• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngạc nhiên nhìn hiện tượng này, Tần Thiên đại não xoay chuyển, mỉm cười:

-Năng lượng...nhiều thêm một tầng.

Mang theo nồng đậm thỏa mãn bước ra, đôi mắt màu lam vốn lạnh lùng cũng có chút hơi ấm, khóe môi giương lên một độ cong hoàn hảo. Ngưng Tiểu Lạc nhìn thấy cảnh đẹp này thì đỏ mặt quay đi, trong đầu thầm ghi tạc hình ảnh đó.

Cùng lúc đó, Ngưng Thế Dân đi tới, ông vừa rời khỏi phòng thí nghiệm dự phòng (cái trước nổ rồi), áo còn chưa kịp thay ra thì bắt gặp Tần Thiên cười đến sởn gai ốc nhìn ông. Lau giọt mồ hôi trên trán, bình tĩnh hỏi:

-Có chuyện gì...Hả???

Tiến sĩ Ngưng chưa kịp hỏi xong thì bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ hãi, mắt trừng lớn, miệng đủ nhét một quả trứng. Chỉ thấy Tần Thiên bị một ngọn lửa màu lam bao trùm, hơi nóng hừng hực khiến ông phải lùi ra sau vài bước. Nhưng tuyệt nhiên, ngọn lửa đó không hề gây ra bất kì tổn hại nào đến Tần Thiên!

Lúc này, giọng Tần Thiên nhẹ nhàng vang lên:

-Lão già, thế nào?

-Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là thứ quái vật gì hả? Mới có vài tiếng đã bước sang giai đoạn khống lửa!!!

-Khống lửa?

Ngưng Thế Dân buồn bực nhìn Tần Thiên:

-Hừ, là lúc ngươi có thể điều khiển lam hỏa theo cách của mình, mà làm sao ngươi có thể khống hỏa nhanh đến vậy?

-Cảm ngộ.

Tiến sĩ Ngưng trực tiếp hóa đá. Thiên tài võ học cảm ngộ trong chiến đấu, trong những thời khắc sinh tử cận kề mới có thể tìm tới đột phá, thế nhưng tiểu tử này chỉ đi tắm nha, sao lại nghịch thiên đến như vậy???

Nói thật, sự kinh ngạc của Ngưng Thế Dân đối với Tần Thiên cũng đủ 5 năm góp lại. Nhưng thứ gì diễn ra quá nhiều lần thì cảm xúc cũng không còn mãnh liệt đến vậy, Ngưng Thế Dân hiện tại chính là có cảm giác này, ông lắc đầu ngán ngẩm:

-Gia tộc Tần là một lũ đần độn!

Rồi ông quay sang nói với Tần Thiên:

-Được rồi, đi ăn thôi, nếu không Lạc nhi sẽ nổi giận, nga. Chuyện này để sau nói đi.

Tần Thiên lúc này mới để ý mình có chút đói bụng, gật đầu đồng ý:

-Được.

Bữa cơm tối hôm đó không có gì khác lạ ngoại trừ hai mẹ con Ngưng Tiểu Lạc thường xuyên gắp thức ăn cho Tần Thiên khiến Ngưng Thế Dân đỏ mắt ghen tị.

------Ta là phân cách tuyến thời gian------

8h p.m, trên sân bóng lúc bấy giờ đã bao trùm bóng đêm, chỉ có ánh trăng dịu nhẹ, không gian im lặng đến hãi hùng. Lúc này, tiến sĩ Ngưng đứng cách Tần Thiên 3m, không có cách khác, những kẻ mới tập dị năng rất nguy hiểm, không biết lúc nào sẽ bộc phát liên lụy đến mình.

-Tần tiểu tử, trước hết tụ tập một phần năng lượng lên đầu ngón tay xem nào.

Tần Thiên nghiêm túc làm theo, hắn dẫn 1 phần dị năng trong cơ thể đến đầu ngón trỏ. Như cũ, một ngọn lửa màu lam yêu dị bốc lên, nóng bỏng, lạnh lẽo đan xen làm người sợ hãi. Gật đầu, tiến sĩ Ngưng nhẹ nhàng đưa ra một thử thách:

-Tách ngọn lửa ra khỏi cơ thể.

Tần Thiên không khỏi nhìn lại:

-Tách ra? Là điều khiển năng lực từ xa?

-Ừm, cũng không khác mấy, chẳng qua thứ này không những yêu cầu độ chính xác cao mà tốc độ phải nhanh khiến kẻ địch trở tay không kịp. Thứ này nếu luyện thành, miểu sát một kẻ nào đó tuyệt đối dễ dàng hơn.

Tần Thiên khẽ nhíu mày, sau đó khép ngón tay làm tư thế bắn súng, môi mỏng khẽ nhếch:

-Bang~

Ngọn lửa màu lam như viên đạn xé gió lao đến con tang thi gần đó, xuyên thủng đầu!

Tiến sĩ Ngưng há hốc mồm, chờ một chút không thấy con tang thi kia gục xuống thì lăn ra cười dài, làm Tần Thiên đen cả mặt. Nhưng sau đó ông không thể cười được nữa, con tang thi tưởng không chút xây xát kia nhanh chóng bao trùm bởi lam hỏa, thảm thiết kêu gào một hồi rồi tan thành tro bụi.

Tần Thiên hừ lạnh, có phần đắc ý như trẻ con:

-Lão già, sao không cười nữa đi...

Xấu hổ gãi đầu, Ngưng Thế Dân cười cười:

-Haha, không, không, tiểu tử ngươi rất khá nha. Thôi cứ từ từ luyện tập, ta còn công việc cần giải quyết.

Tiến sĩ Ngưng nhanh chóng bỏ đi, để lại Tần Thiên khóe miệng giật giật, không biết nói gì nữa.

Sau một khoảng thời gian, đoán chừng 10, 11 giờ gì đó, Tần Thiên mệt mỏi ngã xuống bãi cỏ xanh rền. Năng lượng trong cơ thể cạn kiệt. Xung quanh là những đống tro bụi không ngừng bị gió thổi bay, yên tĩnh đến kf lạ.

Nằm ngửa nhìn trời, đã bao lâu rồi, hắn mới có được sự yên tĩnh như thế này nhỉ? Không phải thi hành nhiệm vụ, không phải tùy thời đều cảnh giác có người đến giết mình...Tần Thiên thả lỏng thân thể, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, thầm nhủ:

-Mộc Diêu Hoa, anh sẽ nhanh chóng gặp em, anh không bao giờ để em một mình nữa...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK