-Thiên,cậu nghĩ ai có khả năng này
Quân ngả người ra ghế ánh mắt tò mò nhìn về phía anh chờ câu trả lời
-sao cậu lại hỏi câu thừa vậy,đáp án của cậu ấy giống chúng ta thôi
Tú nhanh nhẩu trả lời, nhánh mắt với Thiên
-bỏ đi tôi, đã có chủ cậu đừng có liếc mắt đưa tình, tôi không bị dính kế giống cô gái của cậu đâu
giọng nói mang theo hàm ý,những ngón tay điều liệu liên tục gõ lên bàn tao ra âm thanh khiến người
ta cảm giác sắm có một vụ việc sảy ra kinh động
-hư,đùa với cậu không vui chút nào tôi đi uống rượu
Tú dậm chân một cái tiến về quầy rượu chọn cho mình một chai rượu mạnh rót vào ly chất lỏng một màu
đỏ sóng sánh làm cho Tú vơi đi cơn tức giận
-cậu tính sao
Quân là người trầm tính suy nghĩ sâu xa không ai có thể biết được trong đầu anh đang nghĩ gì,đối
đầu với anh chỉ có một chữ"CHẾt". Nghĩ đến chuyện lần trước đụng độ với bang BENKING làm anh rất
vui sướng
" Lần trước vì muốn lấy được chiếc nhẫn kim cương Thiên Nữ do một nhà thiết kế trang sức Anh tạo
ra với đường nét tinh sảo bên trong là hình của cô gái làm bằng kim cương có một không hai trên
thế giới,mà hai bang phái nhất nhì thế giới đều muốn có được về tay mình sau một thời ra giá chiếc
nhẫn đã thuộc về Thiên.
Tức giận vì không lấy được nhẫn còn mất thể dện Long cho người theo dõi lô vũ khí của bang K.N,
biết được ngày kia sẽ chuyển qua Mĩ,Long cho người tập kích cướp lô vũ khí dấu vào một hang đá
phía Nam ngoại ô thành phố lan tin ra ngoài bang K.N bị cướp mất kho vũ khí
Thiên biết chuyện không hề tức giận nhàn nhã uống một ngụp rượu giọng nói mang đầy uy quyền kèm
theo sự lạnh lẽo đáng sợ hơn cả ngày thường,liền cho TÚ dẫn người đưa vũ khí dự phòng sang Mĩ cho
khách giảm 1/3 tiền lô vũ khí vì chậm chễ.
Thông báo cho Quân phá tan hệ thống máy tính xóa bỏ hết dữ liệu đơn hàng,đặt bom phá tan kho vũ
khí số 1 của bang BENKING được đặt nhiều vũ khí tối tân quan trọng canh giữ nghiêm ngặt nhưng vẫn
bị Quân phá tan tổn thất nặng nề gấp mấy số tiền Thiên bỏ ra
-mọi chuyện để sau khi đi du lịch về tôi còn..."bịch"
-chuyện gì vậy
Quân chạy ra ngoài cửa xem chỉ có túi xách xinh xắn màu hồng phấn của cô ở trên mặt đất còn người
thì không thấy
-em gái tôi đã nghe hết rồi...tôi nghĩ đã đến lúc cậu cho con bé biết chuyện
Tú ló lắng nói
-nhỡ em ấy sợ mà tránh xa Thiên thì sao
-dù sao cũng phải nói,tôi nghĩ em gái tôi không vì một chuyện bé này mà tránh xa cậu ta đâu
-được rồi hai người về đi
THiên nhắm mắt lại dựa vào ghế vẻ ngoài oai hùng như một vương gia chán hơi nhan lại
-ưm Tú và Quân ra khỏi phòng không quên đóng của hai người dời khỏi biệt thự mỗi người đi một lối
Thiên ổn định lại tinh thần đứng lên bước về phòng nơi có cô vợ bé bỏng đang chờ anh