Trong những ngày Biên Nham tham gia cuộc thi vật lý toán học, trường bắt đầu tổ chức đại hội thể thao mùa thu. Lớp mỹ thuật của chúng tôi phần lớn là nữ sinh, nên hầu như tất cả các chàng trai trong lớp phải gánh hai đến ba hạng mục. Trong đó Thôi Phóng và tôi là hai nam sinh duy nhất trong lớp không quá "gà yếu", trên cơ bản đã trở thành người gánh chính của lớp trong đại hội thể thao lần này.
Trong giờ học, Thôi Phóng cầm bảng đăng ký các hạng mục thể thao do trường phát ra đi về phía tôi: "Lư Phái, tớ nhảy cao lấy thứ hạng hẳn là không thành vấn đề, nhưng nhảy cao cùng chạy tám ngàn mét nam, thời gian có chút mâu thuẫn... Này, cậu có thể chạy tám ngàn mét không?"
Tôi thoạt nghe cảm giác có chút bối rối, tiến lại gần nhìn cái bảng đăng ký các hạng mục kia, gãi gãi tóc nhìn hắn, thanh âm yếu ớt: "Hẳn là... có thể... đi?"
Thành thật mà nói, nếu như ở thời điểm sơ trung, để cho tôi ở trần chạy marathon gì đó cũng không có vấn đề gì. Nhưng từ khi lên cao trung, phần lớn thời gian tôi đều ngồi một chỗ, thời gian vận động ít đến đáng thương. Mấy khối cơ bụng nhợt nhạt thật vất vả lắm mới có được, chưa kịp thành hình đều đã biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Lúc này hỏi tôi có tự tin xuống chạy tám ngàn mét không, tôi thực sự có một chút không dám mạnh miệng.
Thôi Phóng thoạt nhìn cũng hiểu rõ tình huống trước mắt, ngón tay cong cong sờ sờ cằm: "Trước kia cậu đã từng chạy tám ngàn mét chưa? Nếu không thì cậu nhảy cao đi, tớ chạy tám ngàn mét cũng được."
"Chạy thì có chạy rồi, nhưng cũng đã cách hai năm..." Tôi suy nghĩ một chút, nắm quyền gõ nhẹ trên bàn hai cái: "Bỏ đi, để tớ chạy, nhảy cao hẳn là tớ không am hiểu như cậu."
"Được rồi, vậy thì quyết định trước như vậy đi." Hắn viết tên của tôi ở phía trên hạng mục tám ngàn mét nam, sau đó lại đứng thẳng người: "Cậu đăng ký thêm một hạng mục nữa đi, nhân số thật sự không đủ."
"Nhảy tam cấp* còn chưa có người phải không?" Tôi nhìn xuống từng hàng hạng mục, chỉ một trong số đó: "Vậy cái này đi."
(*Nhảy tam cấp: hay còn gọi là nhảy xa ba bước, là một nội dung của track and field, tương tự như môn nhảy xa. Các vận động viên chạy dọc theo đường chạy, và thực hiện một cú bật nhảy, một cú tiếp đất, sau đó nhảy cú cuối cùng vào hố cát.)
"OK!" Thôi Phóng đánh dấu vào bảng, tay đặt trên vai tôi vỗ vỗ hai cái: "Vất vả người anh em."
Và thế là, tôi đã phải gánh một trong những hạng mục thể thao khó nuốt nhất của lớp - tám ki lô mét nam. Có nghĩa là vào thứ Sáu tới, tôi cần phải chạy hai mươi vòng 400 mét quanh sân thể dục.
Nghĩ đến từ khi lên cao trung, số lượng tôi đi bộ tổng cộng lại còn chưa đủ hai mươi vòng sân. Tôi cảm thấy đại hội thể thao lần này đối với tôi là lành ít dữ nhiều.
Một chuyện đau đầu hơn chính là, vào ngày đại hội thể thao, Biên Nham nhất định sẽ đứng ở bên cạnh sân thể dục vây xem tôi chạy. Tôi cũng không muốn ở trước mặt hắn trở thành một con gà yếu nửa chừng bỏ cuộc.
...... Bất quá, nếu chạy xong hai mươi vòng cũng không lấy được thứ hạng, hình như cũng không khá hơn bao nhiêu. Có thể trong mắt hắn còn rơi vào ấn tượng, chẳng những gà yếu mà còn cậy mạnh.
Tên tiểu tử đó ở phương diện này cho tới bây giờ đều là độc miệng đến không chút nể tình.
Vì vậy, để không bị mất mặt vào ngày đại hội thể thao, tôi đã đưa ra một quyết định kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu đó là - trong một tuần rưỡi này vứt bỏ xe đạp, mỗi ngày đều chạy đi học rồi chạy về.
Buổi chiều hôm đó trên đường tan học đến bãi đậu xe, tôi đem quyết định này nói cho Phương Khiếu và Lưu Dương. Lý do đương nhiên không nói ra miệng, chỉ nói sợ đến lúc đó lượng vận động quá lớn, thân thể không chịu nổi.
"Mấy ngày trước, trên tin tức còn nói có người bởi vì chạy bộ mà đột tử, tớ còn chưa sống đủ đâu!"
"Hả? Lư Phái, lớp của cậu là cậu chạy tám ngàn mét à?" Vẻ mặt Phương Khiếu còn chưa muốn tin.
"!!!" Tôi đột nhiên phản ứng lại, hướng hắn mà rên thảm: "Lớp các cậu... không phải là, cậu chạy chứ!"
Phương Khiếu chính là quán quân chạy đường dài của thành phố a. Nếu chạy cùng hắn, cái mặt tôi không biết sẽ bị ném đến cái xó xỉnh nào đâu.
"À, vốn là không phải, bất quá nếu là cậu chạy thì..." Hắn vẻ mặt xấu xa nhìn tôi cười: "Tớ có thể xin đổi với bạn cùng lớp cũng được."
"Ai nha, cho tớ xin đi Hầu Tử, có còn là bạn tốt của nhau không?" Tôi vội vàng tiến lên khoác vai hắn, bày ra tư thế anh em tốt: "Chúng ta là anh em tốt mà, cũng không cần phải tự mình giết nhau? Đến lúc đó cậu cứ ở ngay bên cạnh, vẫy cờ cổ vũ cho tớ là được, có phải hay không?"
Có thể là biểu tình của tôi nhìn quá khổ đại cừu thâm, hắn cũng không một chút nể tình, ôm bụng cười một hồi lâu, mới miễn cưỡng dừng lại vừa cười vừa nói: "Được được được... Bất quá nói cho cậu biết một tin tức không tốt lắm, lớp bọn tớ chạy tám ngàn mét chính là Diêm Lỗi."
...... Diêm Lỗi!
Tin tức này quả thật không tốt lắm, Diêm Lỗi cùng Phương Khiếu đều như nhau, đều là vận động viên chạy đường trường trong đội tuyển trường. Năm đó ở sơ trung, trên cơ bản những hạng mục chạy bộ mà hai người bọn họ tham gia, tương đương với việc đã nắm chắc việc cầm giải thưởng về cho trường.
—— Ài, bỏ đi, dám vọng tưởng chạy vượt qua được ban thể thao của Tám Trung, chỉ có thể chờ kiếp sau đầu thai chuyển thế. Lần đại hội thể thao trước mắt này, tôi vẫn mong là đừng để mất mặt quá thảm hại là được.
Tối hôm đó, ước tính thời gian chạy từ nhà đến trường, tôi để đồng hồ báo thức trước một tiếng. Hôm sau, khi bị đồng hồ réo dậy lúc 5 giờ 30 sáng, xuyên qua khe hở của rèm cửa nhìn thấy bên ngoài trời vẫn còn xám xịt, tôi mơ màng không hiểu rõ chuyện gì, kéo tấm chăn lên trùm lại đầu rồi ngủ tiếp.
Cũng may trước khi tôi ngủ thiếp đi, quay đầu lại nhìn đồng hồ báo thức một cái. Đột nhiên nhớ tới quyết định trọng đại tối hôm qua, lập tức xoay người ngồi dậy, luống cuống tay chân mặc quần áo vào.
Đẩy cửa phòng ra, cả nhà rất im ắng, ba mẹ tôi vẫn chưa thức dậy. Tôi rón ra rón rén mà đi vào phòng bếp, làm nóng bánh mì và sữa, còn vụng về chiên một quả trứng xấu xí. Khi mẹ tôi bước ra khỏi phòng, tôi đã uống xong ngụm sữa cuối cùng.
Mẹ tôi buồn ngủ ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, với vẻ mặt mặt trời mọc ở hướng tây sao mà nhìn tôi: "Phái Phái, có phải con mất ngủ không?"
"Không có a!" Tôi lấy mu bàn tay lau miệng, nói ra cái cớ tối hôm qua đã nghĩ ra: "Mẹ, hai tuần gần đây đến lượt con làm bảng báo cáo, nên con phải đi học sớm một chút."
"Đứa nhỏ này, đêm qua sao lại không nói chứ? Con đã ăn no chưa?"
"No rồi no rồi, con còn chiên một quả trứng gà. Mẹ, ngày mới tốt lành a!" Tôi lấy cặp sách từ trong phòng ra, vừa thay giày vừa nói to, sau đó đứng thẳng dậy: "Mẹ, con đi nha!"
"Đứa nhỏ này, trời còn chưa sáng con vội cái gì, hôm nay hạ nhiệt độ con mặc quần mùa thu chưa?"
"—— mặc rồi!" Tôi bỏ lại hai từ rồi vội vã chạy xuống cầu thang.
Thời buổi này, mặc quần mùa thu nhìn không ngầu a?! Tôi không muốn Biên Nham nhìn thấy tôi mặc quần mùa thu.
- Ày? Mà không đúng a, mấy ngày nay hình như đều không thấy Biên Nham.
—— Nhưng như vậy cũng kiên quyết không mặc!
Đi ra hành lang, gió lạnh thổi qua, tôi rùng mình một cái, lúc này mới ý thức được hôm nay thật sự hạ nhiệt.
Không có việc gì, chạy một lúc liền nóng người. Tôi nói với mình như vậy, rồi bắt đầu cất bước mà chạy về phía trước.
Khi chạy, tôi mới sâu sắc nhận ra thể lực của mình đã giảm mạnh như thế nào. Từ nhà chúng tôi đến trường khoảng hai mươi dặm*, chạy được một nửa tôi đã thở hổn hển, có chút chóng mặt hoa mắt.
(*Một dặm = 500 mét)
Trên đường đi, tôi đã chứng kiến sắc trời dần thay đổi, từ xám xịt chuyển sang sáng sủa rồi rực rỡ. Khi đó, tôi cảm thấy quyết định không mặc quần mùa thu của mình là hoàn toàn chính xác - bởi vì chưa đến trường, tôi đã chạy ra một thân toàn mồ hôi.
Nửa lộ trình còn lại, tôi cơ hồ dựa vào ý chí chống đỡ mà chạy tiếp. Mỗi lần không thể chịu nổi muốn dừng lại, tôi lại nghĩ tới tình huống có thể xảy ra trong ngày hội thể thao: "Ai, Lư Phái! Bỏ đi! Phía trước cậu là cả một đám, đông như vậy. Có chạy xong cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng bỏ cuộc sớm để nghỉ ngơi còn hơn."
"Lư Phái, nhìn cậu mệt đến thở hổn hển, đừng chạy nữa, hà tất phải tự mình chịu tội?"
Tôi cũng không muốn nghe được những lời này từ trong miệng Biên Nham.
Thật vất vả mới chạy đến trường trước bảy giờ, các bạn học cũng gần như vừa mới đến. Bởi vì hôm nay hạ nhiệt, các bạn cùng lớp mới đến đều bị không khí lạnh bên ngoài thổi đến rụt tay rụt chân, chỉ có tôi đầu đầy mồ hôi. Cảm giác bản thân từ đầu đến chân đều đang bốc lên hơi nóng.
Mấy đứa quen thuộc nhìn bộ dáng này của tôi, đều trêu ghẹo nói: "Lư Phái, trời lạnh như vậy, có phải cậu chạy vào cái nồi hấp hấp một lát không?"
Tôi chạy đến miệng khô lưỡi khô, lẩm bẩm đổ nước vào cổ họng, hơn phân nửa chai nước tưới xuống, miệng mới thốt ra được một câu: "Anh đây là tích cực hưởng ứng lời kêu gọi thiếu niên dương quang của Bộ Giáo dục, có được không?"
Trong những ngày tiếp theo, tôi hầu như đã dùng toàn bộ sức mạnh của thể chất lẫn tâm lý để vật lộn đấu tranh mà vượt qua. Bất quá tương đối vui mừng chính là, chạy qua chạy lại như vậy vài ngày, tôi rõ ràng cảm thấy hai mươi dặm này cũng không quá thống khổ như lúc ban đầu. Triệu chứng chóng mặt váng đầu lúc trước cũng chậm rãi không xuất hiện nữa. Tuy rằng chạy đến cuối cùng vẫn là thở hổn hển, nhưng rõ ràng dưới lòng bàn chân đã không còn cảm giác chột dạ.
Xem ra năng lực này của tôi hồi còn ở sơ trung vẫn là chưa hoàn toàn thoái hóa, hơn một tuần huấn luyện cũng coi như là có hiệu quả rõ ràng.
Sau những ngày đầu cố gắng dùng ý chí để tự cổ vũ bản thân, tôi dần dần có thể vừa chạy vừa để bộ não của mình suy nghĩ về những chuyện khác. Mặc dù tôi cũng đã cố gắng đọc những bài thơ cổ và từ trong lúc chạy trên đường, nhưng tôi nghĩ tới nhiều nhất vẫn là Biên Nham.
Sau đó tôi đào ra rất nhiều chuyện trong trí nhớ, từng cái từng cái xuyên thành một dòng thời gian nối liền lưu loát. Chậm rãi làm rõ một sự thật, là Biên Nham vẫn luôn thích Kiều Dịch Hạ. Chỉ là tôi vẫn chưa từng phát hiện ra sự thật này mà thôi.
Tỷ như vì sao Biên Nham lại đi mua thức ăn cho mèo con ở dưới lầu. Tỷ như vì sao tối hôm đó hắn nghe hàng xóm ở sau lưng nói xấu Kiều Dịch Hạ, tâm tình trong nháy mắt rõ ràng trầm thấp hơn rất nhiều. Tỷ như vì sao hôm đó ở ký túc xá, tôi vừa hỏi Kiều Dịch Hạ không ở cùng phòng với hắn, giọng nói của hắn liền nhanh chóng nguội lạnh.
Tôi thậm chí còn nhớ thật lâu thật lâu trước kia, khi đó tôi mới vừa phát hiện mình thích Biên Nham. Tôi xuống lầu cùng Kiều Dịch Hạ ngồi xổm trong chốc lát, vừa ngẩng đầu lại phát hiện Biên Nham đang thò đầu ra từ cửa sổ nhìn xuống bọn tôi, bị tôi phát hiện hắn liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Ài, nghĩ đến việc tôi thích Biên Nham cũng giống như Biên Nham thích Kiều Dịch Hạ, đều vất vả như vậy. Tâm tình của tôi liền rơi xuống đất, rối tinh rối mù.
Thậm chí Biên Nham có thể phải vất vả hơn tôi một chút, bởi vì Kiều Dịch Hạ luôn luôn lạnh nhạt, không thân cận được như hai người chúng tôi.
Đây có lẽ là điều duy nhất tôi cảm thấy may mắn. Mà may mắn của tôi lại được xây dựng trên tình yêu gian khổ của Biên Nham, thật mỉa mai.
Sau khi suy nghĩ về điều này, tôi bắt đầu suy nghĩ về những gì tôi nên làm sau này, dĩ nhiên không có khả năng tôi ngừng thích Biên Nham. Ngay lúc vừa mới phát hiện ra mình thích hắn, tôi đã từng cố gắng thuyết phục bản thân không được thích hắn nữa, nhưng khoảng thời gian đó rối rắm dày vò cỡ nào chỉ có tôi mới biết.
Mà tôi cũng không có khả năng trực tiếp đi nói với hắn là tôi thích hắn. Dù sao nếu như tôi liều lĩnh làm như vậy, rất có thể ngay cả loại quan hệ thân cận như hiện tại cũng sẽ bị hủy trong chốc lát. Tôi tin tưởng Biên Nham cũng sẽ không bởi vì chuyện tôi thích hắn mà cố tình xa lánh tôi. Nhưng con người mà, có một số cảm xúc không thể kiểm soát được. Cho dù chủ quan không muốn xa lánh, đoạn tình bạn này cũng sẽ chậm rãi không khống chế được mà phát sinh biến chất.
Tôi tình nguyện để cho việc thầm mến này ở trong cổ họng, thối rữa ở trong bụng, lấy danh nghĩa huynh đệ tham lam vô độ mà ở bên cạnh hắn nhiều thêm một chút. Chứ không thể thẳng tay cầm đao thống khoái mà chặt xuống đoạn tình cảm này.
Hai ngày trước khi bắt đầu đại hội thể thao, các học sinh của lớp Nobel đã trở về. Sáng sớm, tôi từ nhà chạy thẳng đến trường. Mồ hôi trên mặt cũng không kịp lau, liền vội vàng chạy đến trước cửa lớp bọn hắn. Hắn cũng vừa mới đến, ngẩng đầu nhìn thấy tôi, liền từ trong lớp học đi ra.
"Có nóng như vậy không?" Hắn vươn tay, lau trán tôi một cái. Nhìn ngón tay lóe lên ánh nước, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Lư Phái, rốt cuộc là cậu mới gội đầu hay là đổ mồ hôi?"
"...... Xe đạp của tớ bị hỏng." Tôi không muốn để hắn biết vì đại hội thể thao này mà tôi đã cố gắng chạy nhiều như vậy, có chút quẫn bách mà nói dối: "Một đường mà chạy tới."
"Vậy phải chạy bao lâu?" Hắn mở to hai mắt nhìn tôi, con ngươi đen nhánh, dưới hàng mi thật dài mang theo ánh nước: "Sao cậu không đi xe buýt?"
"...... chờ không kịp."
Vẻ mặt của hắn như gặp quỷ: "Cậu có thời gian chạy tới đây không bị trễ, vậy mà không có giờ chờ xe buýt?"
"Chờ xe buýt cũng có khả năng... bị trễ chứ?" Tôi có chút không đủ tự tin.
Ài, thích một người có chỉ số IQ cao vất vả như vậy đấy, cẩn thận nói dối vậy mà mới một giây đã bị vạch trần.
Bất quá cũng chỉ vì chỉ số thông minh của tôi quá thấp, nói dối cũng được không tròn trĩnh.
"Ai nha... Cậu ở đây, chờ một chút." Hắn nói xong, trở vào trong lớp học mượn khăn giấy từ các cô gái ở hàng ghế đầu, rút ra vài cái.
Tôi nhìn bàn tay của hắn nhấc lên, nghĩ rằng chắc hắn muốn lau mồ hôi cho tôi. Trái tim tôi ngay lập tức vui mừng, nhưng sự thật chứng minh đây chỉ là ảo giác. Hắn nhét khăn giấy vào tay tôi: "Tự lau mồ hôi đi."
"Ah..." Tôi một bên cười hắc hắc, một bên lau lung tung vài cái.
Cảm giác được nhìn thấy Biên Nham thật là tốt a. Cho dù biết hắn không thích tôi, nhưng ở bên cạnh hắn, tôi vẫn không nhịn được từ tận đáy lòng mà dâng lên một loại cảm giác vui vẻ.
Vì để tạo cảm giác bất ngờ ở trước mặt Biên Nham trong ngày đại hội thể thao. Tôi vẫn cố nghẹn đến đêm hôm trước mới nói cho hắn biết chuyện tôi chạy tám ngàn mét.
Nhưng còn chưa nói ra miệng, Biên Nham đã khẽ cau mày nói: "Ài, trường học cũng quá không có nhân tính, rõ ràng cả lớp tớ đều mới trở về từ trận thi đấu, vậy mà kỳ thi tháng quỷ quái lại muốn làm ngay vào ngày mai."
"Hả? Ngày mai không phải là tổ chức đại hội thể thao sao?" Tôi kích động kêu lên: "Vậy lớp của cậu không thể xuống sân?"
"Đúng thế! Bực mình chết đi, nói rằng lớp tớ cũng không có đủ thời gian để kịp chuẩn bị cho các hạng mục, quá trễ rồi." Hắn nhận thấy giọng điệu của tôi quá phấn khích, liền nhìn tôi và hỏi: "Cậu có tham gia vào hạng mục nào không?"
"Ah..." Cả người tôi đều ủ rũ, nhưng vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, không làm cho mình thoạt nhìn quá mất mát, làm bộ thờ ơ nói: "Đã đăng ký chạy tám ngàn mét cùng nhảy tam cấp."
"Tám ngàn mét?!" Hắn đặt cánh tay lên vai tôi, nghiêng mặt mở to mắt hỏi: "Thật hay giả đấy?"
"Thật a... Này, biểu hiện này của cậu là có ý gì? Là cậu không tin tớ có thể chạy sao... Tớ đã từng chạy năm ngàn mét ở sơ trung, cậu quên à?"
Hết chương 16
- -----
Lời tác giả:
P.S: Truyện này còn có tên "Nhật ký Kiều mỹ nhân nằm không cũng trúng đạn" kakaka 33333