• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Vũ Hoàn lại hỏi:

- Gần đây ở tại thành Lan Châu có tin đồn rằng, Tào Lạc Sơn đã bị bệnh nặng sắp chết. Lão tiền bối chắc cũng đã nghe được tin này rồi?

Tào Phác thở dài:

- Con người ai không phải chết? Tính ra năm nay lão đã bảy mươi bảy tuổi. Cho dù chưa chết, cũng chẳng còn làm được gì.

Hoắc Vũ Hoàn nghi hoặc:

- Nếu như lão ta thật sự bị bệnh nặng sắp chết, thế thì chìa khoá mở cánh cửa này tại sao xuất hiện? Và lọ thuốc Sương Tuyết Tử Liên cao kia bị ai trộm đi?

Tào Phác vẻ ngạc nhiên hỏi:

- Lão đệ hoài nghi hung thủ bị thương kia chính là huynh trưởng của lão phu?

Hoắc Vũ Hoàn không trả lời thẳng vào câu hỏi của Tào Phác, mà chỉ nói:

- Năm đó, phần đầu và ngực của Tào Lạc Sơn không phải đã bị thương hay sao? Tại hạ đã hai lần chạm trán với tên hung thủ kia. Mỗi lần gặp trên đầu hắn cũng đều có đội một cái nón tre rộng vành và trên mình choàng một cái áo khoác đen... Cũng như hắn không bao giờ chịu để lộ diện mạo ra ngoài. Từ những điểm này, tại hạ tin rằng tên hung đồ kia nhất định là lão ta.

Tào Phác im lặng thật lâu, sau đó thở dài:

- Đáng tiếc lão phu phải nghiêm túc chấp hành gia qui của tổ tiên, đành chịu. Không có cách nào rời khỏi Đồng Nhơn huyện. Nếu không... đâu có di hoạ đến ngày hôm nay.

Hoắc Vũ Hoàn đáp:

- Lão tiền bối, xin người thứ lỗi cho câu nói thất lễ này của tại hạ. Hoắc mỗ cho rằng gia qui của tỗ tiên không phải là một điều cứng nhắc, mà con cháu chỉ biết nhắm mắt noi theo. Ngược lại điều quan trọng là phải hiểu được ý nghĩa sâu sắc của tổ tiên muốn nói gì - Ý của lão đệ muốn nói...

- Ví dụ nói, ban đầu lệnh tổ di huấn nghiêm cấm con cháu không được rời khỏi Đồng Nhơn huyện. Thật ra mục đích chủ yếu là muốn phòng ngừa không cho con cháu đời sau can dự vào chuyện giang hồ, đúng không?

- Không sai"

- Nếu đã là vậy đũ thấy ý của lệnh tổ. Không phải là muốn ngăn cấm con cháu đời sau rời khỏi Đồng Nhơn huyện, mà chỉ không muốn cho họ can thiệp vào chuyện võ lâm thôi.

Táo Phác ấp úng:

- Việc này...

Hoắc Vũ Hoàn cười:

- Cho nên tại hạ thấy rằng, những điều giáo huấn trong gia qui đều tốt cả. Nhưng hậu nhân đời sau của Tào gia chỉ cần không làm sai ý chánh cuả lệnh tổ là được rồi, chứ không nên chấp nhặt từng câu từng chữ trong lời văn.

Tào Phác sững sốt bảo:

- Lão đệ, ý của ngươi muốn ta phá bỏ gia qui, làm trái lời di huấn cuả tổ tiên sao?

Hoắc Vũ Hoàn nghiêm túc đáp:

- Tuy phá bỏ gia qui, nhưng không hề làm trái lời di huấn cuả lệnh tổ.

- Tại sao?

- Việc này giống như trong môn phái, có một tên nghịch đồ lấy danh nghiã bổn môn, ở bên ngoài gây ra tội ác. Như vậy người chưởng môn há có thể không thanh trừng môn hộ sao?

Tào Phác lớn tiếng nói, trong thanh âm có phảng phất một niềm phấn khởi:

- Nói rất đúng! Phải vì Tào gia mà thanh trừng nội bộ. Nếu không làm sao có thể đối mặt với tổ tiên...

Nói đến đây, bỗng nhiên lão buông ra một tiếng thở dài:

- Nhưng đáng tiếc đã quá muộn. Chúng ta bị nhốt trong này, không có đường ra. Cho dù không bị chết ngạt, cũng sẽ bị chết đói mà thôi.

Hoắc Vũ Hoàn hỏi:

- Chẳng lẽ không còn cách nào thoát thân nữa hay sao?

Tào Phác với giọng chán chường:

- Không còn cách nào khác"

- Sau khi trời sáng, những người trong tiệm không thấy lão tiền bối trở về. Lẽ nào lại không đi tìm kiếm hay sao?

Tào Phác lắc đầu:

- Tìm đến cũng vô dụng. Họ không có chià khoá, làm sao mở được cánh cửa kia?

Hoắc Vũ Hoàn trầm ngâm một hồi:

- Nếu như chúng ta khoét một cái lỗ, rồi đưa chìa khoá ra ngoài thì sao?

Tào Phác lại lắc đầu:

- Toà thạch thất này được kiến tạo bên trong một tảng đá lớn. Mỗi vách cuả toà thạch thất này đều dày khoảng ba thước. Muốn đào một cái lỗ cũng không phải là chuyện dễ.

- Dùng bảo đao cũng không được hay sao?

Tào Phác gượng cười:

- Bảo đao tuy bén, nhưng trong một thời gian ngắn không thể nào hoàn thành được. Chỉ sợ rằng chưa đào xong, chúng ta đã chết đói mất rồi.

Hoắc Vũ Hoàn trầm giọng bảo:

- Không lẽ chúng ta ngồi đây chờ chết? Chi bằng hãy thử vận may xem.

Dứt lời, Hoắc Vũ Hoàn xách đao đứng lên bước đến bên cửa.

Trước tiên Hoắc Vũ Hoàn dùng đao chém vài nhát lên trên cánh cưả. Sau đó cầm mảnh đá vỡ lên đoán chừng độ cứng của nó. Rồi Hoắc Vũ Hoàn lại dùng cán đao gõ nhè nhẹ lên trên vách gần cánh cưả.

Một mặt vừa gõ, một mặt Vũ Hoàn lắng nghe tiếng hồi âm của nó để đoán biết độ dày cuả vách đá.

Vũ Hoàn nhớ rằng, khi cửa mở ra, cả hai cánh cửa đều lùi vô bên trái và phải. Hơn nữa, chúng di chuyển rất êm, không hề có một tiếng động nhỏ nào.

Từ điểm này có thể nhận thấy hai bên vách thạch thất ắt có một khoảng trống và có thể được thiết kế bánh xe lăn. Để khi cánh cửa di chuyển sẽ được nhẹ nhàng và êm ái hơn.

Nói cách khác, ở đoạn vách đá này mỏng hơn các nơi khác và có thể đào thông ra ngoài.

Thế rồi Hoắc Vũ Hoàn áp sát tai vào vách, kiên nhẫn dùng cán đao gõ tiếp lên và chú ý lắng nghe...

Trong thạch thất này không có lỗ thông gió, bởi vậy bên trong tương đối nóng bức. Trên trán Hoắc Vũ Hoàn đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Bên trong gian thạch thất lúc này, ngoài tiếng gõ lên vách đá cuả Vũ Hoàn ra, không còn nghe một tiếng động nào khác.

Một hồi lâu sau, Hoắc Vũ Hoàn đột nhiên ngừng gõ, thở phào ra một tiếng.

Tào Phác vội hỏi:

- Thế nào?

Hoắc Vũ Hoàn trả lời:

- Quả nhiên không ngoài phán đoán cuả tại hạ.

Hoắc Vũ Hoàn lập tức đốt đèn lên, vừa đưa tay áo lên lau mồ hôi trên trán, vừa dùng mũi đao vạch trên vách một đường rồi nói:

- Khúc vách nơi này bên trong đã được đào xẻ ra. Nếu như chúng ta muốn đào một cái lỗ thì chắc chắn không khó. Nhưng nếu làm như thế sẽ gây hư hại cho khu mộ...

Tào Phác ngắt lời:

- Vì để thoát thân, có gây tổn hại một chút cũng chẳng sao nhưng không biết phải mất bao nhiêu thời gian?

- Nếu chỉ đào một cái lỗ nhỏ, phải mất khoảng hai canh giờ. Còn muốn đào một cái lỗ lớn hơn có thể chui người ra được ắt phải mất nhiều thời gian.

Tào Phác liền đáp:

- Nếu là như vậy, trước tiên chúng ta hãy đào một cái lỗ nhỏ. Đợi đến khi trời sáng, sẽ có người trong cửa hiệu đến đây tìm chúng ta.

Hoắc Vũ Hoàn gật đầu đồng ý rồi bắt tay vào đào.

Khi bắt đầu đào, Vũ Hoàn mới phát hiện sự việc không đơn giản như mình tưởng.

Thanh Ngư Lân bảo đao tuy sắc bén nhưng dù sao nó cũng không phải là một dụng cụ dùng để đào đá. Hơn nữa mặt vách đá lại trơn, nên càng bất tiện cho việc đào bới. Mất một thời gian khá lâu, mà Vũ Hoàn đào chẳng được bao sâu.

Hoắc Vũ Hoàn mệt lã người, cả người ướt đẫm mồ hôi. Điều khiến cho người ta lo sợ chính là không kkhí trong thạch thất mỗi lúc một mỏng dần. Còn ánh đèn thì lắc lư gần muốn tắt.

Tào Phác lập tức thổi tắt đèn và bảo:

- Lão đệ nghỉ tay một lát đi. Để lão đào tiếp cho.

Hoắc Vũ Hoàn thật sự cũng đã mệt, nên đành phải đưa bảo đao cho Tào Phác, còn mình đến bên ghế đá ngồi nghỉ mệt lấy sức.

Công việc có thể thay phiên được, nhưng không khí thì không. Dần dần hai người cảm thấy khó thở, nhịp tim đập loạn xạ, đầu óc nặng trịch...

Tào Phác thở hổn hển nói:

- Lão đệ không xong rồi. Đợi đến khi chưa đào xong, chúng ta đã bị chết ngạt mất rồi.

Hoắc Vũ Hoàn không trả lời, hít sâu vào một hơi. Cướp lấy thanh bảo đao ra sức đào tiếp tục...

Tào Phác thở mạnh ra một tiếng, lại tiếp:

- Hoắc lão đệ, là ta đã hại lão đệ. Nếu như ta chết trong đây, có thể gọi là đúng chỗ, nhưng còn lão đệ... lão đệ...

Hoắc Vũ Hoàn tuy nghe lão nói, nhưng vẫn không trả lời mà còn cắn chặt răng lại, ra sức đào tiếp...

Hình như Hoắc Vũ Hoàn đã dùng hết sức lực để đào. Chỉ thấy mũi đao cứ liên tục đâm vào vách đá, lửa bắn tung toé cả ra.

Bỗng nhiên nghe giọng nói đứt quãng cuả Tào Phác kêu lên:

- Lão đệ... xin lão đệ hãy cho... cho ta một đao... như vậy có lẽ lão đệ sẽ sống... lâu thêm được một chút.

Chưa dứt câu, lão đã ngã lăn ra đất.

Lúc này mồ hôi trên người Vũ Hoàn chảy ra như tắm. Chỗ lồng ngực dường như bị một sợi dây càng lúc càng xiết chặt, thật khó thở vô cùng.

Vũ Hoàn biết mình đang ở vào tình thế cực kỳ nguy hiểm. Hai tay nắm chặt chuôi đao, dùng hết sức bình sinh đâm thật mạnh vào vách đá ngay chỗ đang đào.

Lần này mũi đao cắm mạnh vào, tựa như đâm vào một đống vải bông.

Tiếp theo Hoắc Vũ Hoàn cũng hôn mê, không còn hay biết gì nữa...

Trong thạch thất tối om không biết đã trải qua thời gian bao lâu. Bất chợt Hoắc Vũ Hoàn bắt đầu tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, cố sức nhìn lên vách đá Vũ Hoàn thấy thanh Ngư Lân bảo đao vẫn còn cắm ở trên vách.

Nhưng tua đao thì lại hơi lung lay.

Là gió?

Không sai, một làn gió yếu ớt từ ngoài đang thổi vào.

Nhưng gió từ đâu thổi đến? Chẳng lẽ vách đá đã bị đào thủng? Không thể nào"

Vách đá có đến hai lớp. Vưà rồi vũ Hoàn mới phá thủng lớp trong. Không thể nào một đao lại xuyên qua hai lớp vách đá.

Hoắc Vũ Hoàn đứng dậy, vội vã rút thanh đao ra. Sau đó kê mắt vào sát lỗ thủng cố sức nhìn...

Vừa nhìn vào. Hoắc Vũ Hoàn đã vọt miệng kêu lên:

- May mắn! May mắn! May mắn"

Hoá ra, vị trí mà Vũ Hoàn đã đào, đúng ngay lỗ ổ khoá trên vách đá bên ngoài, gió thổi vào cũng chính từ chỗ đó.

Lỗ ổ khoá tuy nhỏ, gió thổi vào tuy yếu. Nhưng vào lúc này, chẳng khác gì suối nước ngọt giữa sa mạc mênh mông Hoắc Vũ Hoàn kê sát mũi vào cái lỗ, hít liến hai ba hơi. Sau đó Vũ Hoàn ôm Tào Phác mang đến bên vách đá, để lão được hít thở không khí từ ngoài thổi vào.

Từ từ rồi Tào Phác cũng tỉnh lại.

Trong lúc lão lồm cồm ngồi dậy, bất giác đưa mắt nhìn bốn phía hỏi:

- Hoắc lão đệ, chúng ta đã chết hay còn sống?

Hoắc Vũ Hoàn cười trả lời:

- Chúng ta đã chết một lần, nhưng bây giờ đang sống lại.

Sau khi biết rõ sự tình. Tào Phác cảm khái:

- Ta là người có tội với Tào gia, cho dù chết đi cũng chẳng luyến tiếc. Nếu như liên luỵ đến lão đệ, ngược lại ta chết cũng không nhắm mắt.

Hoắc Vũ Hoàn nói:

- Có lẽ lệnh tổ phò hộ cho lão tiền bối. Để thay họ trừng trị tên nghịch tử của Tào gia"

Tào Phác gật đầu đáp:

- Không sai, sau khi thoát khỏi nơi này. Ta sẽ tập họp tất cả gia tộc lại để sửa đổi di huấn. Sau đó sẽ theo lão đệ đến Lan Châu xử tội lão thất phu kia.

Ngừng một lát lão lại tiếp:

- Bây giờ có thể nhìn thấy lỗ ổ khoá. Tại sao chúng ta không dùng chìa khoá thử xem, có lẽ mở được thì sao?

Hoắc Vũ Hoàn liền đáp:

- Phải a! Đợi tại hạ đào cái lỗ rộng thêm chút nữa, rồi ta thử xem sao.

Nhưng kết quả khiến cho cả hai đều thất vọng. Bởi vì lỗ ổ khoá ngoài rộng trong hẹp, bởi vậy chìa khoá không thể cắm ngược vào ổ khoá được.

Hoắc Vũ Hoàn thở dài:

- Xem tình hình này, chỉ còn cách đào tiếp mà thôi.

Tào Phác suy nghĩ giây lát rồi bảo:

- Chúng ta hãy nghỉ một chút, đợi bọn gia nhân tới kêu bọn chúng mang dụng cụ đến, đào từ bên ngoài vào. Như vậy sẽ dễ hơn.

Đang nói chuyện, bỗng nhiên cả hai nghe tiếng bước chân. Tiếng bước chân kia mỗi lúc một gần hơn. Dường như có người đang bước lên những bậc đá, từ từ tiến về phía cửa gian thạch thất.

Tào Phác vui mừng nói:

- Lão đệ, vận may của chúng ta cũng không tệ. Đệ nghe thử, đó không phải là tiếng chân người đến tìm sao?

Hoắc Vũ Hoàn ngược lại đưa tay lên ra dấu cho lão im lặng và trầm giọng bảo:

- Đừng vội lên tiếng gọi, có lẽ hung đồ vẫn chưa rời khỏi nơi đây...

Tiếng bước chân vẫn chầm chậm tiến về phía trước. Cuối cùng thì dừng lại trước cửa thạch thất. Tiếp theo là có tiếng đẩy cửa ình ịch. Hình như người kia muốn mở cửa ra thì phải.

Tào Phác tim đập thình thịch, mấy lần lão định lên tiếng gọi, nhưng đều bị Hoắc Vũ Hoàn ngăn cản lại.

Người bên ngoài cố gắng đẩy một hồi, vẫn không làm sao mở được cánh cửa đá kia.

Bỗng nhiên nghe tiếng nói vang lên:

- Thật là kỳ. Có người thấy họ đi ra ngoài thành về hướng này, thế tại sao không tìm thấy?

Vừa nghe được giọng nói. Hoắc Vũ Hoàn vội vàng mừng rỡ kêu lên:

- Hà Hoa! Hà Hoa! Ta đang ở trong này nè"

Ở bên ngoài, chính là Hà Hoa hình như đang mừng quýnh lên, nói lớn:

- Bá bá! Người đang nói chuyện với Hà Hoa phải không?

- Đúng vậy! Bá bá và Tào gia gia đang bị nhốt bên trong cánh cửa đá này, không làm sao ra được. Cháu đến thật đúng lúc...

Hà Hoa giọng có vẻ ngạc nhiên:

- Tại sao bá bá lại bị nhốt trong đó? Ai đã nhốt bá bá vào trong đó?

- A! Nói ra thật dài dòng. Hà Hoa trước tiên cháu mở cánh cửa này ra cái đã.

- Nhưng cánh cửa này bằng đá, đã vừa dày lại vừa nặng. Hà Hoa cố đẩy nó mấy lần mà không nổi.

- Đương nhiên là đẩy không nổi rồi. Phải dùng chìa khoá mới mở được...

Hà Hoa vội cắt ngang hỏi:

- Chìa khoá ở đâu cháu có?

Vũ Hoàn đáp:

- Chìa khoá đang ở trong người chúng ta.Nhưng không có cách nào trao được cho cháu.

Hà Hoa cháu làm thế nào mà tìm được đến dây?

- Bá bá còn hỏi sao? Khi bá bá đi cũng không nói với Hà Hoa một tiếng. Báo hại cháu ngủ đến nửa đêm, tỉnh lại sợ muốn chết. Cho nên cháu ra ngoài tìm bá bá. Vừa đi cháu vừa khóc, hỏi thăm những người đi đường...

Nói đến đây hình như Hà Hoa cảm thấy mủi lòng bật lên tiếng khóc.

Hoắc Vũ Hoàn thở dài:

- Là do bá bá không đúng. Bá bá đã nói sẽ trở về ngay. Ai ngờ lại bị nhốt ở trong này.

Hà Hoa thổn thức nói tiếp:

- Sau đó cháu có nghe một người bảo có hai người cưỡi ngựa ra cửa Nam môn. Trong đó có một người hình dáng rất giống bá bá. Vì vậy cháu mới tìm được đến chỗ này.

Vũ Hoàn vội an ủi:

- Được rồi đừng khóc nữa. Sau này bá bá sẽ không bỏ mặc cháu nữa đâu. Bây giờ nghe lời bá bá, mau trở vào trong thành một chuyến nữa...

- Trở vào trong thành để làm gì?

- Từ khách điếm hiện chúng ta đang trọ, đi về hướng Tây sẽ thấy một hiệu thuốc tên Khánh Dư đường. Cháu đi nói với những người trong tiệm thuốc rằng chúng ta đang bị nhốt tại khu mộ của Tào gia. Kêu họ mang dụng cụ đào đất đá, lập tức đến đây tiếp cứu.

Hà Hoa do dự hỏi:

- Hiện tại trời vẫn còn chưa sáng. Cháu đi nói với họ, sợ họ có tin hay không?

- Chúng ta có hai con ngựa, đang dấu ở trong lùm cây bên ngoài thành. Cháu lấy ngựa cưỡi về, bảo đảm bọn họ tin ngay.

- Thế thì Hà Hoa xin đi ngay. Nhưng mà bá bá phải đợi cháu trở lại mới được đi đó nha"

Hoắc Vũ Hoàn gượng cười trả lời:

- Cháu cứ việc yên tâm. Khi nào cháu chưa đến, chúng ta có muốn chạy cũng không được.

Sau khi căn dặn họ hai ba lần, Hà Hoa mới chịu rời khỏi khu mộ Tào gia.

Tào phác hỏi giọng có vẻ ngạc nhiên:

- Vị tiểu cô nương Hạ Hoa này là ai vậy?

Hoắc Vũ Hoàn thở dài bảo:

- Là một cô nhi đáng thương. Song thân cuả cô bé đã bị tên hung đồ kia tàn sát hết.

Nghe xong, Tào Phác cũng cảm thấy thương hại cho cô bé, đồng thời càng căm hận tên hung đồ kia hơn Hai người bỗng nhiên lặng thinh chẳng nói gì thêm nữa. Họ cứ ngồi im như thế không biết bao lâu.

Lúc này bình minh đã ló dạng. Những tia nắng ban mai yếu ớt lọt qua lỗ khoá vào trong gian thạch thất.

Trời càng sáng, Vũ Hoàn càng bồn chồn lo lắng hơn. Hà Hoa thật sự đã không trở lại, hay là cô bé giữa đường đã gặp chuyện không hay?

Không ngờ đúng ngay lúc ấy, có tiếng vó ngựa từ xa đưa đến.

Tào Phác vui mừng ra mặt, lớn tiếng nói:

- Đến rồi! Vị tiểu cô nương này tuổi tác tuy nhỏ, không ngờ lại lanh lẹ tới vậy, Hoắc Vũ Hoàn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn ngưng thần lắng nghe.

Chợt vũ Hoàn chau mày lại noí:

- Không phải đâu! Tại sao chỉ có một tiếng chân ngựa mà thôi? Nhứt định Hà Hoa sợ lão đệ đi mất, nên vội vã đến đây trước để xem thử.

Tiếng vó ngưạ đã dừng dưới chân núi. Chỉ một lát sau, quả nhiên nghe thấy tiếng thở dốc cuả Hà Hoa bên ngoài và cất tiếng gọi lớn:

- Bá bá! Bá bá"

Tào Phác mỉm cười nói:

- Lão phu đoán không tệ chứ? Mau trả lời cho cô ta đi, đừng để cô bé lại phải khóc lên nữa.

Hoắc Vũ Hoàn liền lên tiếng đáp lại:

- Hà Hoa, cháu đến rồi đó sao? Sự việc đã làm xong xuôi hết chưa?

Ở bên ngoài, Hà Hoa vừa thở vừa nói:

- Bá bá! Đã xảy ra chuyện rồi...

Hoắc Vũ Hoàn thất kinh:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Khi Hà Hoa tìm đến hiệu thuốc kia, thấy mọi người bu quanh chật cứng trước tiệm.

Cháu cố gắng chui vào bên trong nhưng không thể được. Mới hỏi thăm những người chung quanh, cháu mới biết đêm qua đã xảy ra chuyện. Những người trong tiệm đều đã bị giết chết hết...

Hoắc Vũ Hoàn và Tào Phác nghe xong đều hoảng hốt, cùng lúc thất thanh la lớn:

- Cái gì? Cháu nói lại một lần nữa thử xem"

Hà Hoa lập lại:

- Mọi người trong hiệu thuốc Khánh Dư đường, đêm qua đều bị giết sạch. Hiện giờ quan huyện đang ở đấy khám tử thi.

Tào Phác nghe được tin này rã rời cả tay chân. Lão nghiến răng ken két:

- Súc sanh, thật là ác độc.

Hoắc Vũ Hoàn lên tiếng hỏi:

- Nói vậy cháu không gặp một ai trong cửa hiệu cả?

- Trong hiệu chẳng còn một người sống sót. Hà Hoa lại không biết có nên nói cho người khác nghe hay không? Nên đành phải quay trở lại báo tin. Bá bá người nói xem cháu phải làm gì bây giờ?

Hoắc Vũ Hoàn im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng:

- Việc đã như vậy, cháu mau trở vào lại trong thành. Tạm thời đừng đem việc này tiết lộ ra ngoài. Trước tiên cháu về khách điếm lấy túi hành lý...

Hà Hoa hỏi:

- Lấy túi hành lý xong, cháu phải làm gì?

- Trong túi hành lý còn một chút bạc vụn. Cháu lấy một mớ trả cho khách điếm, và dặn tiểu nhị để danh hai phòng cho chúng ta. Khi nào quay trở lại, chúng ta sẽ tính tiền luôn một lượt. Nhưng phải nhớ là bình tỉnh, tuyệt đối đừng để sự hoảng hốt bộc lộ ra ngoài...

- Sau đó thì sao?

- Sau đó cháu đi kiếm một người thợ đẽo đá, bảo hắn mang theo đồ nghề rồi cháu dẫn hắn đến đây...

- Nếu như người kia hỏi cháu đi làm việc gì, cháu phải trả lời làm sao?

- Cháu nói với hắn khi nào đến nơi tự nhiên sẽ rõ. Nếu hắn không đồng ý, chúng ta hãy trả trước cho hắn một lượng vàng. Nhưng nhớ đừng bao giờ nhắc gì đến khu mộ cuả Tào gia cả, cháu nhớ chưa.

Hà Hoa nhanh miệng đáp:

- Nhớ rồi, bây giờ cháu lập tức đi ngay.

Sau khi đã dặn dò Hà Hoa đâu đấy xong xuôi, Vũ Hoàn quay sang an ủi Tào Phác:

- Lão tiền bối đừng quá xúc động. Tên hung đồ làm như thế, là muốn cắt tuyệt đường thoát thân của ta. May mắn là bọn chúng không biết Hà Hoa, vì vậy chúng ta vẫn còn hy vọng.

Tào Phác cắn chặt hai môi lại đến nổi tưa ra cả máu tươi. Lão quỳ xuống quay mặt vào trong thông đạo nói:

- Chư vị liệt tổ! Xin chư vị giúp cho Tào Phác được thuận lợi thoát thân ra được chỗ này.

Dù rằng có phải đi tận chân trời góc bể, đệ tử thề rằng cũng phải tận tay bắt giữ tên súc sanh tuyệt tình vô nghĩa kia... Nếu không hài cốt cuả đệ tử vĩnh viễn sẽ không được chôn ở nơi này.

Nói xong lão dập đầu xuống đất lạy liền chín lạy Hoắc Vũ Hoàn khuyên nhủ lão:

- Việc báo thù là chuyện lâu dài. Hiện nay lão tiền bối đang mang nặng mối huyết hải thâm thù cuả gia tộc. Cần phải giữ gìn sức khoẻ mới được.

Tào Phác cười thê lương:

- Hoắc lão đệ, ngươi cứ việc yên tâm. Lão phu phải giữ lại mạng già này, để tận mắt xem lão súc sanh bị báo ứng như thế nào.

Tiếp theo, lão thở dài một tiếng rồi nói:

- Tiếc là trong lúc sơ ý, lão phu không mang theo cây Thanh Hồng kiếm. Để bảo kiếm rơi vào tay lão súc sinh.

Hoắc Vũ Hoàn tiếp:

- Nếu như một người làm nhiều chuyện bất nghĩa, sớm muộn gì ông trời cũng chẳng dung thân. Cho dù trong tay lão có là thần kiếm đi nữa cũng không cứu được mạng của lão.

- Không thể nói như vậy được. Lão súc sanh kia võ công rất siêu phàm. Bây giờ lại có thêm thần kiếm thì chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh e rắng rất khó chế phục. Tình thế đã đến nước này, chúng ta không thể không có dự tính trước.

- Thế lão tiền bối định tính như thế nào?

Tào Phác chậm trãi nói:

- Bây giờ lão đệ mồi đèn lên và tìm giúp lão một cái rương có sơn ký hiệu bằng màu đỏ.

Ta sẽ cho lão đệ xem một vật.

Hoắc Vũ Hoàn y theo lời của lão đốt đèn lên. Rồi hiệp lực cùng Tào Phác tìm kiếm.

Không bao lâu, quả nhiên tìm thấy một cái rương bằng sắt rất kiên cố, ở tầng dưới cùng trong góc phòng.

Trước hết họ khiêng cái rương ra ngoài. Trên nắp rương có một dấu chéo bằng sơn đỏ và dán giấy niêm phong. Ổ khoá của cái rương đã hoàn toàn rỉ sét. Dường như đã nhiều năm nó chưa hề được mở ra.

Tào Phác đưa tay phủi lớp bụi trên mặt rương. Sau đó xé bỏ giấy niêm phong, bẻ gẫy ổ khoá và mở nắp rương ra.

Trong hòm là một cái hộp vuông nhỏ cũng bằng sắt. Chung quanh cái hộp được lót bằng vải bông, để đề phòng cái hộp không bị va chạm.

Tào Phác nhè nhẹ nhét cái hộp vào trong tay Hoắc Vũ Hoàn nói:

- Lão đệ mở ra xem thử đi. Nhớ phải cẩn thận, đừng để cho vật bên trong rơi xuống bị bể.

Hoắc Vũ Hoàn hồi hộp hỏi:

- Thật ra bên trong là vật gì vậy?

- Là một vật lão đệ chưa từng thấy qua, thậm chí cũng chưa từng nghe qua. Lão đệ cứ mở nó ra xem thử trước đi.

Thế rồi Hoắc Vũ Hoàn cẩn thận từ từ mở nắp cái hộp nhỏ ra.

Bên trong cái hộp là một lọ thủy tinh lớn bằng ngón tay cái, phát ra bảy màu rực rỡ.

À! Không phải lọ thuỷ tinh là vật trong suốt.

Màu sắc rực rỡ kia phát ra chính từ chất nước bên trong cái lọ...

Không phải, bên trong cái lọ không phải là nước. Nó đặc hơn nước một chút, nhưng lại loãng hơn đầu.

Hoắc Vũ Hoàn nhìn một hồi lâu rồi hỏi:

- Thật ra đây là vật gì mà hình dạng kỳ quái như vậy?

Tào Phác nói:

- Nó có tên là Thái Nga độc tinh.

- Vật này sặc sỡ như thế, hoá ra lại có độc hay sao?

- Không sai, đây là vật độc môn bí chế của Độc Vương Liễu Hàn Thanh, lừng danh khắp thiên hạ năm xưa. Chỉ cần dùng một giọt nhỏ cũng đủ giết chết cả ngàn người. Một bình chất độc này có thể giết sạch hết con người gia súc, huỷ hoại cây cỏ côn trùng trong vòng phạm vi một trăm dặm.

Vũ Hoàn thất thanh la lên:

- Ồ! Nó lợi hại đến như vậy sao?

- Như thế còn chưa có lợi hại đâu. Điều đáng sợ chính là những người trúng độc khi chết toàn thân vẫn bình thường, thần sắc giống như đang ngủ vậy,.. Nhưng có ai đụng đến thi thể của họ, lập tức sẽ bị nhiễm độc chết ngay. Cứ như vậy, người này truyền độc cho người kia. Phải một năm sau độc tính mới hoàn toàn mất hẳn...

Dừng lại một lát rồi lão nói tiếp:

- Ngoài ra mùi hương của Thái Nga độc tinh cũng không kém phần độc hại. Nếu như ngửi phải mùi hương này, cũng đủ khiến cho con người tâm thần tán loạn, biến thành cuồng điên. Hơn nữa trên thế gian không hề có thuốc giải.

- Một loại độc dược ghê gớm như vậy, lão tiền bối từ đâu mà có được.?

- Năm xưa tiên tổ hành đạo trên giang hồ. Có một lần người vào trong núi hái thuốc.

trong lúc tình cờ, tiên tổ đã phát hiện được huyệt động chôn thi hài của Độc Vương Liễu Hàn Thanh. Đồng thờ còn lấy lấy được bộ "Độc kinh" và cái lọ này. Nhưng lệnh tổ không muốn lưu giữ nó lại...

Hoắc Vũ Hoàn liền cướp lời:

- Thế sao lệnh tổ không thiêu huỷ nó đi?

- Đây là loại kịch độc trên thế gian, muốn tiêu huỷ nó đi cũng không phải là chuyện dễ.

Theo như trong độc kinh ghi chép. Chất độc này không thể chôn được, cũng không thể dùng lửa đốt được. Mà chỉ có một biện pháp duy nhất là để cho nó tự hành phong hoá.

Hoắc Vũ Hoàn không hiểu hỏi:

- Tự hành phong hoá là như thế nào?

- Đó chính là mở nắp lọ ra, đặt nó trên đỉnh một ngọn núi hoang vu hẻo lánh. Đợi đúng một năm sau,màu sắc trong lọ biến thành màu trắng. Khi đó thì chất độc cũng đã mất đi độc tính.

- Đã có biện pháp này, tại sao lúc đầu không làm thử xem?

Tào Phác lắc đầu nói:

- Tiên tổ đã thử qua. Nhưng chưa đến ba ngày, tất cả cây cỏ trên núi đều bị trụi khô hết.

Chim thú trúng độc trở nên điên loạn, tự tàn sát lẫn nhau. Vì bất đắc dĩ, nên tiên tổ đành phải cất nó vào trong hòm niêm phong lại. Cứ như vậy đời này truyền qua đời khác, cuối cùng cũng không có ai nghĩ ra được cách huỷ diệt nó đi.

Ngừng lại giây lát, bỗng nhiên lão hừ lên một tiếng rồi từ từ nói:

- Nhưng đến bây giờ lão phu đã nghĩ ra được một biện pháp dùng để tiêu huỷ nó.

Hoắc Vũ Hoàn sửng sốt:

- Lão tiền bối, người định...

Tào Phác liền tiếp lời:

- Ta định cho lão súc sanh ác độc kia nếm thử lợi hại của chất độc này. Sau đó mang thi thể lão bỏ trên một đỉnh hoang sơn nào đó. Để cho độc tính tự phong hoá.

Vũ Hoàn nghe xong lạnh cả xương sống:

- Làm như vậy có hơi quá đáng...

Tào Phác ngắt ngang lời Hoắc Vũ Hoàn:

- Cái gì gọi là quá đáng? Dùng thân thể đầy tội ác của lão, để làm một việc hữu ích cho thiên hạ. Như vậy có thể gọi là quá đáng sao?

Vũ Hoàn suy nghĩ một lúc mới nói:

- Nhưng mà lão ta cực kỳ quỷ quyệt. Chỉ sợ rất khó có cơ hội hạ độc.

Tào Phác cười nhạt nói:

- Việc này không cần phải bận tâm, lúc ấy tự nhiên ta sẽ có cách. Cho dù lão thất phu kia có cánh cũng khó mà thoát được.

Dường như Tào Phác đã có dự tính sẵn rồi. Lão vừa nói vừa lấy cái hộp sắt nhỏ cất vào người.

Hoắc Vũ Hoàn không nói gì nữa, bởi vi từ xa đang có tiếng vó ngựa phi tới. Một lát sau, quả nhiên Hà Hoa dẫn một nguòi thợ đẽo đá đến.

Bỗng nhiên nghe tiếng của người thợ vang lên:

- Tiểu cô nương, nơi đây rõ ràng là khu mộ của Tào gia, chúng ta đã có thoả thuận từ ban đầu. Bất luận là cô nương có trả bao nhiêu vàng, ta cũng không bao giờ đào mộ.

Hà Hoa đáp:

- Bây giờ nói thật cho người biết. Không phải ta mướn người đến đây đào mộ, mà là Tào lão gia thuê ngươi đó.

Người thợ ngạc nhiên hỏi lại:

- Ý của tiểu cô nương muốn nói chính lả Tào lão phu tử của hiệu thuốc Khánh Dư đường ở trong thành đó sao?

- Không sai.

- Vậy Tào lão phu tử hiện giờ ở đâu?

- Chính là đang ở trong cánh cửa đá này. Không tin ngươi tự mình đi hỏi lão đi...

Không đợi cho người thợ lên tiếng hỏi. Tào Phác đã vội lớn tiếng nói:

- Không sai! Ta chính là Tào Lạc Thiên, chủ hiệu thuốc Khánh Dư đường.

Ngườii thợ thất kinh kêu lên:

- Tào lão phu tử, quả nhiên là người sao? Đêm qua trong thành đã xảy ra đại sự, tại sao người lại bị nhốt ở đây?

- Nói ra thật dài dòng. Xin được thình giáo quí tánh của đại ca là gì?

- Tiểu nhân họ Túc, là thợ đẽo đá ở gần cửa Nam môn. Bộ lão phu tử quên rồi sao?

- Túc lão đệ xin giúp đỡ cho. Ta cùng một vị bằng hữu bị nhốt ở trong này, không có cách gì mở cửa ra được.

Người thợ lên tiếng hỏi:

- Lão phu tử muốn tiểu nhân phải làm gì?

Tào Phác nói:

- Trên người ta có chìa khoá mở cửa, nhưng lại không có cách đưa ra ngoài. Phiền Túc đại ca đục một cái lỗ ở trên vách đá. Chỉ cần có thể đưa được chìa khoá ra ngoài, thì đại ca có thể mở cánh cửa được ngay.

Người thợ họ Túc liền bảo:

- Như vậy dễ dàng thôi. Tiểu nhân tức khắc đào liền.

Quả nhiên chỉ một lát sao, đã nghe tiếng đục đẽo ầm ầm của hắn. Có được dụng cụ thích hợp. Việc đục một cái lỗ chẳng có gì là khó khăn mấy.

Chỉ một lát sau, trên vách đã đục được một cái lỗ lớn chừng bằng cái chung uống rượu.

Lúc này ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, khiến cho tinh thần hai người càng phấn chấn hẳn lên.

Tào Phác lập tức thổi tắt đèn, vui mừng vỗ vai Vũ Hoàn nói:

- Lão đệ, cuối cùng chúng ta cũng có thể nhìn thấy mặt trời.

Vũ Hoàn nhún vai cười:

- Không ngờ rằng chúng ta lại có thể thoát khỏi nơi này.

Cả hai đều không nhịn được liền cười lớn.

Hà Hoa ghé sát vào miệng lỗ thúc giục:

- Đừng cười nữa, hãy mau đưa chìa khoá cho Hà Hoa đi"

Tào Phác lấy chìa khoá ra. đưa qua miệng lỗ Đồng thời lão căn dặn:

- Nên nhớ trước khi mở cửa, trước tiên vặn về bên phải ba vòng, sau đó xoay về bên trái một vòng.

Hà Hoa vội đáp:

- Biết rồi mà...

Lời nói chưa dứt, đột nhiên miệng lỗ bị bít kín lại. Còn tiếng nói Hà Hoa cũng im bặt.

Vũ Hoàn thất sắc vội vàng lên tiếng hỏi:

- Hà Hoa! Cháu ra sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Vũ Hoàn gọi liền mấy tiếng, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại.

Tào Phác cao giọng gọi:

- Túc đại ca! Túc đại ca"

Người bên ngoài cười lanh lãnh:

- Ta không phải họ Túc mà là họ Lý.

Tào Phác tức giận quát:

- Thật ra ngươi là ai?

Kẻ bên ngoài hừ một tiếng:

- Ta chính là sứ giả câu hồn, là diêm la đòi mạng. Lão họ Tào, ngươi cho rằng dễ dàng thoát thân như vậy sao? Ngươi đừng ở đó mà nằm mơ"

Gã vừa dứt lời, đột nhiên nước từ bên ngoài chảy vào trong.

Hoắc Vũ Hoàn hít vào một hơi, bỗng nhiên thất thanh la lên:

- Không xong rồi! Mau bịt cái lỗ lại, đó chính là chất dẫn hoả đó.

Thế rồi Hoắc Vũ Hoàn lập tức cởi cái áo ngoài ra định nhét vào cái lỗ đó. Nhưng đã trễ, lửa đã bốc cháy theo những chất dẫn hoả vào tận bên trong.

Dầu bên trong càng lúc càng loang ra, khiến cho ngọc lửa cháy xa ra thêm. Mấy chục cái rương đựng thuốc cũng bắt đầu bốc cháy.

Hoắc Vũ Hoàn và Tào Phác bị lửa đồn ép, đành phải thối lui vào trong thông đạo. Cả hai tận mắt thấy những cái rương thuốc quý hiếm bị bốc cháy, nhưng lại không có cách gì cứu lấy chúng được.

Ngọn lửa đã làm cho không khí bên trong thạch thất trở nên ngột ngạt khó thở. Từng đám khói dầy đặc phủ kín hết gian thạch thất. Cho dù lúc này hai người không bị thiêu chết thì cũng bị khói làm ngạt chết bên trong thông đạo.

Đúng ngay lúc thập tử nhất sinh, bỗng nhiên cánh cửa đá mở toang ra.

Một bóng người từ bên ngoài bất chấp ngọn lửa đang cháy, xông thẳng vào bên trong.

Vừa tiến vào, người kia đã lớn tiếng gọi:

- Hoắc đại ca! Hoắc đại ca! Huynh đang ở đâu vậy?

Hoắc Vũ Hoàn nhận ra đó là tiếng của Mạnh Tôn Ngọc. Trong lòng không khỏi vui mừng, lớn tiếng gọi lại:

- Là Mạnh huynh đệ phải không? Ta đang ở bên phải thông đạo đây.

Mạnh Tôn Ngọc nhún chân một cái lướt nhanh qua ngọn lửa tiến về phía Hoắc Vũ Hoàn.

Chàng nhanh nhẹn dùng cái áo đã được thấm nước, che phủ lấy đầu của Hoắc Vũ Hoàn.

Đồng thời hạ giọng nói:

- Đại ca, mau theo tiểu đệ.

Cái áo thấm nước kia vốn là vật Mạnh Tôn Ngọc dùng để hộ thân phòng lửa. Bây giờ chàng không hề do dự trao cho Hoắc Vũ Hoàn. Còn mình đưa hai tay lên ôm lấy đầu, xông ra khỏi đám lửa.

Hoắc Vũ Hoàn dùng cái áo phủ lên đầu Tào Phác. Sau đó cả hai song song cùng tiến ra ngoài.

Cả ba người trước sau đồng xông ra phía ngoài. Hoắc Vũ Hoàn và Táo Phác không mảy may bị tổn thương. Ngược lại chân mày và tóc của Mạnh Tôn Ngọc bị cháy xém một phần, toàn thân thì bị phỏng nhẹ.

Chàng lăn một vòng trên mặt đất, để dập tắt ngọn lửa đang cháy trên người. Sau đó đứng thẳng lên lại xông thẳng vào trong cửa thạch thất...

Hoắc Vũ Hoàn vội kéo tay Mạnh Tôn Ngọc lại hỏi:

- Mạnh huynh đệ muốn làm gì vậy?

Mạnh Tôn Ngọc chỉ vào trong thạch thất nói:

- Không phải bên trong còn có người hay sao?

- Đâu có.

- Vừa rồi tiểu đệ nghe thấy tên kia quát, hình như còn có một vị họ Tào...

Hoắc Vũ Hoàn ngắt ngang và chỉ Tào Phác:

- Đây chính là Tào lão phu tử, ngu huynh đã mang người ra bên ngoài rồi.

Lúc này Mạnh Tôn Ngọc mới nhìn thấy Tào Phác. bất giác chàng ngượng nghịu cười:

- Đệ thật là hồ đồ. Người đang ở bên cạnh mà không nhìn thấy.

Tào Phác cung quyền cảm tạ:

- May mà thiếu hiệp đến cứu kịp thời. Nếu như chậm trễ chút nữa, Hoắc lão đệ và lão phu đây chắc đã ra người thiện cổ rồi.

Hoắc Vũ Hoàn vội hỏi:

- Mạnh lão đệ, tại làm sao lão đệ tìm được đến nơi này vậy? Và tại sao biết được chúng ta đang bị nhốt bên trong thạch thất?

Mạnh Tôn Ngọc trả lời:

- Kể ra cũng thật là may. Khi trời sáng, tiểu đệ đi ngang qua trong thành. Tình cờ phát hiện một vị tiểu cô nương đang cùng với một gã hán tử đứng nói chuyện ở bên đường... Vị tiểu cô nương có dắt theo hai con ngựa, nhưng mà nơi đây là một huyện nhỏ hẻo lánh. Vì vậy đã gây sự chú ý của tiểu đệ, ai ngờ nhìn kỹ lại, thì nhận ra gã hán tử là người quen.

Hoắc Vũ Hoàn vội hỏi:

- Là ai?

- Chính là quản gia Lý Thuận của Tiểu Nguyệt sơn trang ở Lan Châu thành.

Hoắc Vũ Hoàn ồ lên một tiếng:

- Hèn chi ta nghe giọng nói rất quen thuộc, hoá ra lại là hắn.

Mạnh Tôn Ngọc nói tiếp:

- Sau đó tiểu đệ liền bám theo sau bọn họ đến đây. Ban đầu đệ đâu biết đại ca bị nhốt trong ấy. Vì thế cho rằng bọn họ đang tính giải cứu cho đồng đảng. Lát sau đệ nghe tiếng cười của đại ca, thì trong lòng đã sanh nghi. Đợi đến khi Lý Thuận đổ dầu châm lửa. Lúc ấy đệ mới ra tay và đoạt lấy chìa khoá mở cửa ra.

Hoắc Vũ Hoàn vội vã hỏi:

- Lý Thuận đã chạy thoát rồi sao?

- Không có. Hắn đã bị tiểu đệ chém một nhát vào cổ chết tươi Hoắc Vũ Hoàn ra chiều tiếc rẻ nói:

- A! Tại sao lão đệ không bắt sống hắn để khai thác chứ?

Mạnh Tôn Ngọc lúng túng đáp:

- Vì lúc ấy quá cấp bách, nên ra tay có hơi nặng một chút.

Tào Phác chen vào:

- Việc này không thể trách Mạnh thiếu hiệp được. Đổi lại là lão, lão cũng làm như vậy mà thôi.

Hoắc Vũ Hoàn lại hỏi:

- Ngoài ra còn có một vị tiểu cô nương. Lão đệ không có đả thương cô bé chứ?

- Đó là vị tiểu cô nương tên Hà Hoa phải không? Tiểu đệ không có chú ý đến, có lẽ cô ta chạy mất rồi cũng nên.

Vũ Hoàn lắc đầu:

- Không thể nào. Ta đã nghe âm thanh hoảng hốt của Hà Hoa. Có thể cô bé đã bị Lý Thuận hạ độc thủ, chúng ta thử tìm quanh đây xem.

Đoạn cả ba cùng đi tìm Hà Hoa.

Đầu tiên Hoắc Vũ Hoàn và Tào Phác phát hiện ra thi thể của Lý Thuận. Trên cổ hắn bị chém đến tận yết hầu. Khí quản và thanh quản đều đứt hết và đã chết từ lâu.

Rồi họ lại phát hiện đám cỏ trên dốc núi bị quần nát một khoảnh, kéo dài đến xuống chân núi. Cuối cùng họ cũng tìm ra Hà Hoa.

Chỉ thấy Hà Hoa nằm hôn mê bên cạnh một thân cây nhỏ, nhưng toàn thân không bị thương.

Hoắc Vũ Hoàn bèn vội chạy đến ôm Hà Hoa lên. Một mặt vừa lay cô bé, một mặt thấp giọng gọi:

- Hà Hoa! Hà Hoa! Mau tỉnh lại đi cháu"

Mạnh Tôn Ngọc ngạc nhiên:

- Vị tiểu cô nương này là ai vậy? Cô ta và Lý Thuận không phải cùng một bọn hay sao?

- Không phải đâu. Hà Hoa chỉ là một cô nhi đáng thương, người thân của cô bé đều đã bị tên hung đồ sát hại. Chính ngu huynh mang Hà Hoa đến đây đó.

Mạnh Tôn Ngọc vẫn còn chưa hiểu:

- Nhưng mà rõ ràng đệ nhìn thấy cô ta cùng Lý Thuận...

- Hà Hoa vốn không quen biết với Lý Thuận. Vì muốn cứu chúng ta nên đã lầm Lý Thuận là người thợ đẽo đá họ túc. Chẳng lẽ Mạnh huynh đệ không nhìn thấy cô bé bị Lý Thuận xô xuống dốc núi sao?

- Tiểu đệ...

Mạnh Tôn Ngọc đứng ngớ người ra một lát, mới lên tiếng:

- Tiểu đệ không có để ý. Đại khái hình như là như vậy"

Lúc ấy Hà Hoa cựa mình, bắt đầu tỉnh dậy.

Vừa mở mắt ra, Hà Hoa đã nhìn thấy Hoắc Vũ Hoàn. Cô bé lập tức ôm chầm lấy Hoắc Vũ Hoàn nức nở khóc.

Hoắc Vũ Hoàn vỗ về nói:

- Ngoan nào đừng khóc nữa. Tất cả mọi chuyện đã qua rồi.

Hà Hoa vừa khóc sướt mướt vừa nói:

- Bá bá! Chúng ta không phải đang nằm mơ chứ? Không phải ta đang ở âm phủ sao?

Hoắc Vũ Hoàn mỉm cười:

- Đừng có nói những lời khờ dại như vậy. Cháu nhìn xem không phải mặt trời đang ở trên đỉnh đầu của chúng ta hay sao? Chúng ta đều còn sống cả.

Hà Hoa đưa tay dụi mắt, nhìn chung quanh:

- Thế nào? Chúng ta chưa chết? Chúng ta vẫn còn sống sao?

Hoắc Vũ Hoàn lại mỉm cười:

- Chúng ta đã thoát hiểm. Người chết chính là kẻ xấu kia. Cháu nhìn xem, cánh cửa đá kia không phải đã được mở ra rồi đó hay sao?

Lúc này hình như Hà Hoa mới hoàn hồn lại, thở dài nói:

- A! Tạ ơn trời đất. Vừa rồi cháu thật đáng chết, không thể ngờ rằng hắn ta là người xấu. Chìa khoá bị hắn cướp mất. Cháu cho rắng nhất định bá bá sẽ bị hại chết.

- Người tốt lúc nào cũng được trời giúp đỡ. Bá bá và Hà Hoa đều là người tốt, nhất định sẽ không bị kẻ xấu hại chết.

- Nhưng mà kẻ xấu do Hà Hoa dẫn tới, bá bá không trách Hà Hoa chứ?

Hoắc Vũ Hoàn cười nói:

- Tại sao bá bá lại trách cháu? Huống hồ đâu phải là do cháu cố ý. Vả lại trên mặt kẻ xấu không có khắc chữ, vì vậy đâu có ai nhận ra.

Vừa nói Hoắc Vũ Hoàn vừa sửa lại tóc, phủi những lá cây và cỏ bám trên người Hà Hoa, sau đó nói:

- Lại đây bái kiến Tào gia gia và Mạnh thgúc thúc đi. Chính Mạnh thúc thúc đã cứu chúng ta đấy.

Trước tiên, Hà Hoa hướng về phía Tào Phác hành lễ. Sau đó đi đến trước mặt Mạnh Tôn Ngọc, quỳ xuống thưa:

- Đa tạ Mạnh thúc thúc đã cứu mạng. Việc sống chết của Hà Hoa chỉ là chuyện nhỏ.

Cảm tạ thúc thúc đã cứu mạng bá bá của cháu. Hà Hoa không có gì để báo đáp, chỉ có thể khấu đầu cầu xin trời phù hộ cho thúc thúc cưới được phu nhân tốt...

Mạnh Tôn Ngọc mặt đỏ bừng lên, vội vàng đỡ Hà Hoa đứng dậy.

Tào Phác gật gù khen:

- Con bé này ăn nói thật là khéo. Tảo nào Hoắc lão đệ thương yêu nó đến như vậy.

Hoắc Vũ Hoàn đột nhiên nhớ đến một việc, vội hỏi:

- Mạnh huynh đệ, tại sao chỉ có một mình Mạnh huynh đệ đến Đồng Nhơn huyện? Còn Lâm cô nương và các huynh đệ khác đâu?

Mạnh Tôn Ngọc thở dài nói:

- Đại ca không hỏi, tiểu đệ cũng đang muốn bẩm cáo. Lâm sư muội vì tức giận nên đã bỏ đi...

Hoắc Vũ Hoàn thất sắc:

- Đi từ bao giờ? Và ai đã làm cho Lâm cô nương tức giận?

- Sau khi đại ca vừa rời khỏi Lão Nha Lãnh không lâu.

Tiếp theo, Mạnh Tôn Ngọc đem việc Lâm Tuyết Trinh trách Vô Vi đạo trưởng và cuộc tranh chấp với Thiết Liên Cơ, nhất nhất đều kể cho Hoắc Vũ Hoàn nghe.

Nghe xong, Hoắc Vũ Hoàn tức giận nói:

- Thiết Liên Cô thật là quá đáng. Dù gì đi nữa, Lâm cô nương tuổi cũng còn trẻ. Mọi người phải nhường nhịn cô ta một chút mới phải chứ. Tại sao nhân lúc ta không có mặt mà bắt ép cô ấy như vậy?

- Thật ra việc này không thể trách Thiết tỉ tỉ được. Là do sư muội đã mạo phạm mọi người.

- Cho dù là như vậy, nhưng kẻ lớn cũng nhường nhịn người nhỏ. Mạnh huynh đệ, trên đường đi đệ có tìm được tông tích của cô ấy chưa?

Mạnh Tôn Ngọc lắc đầu nói:

- Chưa tìm được - Nếu như Lâm cô nương thật sự cũng đến Đồng Nhơn huyện. Lỡ như gặp phải hung thủ, không phải là nguy hiểm hay sao? Chúng ta không thể chần chừ lâu được, hãy mau trở vào trong thành tìm kiếm cô ta.

Tào Phác cũng lên tiếng:

- Lão phu cũng phải quay về cửa hiệu xem thử và còn phải lo việc an táng cho những người đã chết. Bây giờ chúng ta cùng quay trở vào trong thành Chỉ cách có một đêm, mà hiệu thuốc Khánh Dư đường thây chất ngổn ngang. Tào Phác gạt nước mắt kiểm tra lại mọi thứ. Tất cả mọi vật còn y nguyên. chỉ thiếu có một cây Thanh Hồng kiếm.

Mọi việc sau tai biến Tào Phác phải đích thân lo liệu. Hoắc Vũ Hoàn và Mạnh Tôn Ngọc nhân cơ hội này chia nhau ra tìm hết trong thành.

Đồng Nhơn huyện là một huyện nhỏ. Chỉ nữa buổi trời họ đã đi hết trong thành. Thế nhưng Lâm Tuyết Trinh vẫn bặt vô âm tín.

Trời gần tối, cả hai cùng mang theo nỗi thất vọng trở về hiệu thuốc. Sau khi bàn bạc, họ rút ra được hai giả thuyết. Một là giữa đường Lâm Tuyết Trinh đã mất phương hướng, nên đến bây giờ vẫn chưa đến đây được. Hai là, đêm qua Lâm Tuyết Trinh đã đi ngang qua Đồng Nhơn huyện, tiếp tục tiến về phía Bắc.

Hoắc Vũ Hoàn nói:

- Nếu như Lâm cô nương giữa đường mất phương hướng, còn chưa tới được, như vậy có lẽ tốt hơn. Còn nếu như cô ta đã vượt qua mặt chúng ta, sẽ khiến cho mọi người không yên tâm.

Mạnh Tôn Ngọc tiếp:

- Theo như tiểu đệ thấy sư muội đuổi theo hung đồ từ khu núi tới đây, tất nhiên đến bây giờ cũng đã tất mỏi mệt. Nếu như sư muội có vào trong thành, ít ra cũng phải nghỉ lại. Hoặc mua ngựa để đuổi theo. Thế thì sẽ đ6ẻ lại chút manh mối. Trừ phi gặp chuyện gấp gì đó, sư muội mới không dừng lại trong thành.

Hoắc Vũ Hoàn trầm ngâm suy nghĩ một lát:

- Gặp chuyện gì chứ? Chẳng lẽ đã bị hung đồ bắt đi rồi sao?

Mạnh Tôn Ngọc trả lời:

- Lâm sư muội tính tình rất thận trọng. Đệ nghĩ sư muội sẽ không dễ gì lọt vào tay hung đồ đâu. Chắc chắn là sư muội vẫn chưa tới được đây - Ngoài Lâm cô nương ra, còn hành tung tam đệ cũng khiến cho ta vô cùng lo lắng. Tam đệ đuổi theo phía sau tên hung đồ, đương nhiên phải ở trước ta. Nhưng cho tới bây giờ, ta vẫn chưa nhìn thấy tam đệ. A!...

Mạnh Tôn Ngọc nói:

- Đại ca, theo đệ nghĩ như thế này đi. Tào lão phu tử còn phải lo rất nhiều việc sau biến cố vừa rồi. Ít nhât hai ba ngày nữa mới xong. Chi bằng đại ca ở lại đây đợi thêm vài ngày nữa. Đệ sẽ tiếp tục đuổi theo về phía Bắc. Bất luận là ai có tin tức trước, cũng phải hẹn một địa điểm nào đó, đúng thời hạn sẽ gặp mặt. Đại ca thấy như thế nào?

Hoắc Vũ Hoàn liền tán thành:

- Biện pháp rất hay. Nhưng mà đổi ngược lại, đệ hãy ở đây đợi Lâm cô nương. Ta và Hà Hoa sẽ đi trước...

Mạnh Tôn Ngọc vội nói:

- Đại ca...

Hoắc Vũ Hoàn xua tay ngăn cản chàng lại rồi nói:

- Mạnh huynh đệ đừng tranh luận cùng ta. Ta đi trước là có nguyên nhân. Thứ nhất, ta còn phải truy đuổi theo tên hung đồ. Thứ hai, đệ đã bị phỏng cần phải được nghỉ ngơi và chăm sóc. Có Tào lão phu tử ở đây, người có thể để ý lo cho tiểu đệ. Thứ ba, ta còn phải tìm cách dưa Hà Hoa về mật cốc nữa.

Hà Hoa xen vào nói:

- Bá bá, Hà hoa không muốn trở về mật cốc đâu, cháu chỉ muốn đi theo bá bá mà thôi.

Hoắc Vũ Hoàn không để ý đến Hà Hoa tiếp tục nói:

- Bây giờ chúng ta giả định ra nguyên hung chính là Tào Lạc Sơn, thế thì hướng đào tẩu của chúng nhất định là thành Lan Châu. Từ đây cưỡi ngựa đi Lan Châu, nội trong ba ngày có thể đi đến nơi. Chúng ta kỳ hẹn trong năm ngày, sẽ gặp nhau tại khách điếm Tam Phúc ở Lan Châu thành.

- Lỡ như hung đồ không đi hoặc không dừng lại ở thành Lan Châu. Vậy phải làm sao?

Cho dù tình hình có xảy ra như thế nào đi chăng nữa. Ta cũng sẽ tìm cách để liên lạc tại khách diếm Tam Phúc. Ở đó có một tên tiểu nhị họ Tân. Ngoại hiệu của hắn là Tiểu Hắc Tử và cũng chính là trạm liên lạc của chúng ta.

Mạnh Tôn Ngọc không còn có cách gì để ngăn cản Hoắc Vũ Hoàn, đành phải gật đầu:

- Tiểu đệ và Tào lão phu tử sẽ đuổi theo đại ca ngay, hy vọng đại ca ráng bảo trọng.

Nếu như không phải việc bất đắc dĩ, tốt nhất nên đợi bọn đệ tới nơi, rồi chúng ta cùng hành động.

Màn đêm càng lúc càng dày đặc hơn. Mọi người ăn uống xong xuôi, ai nấy đều trở về phòng ngủ của mình.

Hôm sau, trời vừa sáng. Hoắc Vũ Hoàn đã dắt Hà Hoa khởi hành. Hai người cưỡi hai con tuấn mã, rời khỏi Đồng Nhơn huyện.

Khi họ tới Lan Châu, trời cũng vừa mới hừng sáng. Suốt đoạn đường họ đã đi mất hai ngày hai đêm.

Thành Lan Châu lúc nào cũng y như vậy. Bình minh vừa ló dạng, thì trên đường phố đã có người qua lại rất là tấp nập. Khắp trên đường đều là những người đi chợ, buôn bán, phu xa và những kẻ làm việc linh tinh... Nói cung vô cùng náo nhiệt.

Vào giờ này, những tửu lầu đều chưa mở cửa. Chỉ có những quán trà mở cửa tiệm sớm mà thôi. Ở những nơi này đều đông nghẹt khách, khiến cho những tên tiểu nhị bận rộn không kịp trở tay.

Người đi trên đường quá đông đúc. Hoắc Vũ Hoàn đành phải xuống ngựa dẫn bộ. Một tay Vũ Hoàn cầm cương ngựa, tay kia dắt Bá Hoa. Vũ Hoàn sợ ngựa giẫm phải người ta, lại vừa lo người khác chèn ngã Hà Hoa... Vì vậy khiến cho cả hai đi lại chẳng dễ dàng chút nào.

Khi đi ngang qua trước cửa một tiệm trà, Hà Hoa lay nhẹ tay Hoắc Vũ Hoàn nói:

- Bá bá, cháu đói lắm rồi. Chúng ta ăn một chút gì rồi đi tiếp được không?

Hoắc Vũ Hoàn suy nghĩ một lát rồi nói:

- Cũng được, dẫu sao bây giờ người ta đi lại cũng quá đông. Tạm thời nghĩ một lát để mọi người thưa bớt, chúng ta lại đi tiếp.

Vũ Hoàn bèn rẻ bước về phía tiệm trà. Sau khi cột ngựa ở bên cửa xong, Hoắc Vũ Hoàn liền bảo Hà Hoa bước vào bên trong ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, tên tiểu nhị đã chạy đến chào hỏi. Hoắc Vũ Hoàn liền kêu hai hủ rượu Thiết Quan Âm và mấy cái bánh ba thịt. Rồi Vũ Hoàn quay sang hỏi Hà Hoa:

- Cháu thích ăn thứ gì, cứ việc căn dặn tiểu nhị. Hắn sẽ mang đến cho Hà Hoa hai má đỏ lên nói:

- Bá bá, những thứ thức ăn trong thành thị, cháu chưa từng nếm qua, nên không biết phải dùng thứ chi Không đợi chi Hoắc Vũ Hoàn kịp mở miệng, tên tiểu nhị liền vội cướp lời:

- Điểm tâm trong tiệm của tiểu nhân có tới mười mấy món. Ngọt có mặn có, mỗi thứ đều rất ngon.

Hà Hoa nói:

- Được! Thế thì cho ta mỗi thứ một phần.

Tên tiểu nhị tức thì lớn tiếng gọi:

- Bàn số hai, hai hủ Thiết Quan Âm, một dĩa bánh bao nhân thịt. Ngoài ra còn có các loại điểm tâm, mỗi thứ một phần, mau lên.

Không bao lâu, các món điểm tâm đã được mang đến. Chén lớn, chén nhỏ đều được bày lên đầy ra một bàn lớn.

Hoắc Vũ Hoàn không cản lại, chỉ mỉm cười hỏi:

- Hà Hoa, một mình cháu có thể ăn hết bấy nhiêu điểm tâm đây không?

Ai ngờ Hà Hoa gật đầu đáp:

- Đương nhiên là có thể. Hà Hoa ăn từ từ, nhất định có thể hết.

Hoắc Vũ Hoàn cười nói:

- Vậy thì chắc cháu ăn tới trưa luôn quá - Có sao đâu chứ? Dù sao thời gian cũng còn sớm mà"

Nói xong liền cầm đũa lên ăn.

Hoắc Vũ Hoàn ăn hết dĩa bánh bao, nhìn thấy người ở trên đường đã bắt đầu thưa dần, liền quay sang nói với Hà Hoa:

- Cháu ở đây từ từ mà ăn. Bá bá đến khách điếm Tam Phúc một lúc sẽ quay trở lại ngay.

Trong miệng Hà Hoa đang ngốn một họng, nên không thể mở miệng nói được. Cô bé chỉ có thể gật đầu mấy cái mà thôi.

Thế rồi, Hoắc Vũ Hoàn kêu tên tiểu nhị đến tính tiền và nhờ hắn trông coi Hà Hoa cùng hai con ngựa dùm, rồi bước ra khỏi tiệm, đi về hướng khách điếm Tam Phúc.

Hoắc Vũ Hoàn vừa đi khỏi, một tên hán tử mặt mày hung tợn ở bàn bên cạnh lập tức bưng bình tra bước sang ngồi xuống bên phải Hà Hoa.

Tên hán tử này mày rậm, mắt hí, râu ngắn. Ở đuôi mắt bên phải của gã có một vết đao chém.

Hà Hoa vẫn thản nhiên ngồi ăn, dường như không hề để ý tới gã hán tử kia.

Gã hán tử cũng chẳng nhìn Hà Hoa. Hai mắt gã trông ra ngoài đường, còn miệng khẽ nói:

- Người vừa rồi là ai vậy?

Hà Hoa vừa ăn vừa thấp giọng trả lời:

- Là Chỉ Đao Hoắc Vũ Hoàn.

Tên hán tử thất sắc nói:

- Hắn biết thân phận của ngươi không?

- Có lẽ còn chưa biết - Nói vậy hắn là người đang đuổi theo chủ nhân?

- Ừ"

- Hắn đã phát hiện ra được những gì?

- Đã biết được trên tay của chủ nhân bị thương. Hơn nữa đã gặp qua Tào Phúc ở Đồng Nhơn huyện. Đối với hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường, hắn đã bắt đầu nghi ngờ. Sự việc ở khu mộ Tào gia đã thất bại. Lý Tuận bị giết rồi...

- Hả? Tại sao lại thất thủ?

- Từ Lão Nha Lãnh bọn họ chia ra ba bốn toán đuổi theo. Trong đó có một tên họ Mạnh, nhận ra được Lý Thuận.

- Phải chăng hiện giờ bọn chúng đều đang đuổi theo tới Lan Châu phải không?

- Đang lục đục kéo đến. Ngay cả Tào Phác cũng quyết định hành động cùng với bọn họ.

- Ở thành Lan Châu bọn chúng có căn cứ bí mật không?

- Dường như là không. Chỉ biết rằng bọn họ sẽ gặp nhau tại khách điếm Tam Phúc. Và liên lạc với một tên tiểu nhị họ Tần, biệt hiệu là Tiểu Hắc Tử? Người đó chính là trạm liên lạc của họ.

- Rất tốt. Ngươi cứ tiếp tục bám sát lấy tên họ Hoắc kia. Bất luận như thế nào cũng phải điều tra cho ra vị trí chính xác của mật cốc. Đây chính là công lao lớn nhất, ngươi rõ chưa?

- Biết rồi. Hắn đang muốn đưa ta trở về mật cốc. Có lẽ chỉ một hai hôm nữa thôi, ta sẽ có mặt ở đó.

- Nhưng ngươi phải nhớ kỹ một việc. Vết thương của chủ nhân phải năm ngày sau mới có thể khỏi hẳn. Trong thời gian này, tạm thời ngươi ngưng tất cả mọi hành động. Hy vọng ngươi có thể tìm cách kéo dài thời gian thêm mấy ngày.

Thanh âm giữa cuộc nói chuyện của họ rất thấp. Hà Hoa lại là một tiểu cô nương nhỏ tuổi. Thực khách trong tiệm tuy đông nhưng họ chỉ nghĩ đó là một cuộc nói chuyện bình thường mà thôi. Chứ đâu ngờ rằng đó là nhân vật giang hồ đáng sợ.

Nhưng những lời đối thoại của họ đều không lọt qua được cặp mắt của một người, người đó cũng là một đứa tiểu hài tử khoảng chừng hơn mười tuổi, mặt trắng, trên đầu có hai biếm tóc chỉa thẳng lên trời.

Khi Hoắc Vũ Hoàn dắt Hà Hoa bước vào trong tiệm, tên tiểu hài tử kia lấy ấy đang ngồi ăn uống ở phía bên trong. Vì bị những người lớn ngồi che khuất, bởi vậy hai bên không nhìn thấy nhau. Đến lúc Hà Hoa kêu một hơi mười mấy món điểm tâm, mới gân nên sự chú ý của tên tiểu hài tử.

Tên tiểu hài tử nhìn thấy Hà Hoa một mình ăn nhiều như vậy, trong lòng đã bất phục rồi.

Sau khi Hoắc Vũ Hoàn đi mất, hắn không khỏi mừng thầm, nghĩ:

- Tên nha đầu này ăn nhiều đến thế. Nhân cơ hội bá bá của hắn không có mặt ở đây, ta sẽ qua lấy vài món ăn chơi.

Ai ngờ hắn chưa kịp hành động đã thấy gã hán tử co vết đao trên mặt bước qua, tiếp theo nghe thấy cả hai thì thầm to nhỏ với nhau. Hơn nữa, họ vừa mở miệng đã nhắc ngay đến Chỉ Đao Hoắc Vũ Hoàn.

Trong lòng tên tiểu tử ngầm thất kinh, hắn vội vàng tiến đến gần thêm chút nữa, trộm lắng nghe cuộc đối thoại của hai người. Càng nghe hắn càng cảm thấy kinh hoàng, toát cả mồ hôi ra. Tên hán tử nói xong bèn đứng lên bước ra khỏi tiệm. Tên tiểu tử cũng âm thầm rời khỏi tiệm, bám theo sau gã hán tử.

Hán tử vừa băng qua đường, lập tức bước đi thật nhanh. Rồi đột ngột rẽ vào một con hẻm nhỏ, sau khi nhìn quanh không thấy ai, gã hán tử mới đưa tay gõ nhẹ bốn cái lên trên cánh cửa sơn đen.

Bên trong cửa có người hỏi vọng ra:

- Là ngươi ư, tiệm gạo mang gạo đến phải không?

Gã hán tử đáp lại:

- Ta là ở tiệm dầu mang dầu đến.

Cánh cửa sơn đen liền hé mở. Gã hán tử quay đầu nhìn lại một lần nữa, rồi lẹ làng lách người vào trong. Gã vừa bước vào, cánh cửa liền vội vàng đóng lại ngay.

Tên tiểu hài tử phi thân chạy nhanh vào con hẻm. Đứng quan sát một hồi, hóa ra cánh cửa sơn đen kia chính là cửa sau của hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường.

Tên tiểu tử bất giác nhún vai, cười lẩm bẩm:

- Xấu hổ! Xấu hổ! Hèn gì lần trước khi bọn ta đến, chúng đã biến đâu mất...

° ° °

Khách điếm Tam Phúc là một khách điếm lớn nhất thành Lan Châu. Phía trước và sau toàn là những tòa trang viện rộng lớn. Ngay trong hoa viên đã có tới gần một trăm phòng.

Bên ngoài có ba tòa đại sảnh. Tính hết những tên hầu phòng và những mụ làm công cũng đã có trên bảy chục người.

Với một số lượng người đông như thế, muốn tìm một tên "Tiểu Hắc Tử" tất nhiên không phải là chuyện dễ. Huống hồ phải tránh né, không để lộ tông tích.

Cho nên, sau khi vào trong khách điếm Tam Phúc, Hoắc Vũ Hoàn không vội tìm người mà trước tiên thuê một phòng. Tắm gội sạch sẽ, sau đó mới kêu tên tiểu nhị đến hỏi:

- Khách điếm của các ngươi có cô nào biết đấm bóp không, kêu hộ cho ta một cô Tên tiểu nhị vội vã đáp:

- Có! Có! Có"

Hoắc Vũ Hoàn nói:

- Phải chọn người tay nghề điêu luyện một chút. Tính tình phải ôn hòa, niên kỷ đừng quá lớn. Giá tiền đắc một tí, cũng không sao.

Nghe nói thế, trong bụng tiểu nhị đã hiểu, hắn vội hạ thấp giọng tươi cười nói:

- Ý của đại gia là muốn tìm một kỳ nữ phải không?

Hoắc Vũ Hoàn liền ngắt lời liền:

- Phí lời. Không tìm kỳ nữ, ta đến khách điếm Tam Phúc của các ngươi để làm gì?

Tên tiểu nhị cười lấy lòng nói:

- Đúng vậy! Đúng vậy"

- Lần trước ta đến Lan Châu, cũng nghĩ tại khách điếm của các ngươi. Lúc đó có tên tiểu nhị họ Tần kêu tới cho ta một cô tên Đào gì đó. Cô nương ấy ta rất thích, vậy bây giờ ngươi đi gọi cô ấy cho ta đi.

- Đại gia, cô ta có phải là Tiểu Đào Hồng không?

- Không phải. Ta nhớ tên cô nương đó chỉ có hai chữ mà thôi Tên tiểu nhị liền hỏi:

- Vậy thì nhất định là Đào Hoa rồi, cô ta cằm nhọn, trên mặt có nốt ruồi, đúng không?

Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu lia lịa nói:

- Không đúng! Không đúng! Vị cô nương đó hai má vừa tròn lại vừa mịn màng. Ngay cả một cái mụn nhỏ cũng chẳng có Tên tiểu nhị ồ một tiếng:

- Tiểu nhân biết rồi. Chắc chắn là Anh Đào, thân hình cô ta mảnh mai. Năm nay vừa tròn mười sáu tuổi. Trước trán có để bườm tóc, và miệng có một chiếc răng vàng.

Hoắc Vũ Hoàn xua tay nói:

- Ngươi hoàn toàn nói sai rồi. Vì cô nương kia năm nay đã ngoài hai mươi. Miệng cũng chẳng có chiếc răng vàng nào. Thôi như vầy đi! Ngươi hãy kêu tên tiểu nhị họ Tần đến đây cho ta đi. Nhứt định hắn sẽ còn nhớ vị cô nương đó.

Tên tiểu nhị hình như không hài lòng nói:

- Đại gia, bắt buộc phải có cô nương đó mới được hay sao chứ? Hay là tiểu nhân gọi cho đại ca1 cô nương khác, bảo đảm sẽ hấp dẫn hơn vị cô nương lần trước nhiều.

Hoắc Vũ Hoàn nói:

- Ta chỉ khoái có vị cô nương đó mà thôi"

- Nhưng mà...

Hoắc Vũ Hoàn lấy ra một thỏi bạc vụn nhét vào tay tên tiểu nhị nói:

- Ngươi cầm lấy phần này và đi gọi hộ cho ta tên tiểu nhị họ Tần tới đây. Sau khi xong chuyện, ta sẽ có thưởng cho ngươi.

Tên tiểu nhị nhìn thấy bạc vội vàng lấy lòng nói:

- Đại gia quá khách khí. Tiểu nhân không có công cán gì, làm sao có thể nhận bạc được...

- Không hề gì đâu. Những người ra bên ngoài chơi đâu thể xài tiền. Miễn sao tự mình cảm thấy vui vẻ là được rồi.

Tên tiểu nhị cười nói:

- Ở đây có tới mười mấy tên tiểu nhị họ Tần. Không biết tên tiểu nhị họ Tần mà đại gia nói tên gọi là gì?

Hoắc Vũ Hoàn cố ý trầm ngâm thật lâu nói:

- Tên của hắn ta không nhớ rõ lắm. Ta chỉ biết biệt hiệu của hắn là Tiểu Hắc Tử - Ồ! Thì ra là Hắc Bì. Hiện giờ hắn đang ở Tây Khoa Viện. Đại gia ngồi đây đợi một lát, tiểu nhân đi gọi hắn đến ngay Tục ngữ có câu: "Kim tiền có thể sai khiến được cả thần linh". Câu tục ngữ này quả là không sai.

Tên tiểu nhị ra đi không lâu, phía ngoài cửa phòng đã có tiếng bước chân đến. Tiếp theo là một gã hán tử thân hình gầy gò, nước da đen sạm từ ngoài bước vào.

Người này tuy gầy ốm, nhưng hai mắt lại sáng quắc, cử chỉ thì rất nhanh nhẹn.

Hắn hiển nhiên chỉ là một trạm liên lạc ngoại vi của Hoàn Phong Thập Bát Kỳ, cho nên đâu biết được diện mạo của Hoắc Vũ Hoàn. Sau khi bước vào cửa, hắn liền quan sát Hoắc Vũ Hoàn một lượt, rồi mới xuôi tay đứng hỏi:

- Có phải đại gia gọi tiểu nhân đến để hầu hạ?

Hoắc Vũ Hoàn gật đầu:

- Đúng vậy! Thế nào? Ngươi không nhận ra ta sao?

Nói đoạn, Vũ Hoàn đưa tay phải đặt lên trước ngực, tay trái nắm chặt lại, rồi đưa ngón ngón tay cái lên chà chà vào hai bên mũi ba cái.

Vẻ mặt của tên hán tử sáng lên. Hắn liền nói:

- Thì ra là Thạch Bát Gia. Hình như lâu lắm rồi người không có tới Lan Châu.

Hoắc Vũ Hoàn nói:

- Đúng thế! Cũng gần một năm rồi.

Tên hán tử chợt biến sắc mặt. Hắn vội bước ra đóng cửa lại, quì xuống nói:

- Tiểu nhân Tần Trọng, tham kiến Đại Đường gia.

Hoắc Vũ Hoàn vẫy tay nói:

- Không cần đa lễ, đứng dậy nói được rồi.

- Tại ơn Đại Đường Gia Tần Trọng vẫn cung kính dập đầu lạy một cái, sau đoí mới dám đứng dậy xuôi hai tay, đứng chờ đợi.

Hoắc Vũ Hoàn thấp giọng hỏi:

- Mấy ngày gần đây có tin tức gì không?

Tần Trọng hạ thấp giọng xuống, nói:

- Tối qua! Tam Đường Gia vừa mới tới đây...

Trên mặt Hoắc Vũ Hoàn lộ rỏ vẻ vui mừng:

- À! Tam Đường Gia đến đây vào lúc nào? Và hiện giờ người đang ở đâu?

- Hôm qua, gần nửa đêm Tam Đường Gia mới tới, nhưng người không nghỉ lại trong khách điếm, mà chỉ dặn dò tiểu nhân vài câu rồi ra khỏi thành.

Hoắc Vũ Hoàn nôn nóng hỏi:

- Tam Đường Gia đã nói những gì?

- Người căn dặn rằng nếu như có cá huynh đệ trong bang tới Lan Châu, thì tuyệt đối không được lưu lại ở trong thành, mà mọi người phải mau đến Bạch Lang Miếu ở bên ngoài cửa Tây Thành chờ lệnh. Người còn căn dặn, nhớ mang theo lương khô trong ba ngày Hoắc Vũ Hoàn hỏi:

- Bạch Long miếu kia nằm ở đâu tại bên ngoài cửa Tây Thành?

- Nó cách phía Nam ngoại biên Thần Xuyên môn không xa, sau miếu có một rừng tre, vừa ra khỏi thành là có thể nhìn thấy liền.

Hoắc Vũ Hoàn chau mày nói:

- Đã cách thành không xa, vậy tại sao phải bắt mọi người chuẩn bị lương khô trong ba ngày chứ?

Tần Trọng đáp:

- Là Tam Đường Gia dặn dò như vậy. Còn nguyên nhân tại sao, tiểu nhân không dám hỏi.

Hoắc Vũ Hoàn gật gật đầu, nói:

- Thôi được rồi! Ta lập tức sẽ rời khỏi thành ngay. Trong ba ngày sẽ có một vị Mạnh thiếu hiệp và Tào lão phu tử tới đây. Họ tuy không phải là người trong bang nhưng là bằng hữu của ta. Nếu như họ có đến, cũng mời họ tới Bạch Long miếu gặp ta.

Tần Trọng cung kính cúi người xuống:

- Dạ"

Hoắc Vũ Hoàn vì muốn ra khỏi thành gặp mặt La Vĩnh Tường ngay, nên bèn tả lại hình dáng Hà Hoa và địa điểm của tiệm trà, nhất nhất nói cho Tần Trọng nghe. Sau đó Vũ Hoàn còn căn dặn:

- Sau khi ta đi khỏi, ngươi phải lập tức đưa Hà Hoa về khách điếm và nhớ chăm sóc chu đáo. Đừng để cô bé chạy lung tung.

Tần Trọng liền nói:

- Tiểu nhân lập tức đi ngay Hoắc Vũ Hoàn tức khắc rời khỏi khách điếm Tam Phúc. Sau khi mua một ít lương khô, Vũ Hoàn vội cất bước ra khỏi cửa Tây thành.

Đi không bao lâu, quả nhiên từ xa đã có thể nhìn thấy một ngôi thổ miếu bên bờ sông.

Phía trước toàn là rừng tre.

Nhưng bên bờ sông không có một bến đò nào cả mà ngay cả cư dân cũng chẳng có.

Xung quanh toàn là lau sậy mọc um tùm.

Hoắc Vũ Hoàn chui qua khỏi đám lâu sậy, bước đến trước ngôi thổ miếu. Cái gọi là Bạch Long miếu chẳng qua chỉ là một căn nhà nhỏ đã bị bỏ hoang phế. Khắp nơi toàn là lá cây và phân chim, ảm đạm, lạnh lẽo và không một bóng người.

Xem tình hình này đã lâu lắm rồi nơi đây không có người đặt chân tới.

Hoắc Vũ Hoàn hơi nhíu mày lại, từ từ bước vào trong. Vừa dáo dác nhìn xung quanh, Vũ Hoàn vừa gọi lớn:

- Tam đệ! Tam đệ"

Gọi liền mấy tiếng nhưng Vũ Hoàn chỉ nghe thấy tiếng vọng lại của chính mình.

Hoắc Vũ Hoàn trong bụng thầm nhủ:

"Tam đệ xưa nay làm việc rất ư là thận trọng. Nếu như đã hẹn gặp mọi người ở đây, Tam đệ nhất định sẽ không bao giờ không tới. Cho dù có việc gấp phải tạm rời khỏi đây trong chốc lát, thì tam đệ cũng sẽ lưu lại ám hiệu ở trong miếu để liên lạc. Có thể đêm qua sau khi rời khỏi khách điếm Tam Phúc, Tam đệ đã gặp phải sự cố, bởi thế không kịp để lại ám hiệu báo tin. May mà thời gian vẫn còn sớm, ta có thể ngồi đợi Tam đệ được một lát." Thế là Hoắc Vũ Hoàn đặt túi lương khô lên trên bậc đá trước điện, sau đó vén vạt áo ngồi xuống, nhẫn nại chờ đợi La Vĩnh Tường.

Ai ngờ đợi đến gần giờ ngọ vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng của La Vĩnh Tường.

Lúc này Hoắc Vũ Hoàn không khỏi khẩn trương. Một mặt lo ngại La Vĩnh Tường đến trễ, ắt có thể đã xảy ra chuyện. Mặt khác lại nhớ tới Hà Hoa. Không biết Tần Trọng đã đón Hà Hoa về khách điếm chưa? Phải chăng hắn không chăm sóc cô bé...

Đang lúc phiền não, bên ngoài ngôi miếu đột nhiên có tiếng động.

Đó là tiếng chân của một người đang giẫm lên lá cây khô chạy về phía miếu.

Hoắc Vũ Hoàn đinh nhinh đó là La Vĩnh Tường, vội vàng đứng lên ra bên ngoài đón tiếp.

Không ngờ vừa mới bước ra đến cửa miếu Hoắc Vũ Hoàn đã nhìn thấy Tần Trọng, mồ hôi nhễ nhại, trên lưng có còng Hà Hoa.

Hoắc Vũ Hoàn vô cùng ngạc nhiên. Vừa định mở miệng thì Hà Hoa đã giang rộng đôi tay, bổ nhào vào lòng Hoắc Vũ Hoàn khóc lớn:

- Bá bá, tại sao bá bá không cho Hà Hoa đi cùng. Phải chăng Hà Hoa đã làm điều gì sai, khiến cho bá bá tức giận phải không?

Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên hỏi:

- Tần Trọng! Như vầy là thế nào?

Tần Trọng thở hổn hển nói:

- Đại Đường Gia minh giám. Không phải tiểu nhân không tận tâm. Quả thật vị tiểu cô nương này quá khó hầu hạ. Tiểu nhân nói thế nào vị cô nương đây cũng không chịu ở trong khách điếm. Cô ta vừa khóc vừa la và cứ một mực đòi đi tìm Đại Đường chủ. Báo hại cho những người trong khách điếm hoài nghi tiểu nhân bắt cóc trẻ con. Tiểu nhân thật sự không còn cách nào khác...

Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu cười nói:

- Cô bé này đích thật không dễ chiều chuộng.

Hà Hoa vừa khóc vừa nói:

- Cháu không theo người này. Ai biết hắn là tốt, hay xấu chứ?

- Người này là bằng hữu của bá bá. Bởi vì bá bá có chuyện mới nhờ gã chăm sóc cho cháu.

Hà Hoa lắc đầu lia lịa nói:

- Không cần! Không cần! Hà Hoa chỉ muốn đi cùng bá bá mà thôi. Ngoài bá bá ra, Hà Hoa không cần ai cả.

Hoắc Vũ Hoàn chỉ còn biết thở dài nói:

- Được rồi, bá bá cũng đang lo lắng cho Hà Hoa đây. Nếu đã đến đây, vậy thì cứ ở cùng với bá bá. Thôi nào, đừng khóc nữa, hãy mau lau nước mắt đi.

Đến lúc ấy Hà Hoa mới chịu nín khóc, hướng về phía Tần Trọng nháy mắt một cái cười nói:

- Hứ! Ngươi nghe thấy chưa? Ta nói bá bá nhất định sẽ cho ta cùng đi mà. Ngươi còn định gạt ta nữa sao?

Tần Trọng vừa lau mồ hôi, vừa gượng cười nói:

- Nếu như Đại Đường Gia không còn gì sai bảo, vậy tiểu nhân xin trở về khách điếm...

Hoắc Vũ Hoàn liền ngăn lại nói:

- Khoan đã! Ta đang muốn hỏi ngươi. Đêm qua Tam Đường gia nói chính là địa điểm này?

- Dạ đúng"

- Khi Tam Đường Gia rời khỏi khách điếm, người có tỏ vẻ gì lập tức đến đây liền không?

Tần Trọng suy nghĩ giây lát nói:

- Không có! Tam Đường Gia chỉ căn dặn nếu như các huynh đệ tới, cứ việc kêu họ đến đây đợi lệnh. Ngoài ra không hề nói sẽ đến đây trước.

Hoắc Vũ Hoàn chau mày nói:

- Nhưng mà ở đây không có ám hiệu của bổn bang. Hơn nữa, ta đợi đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng một ai. Điều này chứng minh rằng, sau khi Tam Đường Gia rời khỏi khách điếm, người vẫn chưa có đến nơi này. Không lẽ đã xảy ra chuyện rủi ro rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK