anh...
“ Anh Bằng, anh nấu nốt các món còn lại đi nhé, em có việc phải đi, tối nay không ăn cơm cùng mọi người được. “ Đồng Tiểu Nghị tháo tạp dề, cầm chìa khóa xe đi ra. Một lần thôi, anh muốn về Đồng gia, ngày mai cả gia đình đoàn tụ.
Lục Minh Minh cất điện thoại, vào bếp phụ Vũ Bằng nấu ăn. Thấy Đồng Tiểu Nghị đã đi, cô mới thì thào.
“ Bằng ca, ngày mai là sinh nhật Tiểu Nghị nhỉ? “
“ Ừ, nhưng em đừng nhắc, nó không thích đâu. “
“ Tại sao?” Lục Minh Minh khó hiểu liếm môi.
“ Sinh nhật là ngày buồn nhất với Tiểu Nghị, năm nào nó cũng chỉ ở một mình. “
Lục Minh Minh “ À...” một tiếng. Đứng thẫn thờ một lúc, cô nhỏ giọng nói:
“ Năm nay thì khác, anh ấy có em. “
___________________
Lịch đăng truyện: 2 ngày 1 chương.