• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vải trắng rơi xuống, tầm nhìn của cô dâu cũng bị cản trở. Xe ngựa nhanh chóng lướt qua, Dư Châu bị đám người đang cổ vũ điên cuồng kia chặn lại, cậu không có cách nào đuổi kịp cỗ xe để nhìn cho kỹ hơn.

Dư Châu quay đầu nhìn cá khô: "Hắn có thể nghe thấy giọng nói của cậu?"

Cá khô run rẩy: "Hình như còn có thể nhìn thấy tôi."

Đoàn xe diễu hành tiếp tục tiến về phía trước, mọi người từng đợt từng đợt reo hò, vùng đất vốn luôn yên bình bắt đầu trở nên nhộn nhịp, xôn xao. Nhân lúc không ai để ý, hoa tường vi xám nhạt trên cánh đồng vẫn đang phát triển không ngừng, dây leo ngày càng mở rộng và lan ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, đoàn xe diễu hành mới quay trở lại khu vực lân cận Phi Tinh nhai.

Trước sự ngạc nhiên của Dư Châu, Algar bước xuống xe. Ghế ngồi đã được bày sẵn trên Phi Tinh nhai, sau khi hắn ta ngồi xuống, mọi người lại nhanh chóng xúm đến, họ vẫn nhìn hắn giống như trước và trò chuyện cùng hắn một cách rất thân thiết, vui vẻ.

Algar hiển nhiên cũng rất hưởng thụ tất cả những thứ này.

Cô dâu của hắn vẫn đang ngồi trên xe và được canh gác rất chặt chẽ. Từ Phi Tinh nhai phóng tầm nhìn ra xa rất rộng rãi, Dư Châu đứng từ xa nhìn bóng người đang ngồi bên trong cỗ xe, trong lòng khẽ động.

"Cá khô," cậu giơ ngón tay lên ngoắc ngoắc nó, "Cậu qua bên đó thăm dò cô dâu một chút đi."

Cá khô ban đầu tỏ vẻ kháng cự, nó học theo vẻ mặt của Phàn Tỉnh mà làm nũng, thân hình vặn vẹo trông y hệt một con sâu. Nhưng bộ dáng của nó thực sự không có chút hấp dẫn nào, nó càng vặn vẹo, vẻ mặt Dư Châu càng trở nên nghiêm túc.

Cá khô không còn cách nào khác đành phải thuận theo: "Được rồi, tôi đi. Cậu muốn biết điều gì?"

Dư Châu: "Cậu trực tiếp hỏi hắn, hắn có phải là Arthur không?"

Cá khô chui vào trong cỗ xe.

Phàn Tỉnh còn quá nhỏ, đứng trên mặt đất chỉ toàn nhìn thấy bờ mông và chân người, vì vậy vô cùng tự nhiên đưa tay ra muốn Dư Châu bế lên.

Dư Châu bế hắn lên, hắn đưa tay vòng tay qua cổ Dư Châu. Hắn ngày càng trở nên thành thạo hơn trong những hành động thân mật này.

"Cậu cũng cảm thấy cô dâu rất giống với Algar?" Phàn Tỉnh hỏi.

Cô dâu nhìn có vẻ lớn tuổi hơn so với Algar nhưng lông mày và cặp mắt của hai người gần như giống hệt nhau. Nửa dưới khuôn mặt của hắn thì đã bị lồng sắt che khuất nên Dư Châu không thể nhìn rõ.

Mặc dù tiệc rượu lại tiếp tục diễn ra trước mắt cậu, nhưng Dư Châu không có cách nào quên được ánh mắt thoáng qua trước đó. Sự tương phản cực kỳ rõ nét giữa chiếc lồng sắt đen và màu da của "cô dâu" đã khắc sâu vào tâm trí Dư Châu.

Dư Châu một thân cao lớn, tay thì đang bế Phàn Tỉnh nên trông rất nổi bật giữa đám đông. Cậu nhìn thấy Algar đang vẫy tay chào cậu từ phía xa.

Đi tới trước mặt Algar, Dư Châu do dự một lúc. Cậu đang không biết liệu mình có nên quỳ xuống đất như những người khác mà ngước nhìn Algar hay không.

Phàn Tỉnh thẳng thắn hơn cậu rất nhiều, sau khi vặn người ra thoát khỏi vòng tay của cậu, hắn lập tức treo lên một khuôn mặt ngây thơ nhìn về phía Algar: "Quốc vương, người thơm quá."

Trên người Algar thoa đầy mật và tinh dầu được làm từ hoa tường vi. Trong ánh lửa mật và tinh dầu càng làm cho làn da hắn trở nên nổi bật hơn. Hắn trông như một pho tượng vừa được điêu khắc, tràn đầy vẻ tươi mới và đẹp đẽ.

"Thơm sao?" Algar thấy hắn là một đứa nhỏ, liền đưa tay chạm vào mặt hắn, "Bé con, ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Cháu năm tuổi." Phàn Tỉnh ôm lấy bàn tay của Algar, không chút do dự mà úp mặt mình vào lòng bàn tay của Algar. Hắn nhắm mắt lại, cảm giác như đang dùng cái đầu năm tuổi của mình mà tận lực suy nghĩ, cuối cùng hắn hơi nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay Algar.

Algar nở nụ cười: "Ngươi học được bản lĩnh này từ ai thế?"

Phàn Tỉnh: "Anh cháu nói, nếu bản thân thích ai thì sẽ luôn muốn hôn người đó."

Algar: "Ồ?" Nói xong liền ngẩng đầu nhìn Dư Châu.

Dư Châu: "..." Tôi chưa từng nói như thế. Đừng có nhìn tôi.

Phàn Tỉnh: "Anh ấy còn nói ngài là người đẹp nhất ở đây."

Dư Châu: "..." Càng chưa từng nói.

Miệng của Phàn Tỉnh quá ngọt, đôi khi còn cảm thấy không giống lời của một đứa trẻ năm tuổi chút nào, nhưng hắn đã thành công khiến Algar vui vẻ. Dư Châu không biết hắn là vui vẻ thực sự hay chỉ đang diễn trò, nhưng hắn vẫn để Phàn Tỉnh ngồi vào lòng mình, đưa trái cây trong tay đến cho Phàn Tỉnh.

Cá khô choáng váng mà bay trở về, mùi hoa tường vi trong cỗ xe kia quá nồng nặc, nó sắp chịu không nổi nữa.

"Hắn không chịu nói gì hết nên tôi cũng không hỏi được gì. Trên cổ hắn có một chiếc vòng sắt nên không thể phát ra âm thanh nào, còn vật trên mặt khiến hắn không thể mở miệng được." Cá khô lảm nhảm bên tai Dư Châu, "Có điều hắn vẫn có thể cử động ngón tay và viết được chút chữ, kêu tôi giúp hắn hẹn cậu đến gặp mặt."

Dư Châu: "Hẹn tôi?"

Cá khô dùng một giọng điệu ám muội nói: "Hẹn cậu đêm nay gặp mặt."

Dư Châu: "..."

"Gặp riêng! Là gặp riêng đó!" Cá khô hưng phấn lăn qua lăn lại, "Tuy rằng cô dâu là nam, nhưng hắn lớn lên rất giống Algar. Algar lại đẹp như vậy? Không tệ mà đúng không?"

Cá khô đang lăn lộn vui vẻ thì chợt nhìn thấy Phàn Tỉnh đang ngồi trong vòng tay của Algar mà liếc mắt nhìn sang đây, nó đắc ý một lúc rồi nhanh chóng bay qua. Cá khô ngạo nghễ nhảy điệu múa hình số tám của con ong trước mặt Phàn Tỉnh mà nó đã học được từ những con ong mật quanh đây. Vây và đuôi của nó quét qua quét lại, nhiều lần đập vào mặt Phàn Tỉnh.

Phàn Tỉnh cười híp mắt, dùng tay vuốt mặt, cá khô vào lúc sắp bị hắn tóm được đã nhanh chóng lắc người bay đi mất.

"Làm sao vậy?" Algar hỏi.

"Có con côn trùng nhỏ." Phàn Tỉnh bĩu môi nói.

Không ai có thể thấy được cá khô, kể cả Algar.

Mượn cớ trời đã tối, Dư Châu vội gọi Phàn Tỉnh trở về. Phàn Tỉnh lúc này như được một cái túi thơm bao trùm lên, nép người vào trong ngực Dư Châu hỏi cậu có phải không đành lòng bỏ mình lại không, Dư Châu không thèm trả lời.

"Cậu đã có kết luận chưa?" Phàn Tỉnh được cậu ôm trong lòng, thoải mái dựa vào ngực Dư Châu.

Dư Châu và hắn hai mặt nhìn nhau, Phàn Tỉnh nở nụ cười: "Tôi phối hợp tốt chứ?"

Cá khô không có cách nào tham gia vào cuộc trò chuyện này, gấp đến độ xoay vòng vòng: "Gì cơ? Gì cơ?"

Dư Châu lời ít ý nhiều: "Algar có khả năng không phải chủ lồng."

Trước đây họ không hề nghi ngờ gì về việc "Chủ lồng là Algar", nhưng kỳ lạ là cô dâu của Algar lại có thể nhìn và nghe thấy lời của cá khô, điều này khiến Dư Châu và Phàn Tỉnh đồng thời nảy sinh một chút nghi ngờ.

Nghĩ kỹ lại, chưa từng có ai nói rằng Algar là chủ lồng. Người ở đây đều gọi Algar là quốc vương nhưng chưa ai xác nhận hắn là chủ lồng cả.

Chủ lồng là người đặc biệt nhất trong "lồng chim". Khương Tiếu là người quen thuộc với cơ chế hoạt động của lồng chim nhất, cô cho rằng sở dĩ Phàn Tỉnh bị biến nhỏ đi là do những quy tắc mà chủ lồng đã đặt ra cho những nhà thám hiểm.

Nhưng Algar lại không hề biết rằng Phàn Tỉnh không phải là một đứa trẻ. Hắn ta cũng không thể nhìn thấy được cá khô.

Cá khô cúi đầu suy nghĩ, nhưng nó lại không có não, suy nghĩ hiển nhiên là một chuyện càng khiến nó đau đầu hơn.

"Vậy tối nay cậu có đi không?" Cá khô không thể làm gì khác hơn bèn phải lái qua một chủ đề khác mà nó có thể tham gia, "Đi đến cung điện trên đỉnh núi để gặp cô dâu của Algar?"

Dư Châu không chút do dự: "Đương nhiên là đi."

Đợi đến lúc lễ hội trên Phi Tinh nhai kết thúc thì đã là nửa đêm. Ở những nơi không có đồng hồ, Liễu Anh Niên đã dạy bọn họ tận dụng sự chuyển động của những ngôi sao và mặt trăng để nhận biết thời gian.

Liễu Anh Niên biết rất nhiều điều kỳ lạ, chẳng hạn như những từ ngữ mà không ai có thể hiểu được. So với những người chỉ muốn tìm kiếm và phá giải câu đố, cậu ta càng thích việc giao tiếp với những người trong lồng chim và nghiên cứu những gì đã xảy ra ở đây hơn.

Dư Châu nghĩ thầm, đám người bên cạnh mình chẳng có ai đơn giản cả.

Đương nhiên, phiền toái nhất hiện tại vẫn là cái người đang đi theo phía sau cậu, tên nhóc Phàn Tỉnh.

"Nhóc con đừng có gây rối." Cá khô giả vờ giả vịt trách cứ, "Đây là chuyện hẹn hò của người lớn."

Phàn Tỉnh: "Không phải lúc trước mi nói mi là cá chưa thành niên sao?"

Cá khô: "Trùng hợp ghê, hôm nay tôi vừa tròn mười tám tuổi."

Để đi từ bờ sông đến cung điện trên đỉnh núi bọn họ phải đi qua Phi Tinh nhai. Sau khi yến tiệc kết thúc, vẫn còn hai ba người đang dây dưa nằm trên mặt đất. Dư Châu không nói một lời, cúi đầu bước nhanh qua, sau khi vượt qua Phi Tinh nhai cậu lập tức co giò bỏ chạy.

Cô dâu trước đó đã dùng ngón tay vẽ bản đồ lên trên lễ phục để cá khô thuật lại cho Dư Châu biết.

Cung điện trên đỉnh núi nhìn từ xa trông rất đẹp mắt nhưng không ngờ kết cấu bên trong của nó lại vô cùng đơn giản, như thể được xây dựng một cách rất qua loa mà không có bản thiết kế tỉ mỉ.

Làm sao cô dâu có thể biết được lối đi bí mật để vào cung điện? Dư Châu mang theo nghi hoặc, chân rẽ vào một bụi cây rậm rạp trên con đường nhỏ.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng của một vật gì đó rơi xuống đất, Dư Châu cắn răng bước tới hai bước, nhưng vẫn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.

Phàn Tỉnh nằm trên mặt đất, chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Dư Châu, rưng rưng nước mắt.

Dư Châu: "..."

Cá khô: "Đàn ông đích thực không thể dễ mềm lòng."

Phàn Tỉnh cúi đầu lau nước mắt, đôi vai nhỏ giật giật nhưng không hề phát ra tiếng khóc nào. Hắn lại bắt đầu chạy về phía Dư Châu, đầu gối hắn bị thương, bước đi cũng trở nên khập khiễng.

Dư Châu quay lại, nhanh chóng chạy đến chỗ Phàn Tỉnh và bế hắn lên. Phàn Tinh lập tức ôm lấy cổ Dư Châu, tựa đầu vào vai cậu mà nức nở.

Dư Châu: "Đừng giả bộ nữa, nhìn buồn nôn lắm."

Phàn Tỉnh: "Bây giờ tôi chỉ là một đứa bé."

Dư Châu đương nhiên biết rằng Phàn Tỉnh không giống Cửu Cửu, càng không phải là một đứa trẻ. Nhưng khi nhìn thấy Phàn Tỉnh rơi nước mắt, nhìn thấy Phàn Tỉnh bị thương, cậu liền không thể nào nhắm mắt làm ngơ. Cậu tự nhủ trong lòng, thương hại những đứa bé chính là bản năng của nhân loại. Đây tuyệt đối không phải là cậu đang mềm lòng với hắn, có lẽ là vậy đi.

Dư Châu kiên nhẫn giải thích cho Phàn Tỉnh nguyên nhân vì sao mình không thể dẫn hắn theo được.

Khương Tiếu và những người khác vốn cũng muốn đi cùng, nhưng cô dâu chỉ nhìn thấy Dư Châu, nên Dư Châu quyết định sẽ hành động một mình.

Liễu Anh Niên lo lắng cho sự an toàn của cậu, nhưng Dư Châu biết rằng cậu là người an toàn nhất trong số những người ở đây vì cậu có cá khô bên cạnh, nó là một sự tồn tại mà đến cả quy tắc trong lồng chim cũng không thể giải thích được.

Phàn Tỉnh không chịu nghe, rốt cục nghiêm túc nửa phút: "Đưa tôi đến đó, nếu gặp khó khăn gì ít nhất cũng sẽ có người có thể bàn bạc với cậu, sao có thể cùng con cá khô không não này bàn bạc được đúng không? Nó có tác dụng gì chứ?"

Cá khô và Dư Châu đều trầm mặc. Một kẻ thì tức giận không nói nên lời, một người thì cẩn thận suy xét không nói lời nào.

Phàn Tỉnh: "Tôi cũng muốn rời khỏi cái lồng chim này, hơn nữa tôi chắc chắn sẽ không phá rối chuyện tốt của cậu đâu. Cậu quên mất tôi đã cứu cậu mấy lần rồi à?"

Cá khô mặt không có chút biểu tình, miệng nhỏ liên tục nói "Eh,eh,eh,eh,eh,eh". Phàn Tỉnh không để ý tới nó, chỉ lo nhìn Dư Châu.

Dư Châu dời mắt đi chỗ khác, cuối cùng vẫn bế Phàn Tỉnh lên nhanh chóng tiến về phía trước.

Con đường mà cô dâu chỉ dẫn nằm khuất dưới cung điện, đó là một con đường thủy nằm sâu dưới lòng đất.

Trước khi tiến vào đường hầm, Dư Châu đã nói với cá khô rằng nếu có chuyện gì xảy ra, hãy lập tức khôi phục hình dáng nguyên bản, cho dù có làm cung điện nát bét đi chăng nữa cũng phải đưa hai người bọn họ ra ngoài.

Cá khô: "Tôi, tôi không chắc sẽ làm được đâu nha. Muốn lớn lên cũng phải có thời cơ đó."

Dư Châu: "Cậu làm được."

Cá khô nhăn nhó: "Tôi chỉ là một con cá khô nhỏ."

Dư Châu: "Đừng quên chính tôi đã cứu cậu ra khỏi đáy biển."

Cá khô á khẩu không thể đáp trả, nửa ngày mới tìm được lời phản bác: "Vậy thì sao! Ai lại dùng cái danh ân nhân cứu mạng đó để sai bảo người khác làm những chuyện thất đức chứ!"

Dư Châu cau mày: "Cá khô nhỏ còn có thể hiểu được đạo lý này sao?"

Cá khô ngậm miệng không lên tiếng.

Đường hầm sâu thẳm và quanh co. Khi bọn họ đi tới điểm cuối thì xuất hiện một cái thang, nhìn lên sẽ thấy một cánh cửa tròn nhỏ phía trên đầu. Có ánh sáng lộ ra từ khe hở trên cánh cửa nhỏ.

Cá khô bơi tới gần cánh cửa, dùng mắt cá nhỏ kề sát vào khe hở mà nhìn.

Phía trên có một căn phòng tràn ngập hương hoa khiến người ta choáng váng. Cá khô va vào ván cửa, chẳng mấy chốc đã có người đi tới che khuất ánh sáng đi.

Cánh cửa mở ra.

"Xin chào." Là thanh âm khàn khàn của người đàn ông.

Cô dâu đã thay một thân áo choàng bình thường, hắn đưa mắt nhìn Dư Châu và Phàn Tỉnh đang ngâm mình trong nước.

Căn phòng rộng rãi và tráng lệ. Sau khi Dư Châu và Phàn Tỉnh trèo ra khỏi đường hầm, cánh cửa hình tròn cũng dần biến mất trước mắt bọn họ.

Dư Châu quay đầu nhìn người đàn ông trước mắt.

Hắn và Algar trông rất giống nhau, bất kể ngũ quan trên khuôn mặt hay thần sắc, đều như được tạc từ cùng một khuôn.

Con cá khô đang treo người trên đầu Phàn Tỉnh, người đàn ông nhìn nó trước, sau đó lại rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào Phàn Tỉnh. Khi Dư Châu đang định giải thích lý do mang Phàn Tỉnh đến đây thì người đàn ông đó đã lên tiếng trước.

"Thật xin lỗi, là ta đã làm cho cậu nhỏ lại." Hắn nói: "Sau khi ta được thả tự do và rời khỏi căn phòng này, ta sẽ dỡ bỏ cấm chế này để cậu khôi phục lại dáng vẻ ban đầu."

Dư Châu: "... Ngài có thể chế tạo mật đạo trong cung điện?"

Người đàn ông gật đầu: "Tất nhiên. Ta có thể phá bỏ mọi thứ ở thế giới này, cũng có thể xây dựng lại nó."

Đáp án không thể nghi ngờ.

"Ta là Algar, chủ lồng của lồng chim này." Người đàn ông cúi đầu thật thấp chào Dư Châu, "Nhà thám hiểm, ta không biết lai lịch của cậu, cũng không biết tại sao cậu lại có một con vật đáng sợ như thế này, nhưng ta nghĩ khả năng cao cậu có thể giúp được ta và mọi người bên trong lồng chim này."

Dư Châu: "... Ngài mới là Algar."

Người đàn ông bình tĩnh nhìn Dư Châu: "Đúng, ta mới chính là quốc vương thật sự."

Hít một hơi thật sâu, anh ta đứng thẳng người dậy. Cho dù đang ở trong một căn phòng lộng lẫy, xa hoa như vậy, nhưng cổ chân anh ta vẫn đang bị xiềng xích trói buộc, dây sắt khảm vào tường, phạm vi di chuyển của anh ta cũng chỉ có giường, cửa sổ và bàn.

"Xin hãy giết chết hắn, vị quốc vương giả Arthur kia," Algar nói từng chữ một. "Sau khi cậu giải cứu ta, ta sẽ mở cánh cửa của 'Lồng chim' này ra cho mọi người."

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chuyện cá khô học khiêu vũ từ ong mật mọi người đều đã biết.

Khương Tiếu: Cá khô, đến đây biểu diễn chút đi.

Cá khô ngoài miệng nhăn nhó, nhưng khi nhảy còn nhiệt tình hơn cả ong mật.

Khương Tiếu: Ặc, cảm thấy có chút ớn lạnh.

Cá khô: Nhân loại các người thật kém cỏi!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK