Sắc mặt Diệp Thu cũng vô cùng khó coi, cậu không biết mình bị làm sao nữa, nhưng lại cảm thấy một màn này rất chói mắt! Cậu rất muốn chém chết nam sinh kia.
Nam sinh bị ánh mắt Diệp Cẩn dọa đến hai chân nhũn ra, khi muốn nhào lại vào lòng Diệp Cẩn thì hắn lui về phía sau, cậu ta lập tức ngã nhào.
Không để ý cậu ta, Diệp Cẩn đến gần Diệp Thu, nâng bước đi về phía cửa.
Diệp Thu vừa đi vừa quay đầu, ánh mắt ám trầm làm người ta sợ hãi, tầm mắt dừng ở trên người nam sinh làm cậu ta mao cốt tủng nhiên.
Trào phúng cong lên khóe miệng, Diệp Thu thu hồi tầm mắt, đuổi kịp bước đi của Diệp Cẩn.
Ngồi vào trong xe, Diệp Thu tháo găng tay lấy ra một quả táo, cắn một ngụm, giống như vô tình mở miệng: “Nam sinh kia xinh đẹp như vậy, sao anh lại không mang cậu ta theo?”
Động tác Diệp Cẩn cực nhanh bỏ xa tang thi đuổi theo, giọng nói vô cùng lạnh nhạt, “Không có hứng thú”. Hắn chợt nhận ra điều gì đõ, giọng nói đột nhiên có chút nguy hiểm: “Em cảm thấy cậu ta xinh đẹp?”
Diệp Thu chớp mắt, “Đúng vậy, vóc dáng cao, làn da mịn màng, gương mặt vô cùng ổn, vậy còn không đẹp?”
Diệp Cẩn trầm mặc mấy giây, “Không dễ nhìn bằng em”.
Diệp Thu đơ ra, tim đập thình thịch, sắc mặt lúc trắng lúc hồng, có chút thẹn quá thành giận nói: “Em với anh nói đứng đắn!”
Diệp Cẩn khả nghi cong lên khóe miệng, “Em thích cậu ta?”
“Làm sao có thể?”
“Anh cũng không thích.”
“Vậy sao anh còn để cậu ta ôm anh?” Diệp Thu nháy mắt bùng phát tức giận, một màn vừa rồi quá chói mắt, chỉ cần nghĩ lại là thấy lửa giận bừng bừng.
Ánh mắt Diệp Cẩn nghiền ngẫm liếc mắt nhìn cậu, không có trả lời.
Diệp Thu cảm thấy trong mắt hắn mang theo ý tứ hàm xúc không rõ, nội tâm nhảy dựng, có chút chột dạ.
Nhưng nhìn hắn chậm chạp không trả lời, trong lòng lại bắt đầu sinh khí, giận dỗi vứt hắn qua một bên, không thèm để ý nữa.
Một đường không nói chuyện, xe rất nhanh chạy đến cửa lớn, Vương thúc Vương thẩm dọn dẹp xong cùng Diệp Đông Diệp Tây đều giơ súng lên, giúp hai người dọn sạch tang thi du đãng.
Cử đao thoải mái mà giải quyết chặn đường tang thi, Diệp Thu khi trước chạy tiến đại lâu.
Giơ đao thoải mái giải quyết tang thi chặn đường, Diệp Thu dẫn đầu chạy vào nhà.
Chạy cực nhanh lên lầu hai, cậu vội vàng cầm một bộ quần áo, trực tiếp vọt vào nhà tắm.
Trong phòng tắm đã chuẩn bị tốt nước ấm, là Vương thẩm dùng thùng nước tinh khiết tìm được đun lên. Diêp Thu nhìn, không để ý đến nó, trực tiếp khóa cửa phòng tắm, vào không gian.
Vội vàng tắm rửa, Diệp Thu thay quần áo xong thì ngồi ở trên ghế trong sân, hung hang trừng cổ thụ trước mặt.
Cậu cảm thấy mình thực vô dụng, có không gian thì sao chứ? Còn không phải thiếu chút nữa làm Diệp Cẩn bị thương! Hơn nữa thời điểm Diêp Cẩn cùng con chuột kia chiến đấu thì cậu chỉ có thể đứng nhìn! Một chút cũng không thể chen vào.
Mình trùng sinh trở về có ích lợi gì?! Chẳng lẽ còn cần nhờ Diệp Cẩn bảo hộ mình? Không phải nói là bảo vệ anh ấy sao?
Càng nghĩ càng đau đầu, ánh mắt Diệp Thu có chút phiếm hồng, tâm tình gần như rơi xuống vực.
Diệp Cẩn đến gần phòng tắm, cửa bị khóa chặt, bên trong không phát ra tiếng nước. Biết Diệp Thu vào không gian, Diệp Cẩn nghĩ nghĩ, dựa vào tường, để ngừa có người tới gần phát hiện điều gì khả nghi, hắn lấy điện thoại di động ra.
Trên màn hình là người con trai im lặng ngủ, yên tĩnh tốt đẹp.
Diệp Cẩn cong môi, ánh mắt nhanh chóng nhu hòa.
Đợi hơn nửa giờ, Diệp Thu còn chưa đi ra, Diệp Cẩn nhíu mày, nhìn Diệp Đông bọn họ đang sắp xếp vật tư thu thập được, không có chú ý bên này, lúc này mới lấy tay gõ cửa phòng tắm.
Trong lúc lâm vào rối rắm cùng ghét bỏ chính mình, Diêp Thu nghe được tiếng đập cửa, lúc này mới giật mình thấy mình ở trong không gian quá lâu rồi, vội vàng đứng lên, lại cảm giác có chút choáng, lắc đầu, Diệp Thu không để ý, trực tiếp ra khỏi không gian.
Không gian ngày xưa ra vào không gian đối với Diệp Thu vô cùng đơn giản, giống như hô hấp vậy, nhưng lần này lại làm cậu vô cùng khó chịu.
Xoa xoa đầu, Diệp Thu mở cửa phòng tắm.
Diệp Cẩn nhìn Diệp Thu xoa thái dương, nghĩ là cậu bị đụng vào đâu đó, thuận tay liền sờ soạng.
Vừa chạm vào thì Diệp Cẩn liền sợ hãi, độ ấm trên người Diệp Thu cao hơn mức bình thường. Vội vàng ôm Diệp Thu vào lòng, giọng nói mang theo khẩn trương. “Diệp Thu! Mau lấy thuốc hạ sốt ra!”
Lúc này Diệp Thu có chút mơ mơ màng màng, nhưng vẫn lấy ra hộp thuốc hạ sốt, nhưng vừa đưa tới tay Diệp Cẩn thì hôn mê bất tỉnh.
Diệp Cẩn ôm lấy Diệp Thu, sắc mặt vô cùng khó coi, xoay người ôm Diệp Thu đi đến lầu ba.
Khi Diệp Đông nghe Diệp Cẩn gõ cửa thì đã chú ý, lúc này thấy Diệp Thu ngất đi thì liền chạy theo Diệp Cẩn.
Lầu ba cửa hàng trang phục có sofa, Diệp Cẩn cẩn thận đem Diệp Thu đặt lên, lấy ra một lọ nước, đút thuốc cho cậu.
Nhìn thấy hai má Diệp Thu nóng đến đỏ bừng, Diệp Cẩn lại vội vàng xuống lầu, ở nhà ăn tìm được mấy bình rượu đế, xé mở một mảnh vải áo bông sạch sẽ rồi lau khắp thân thể cậu nhằm hạ nhiệt độ.
Sắc mặt Diêp Thu lúc này ửng hồng, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra, lông mày thon dài không ngừng nhíu lại, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ, thập phần thống khổ.
Diệp Cẩn vẫn luôn chăm sóc cậu, uy thuốc uy cháo, sát rượu hạ nhiệt độ, nhưng tình huống của Diệp Thu vẫn không tốt hơn là bao, ép buộc một đếm, Diệp Cẩn cũng bắt đầu phát sốt.
Mấy người còn lại thì lo lắng đến nóng ruột, may là còn đủ thuốc, rượu đế thu đươc cũng không ít, trong xe còn đủ thức ăn, thịt được gói bằng túi chân không cũng không ít.
Nhưng bọn họ cũng không dám dùng thịt tươi, mỗi ngày chỉ dùng một ít thịt khô hoặc là cá khô cùng khoai tây, cà rốt, thịt tươi đều băm ra nấu cháo cho hai vị thiếu gia.
May mắn là hai vị thiếu gia có thể ăn, cho nên Diệp Đông bọn họ cũng không mất đi lí trí, có thể ăn được thì tốt. Điều này cho thấy thân thể có thể bình phục.
Tại mạt thế, bọn họ cũng không tìm thấy bác sĩ, càng không thể tùy tiện mang theo bọn họ, chỉ có thể ở lại biệt thự. May là thức ăn nước uống đủ dùng, Diệp Đông Diệp Tây cũng không cần đi tìm vật tư, toàn bộ canh giữ ở lầu ba, cơm nước cũng là Vương thúc Vương thẩm chuẩn bị rồi bưng lên ăn.
Ước chừng qua ba ngày, đến chiều ngày thứ tư thì Diệp Thu mới tỉnh lại, có chút mờ mịt nhìn Diệp Đông Diệp Tây vì vui mừng mà khóc, cậu xoay chiếc cổ cứng ngắc, mở miệng: “Anh tôi đâu?” Giọng nói khản đặc.
Nhíu mày, Diệp Thu cố sức đứng dậy, cậu chỉ nhớ rõ lúc ấy mình có chút choáng váng đầu, sao giờ lại nằm ở trong này?
Diệp Đông dùng tốc độ cực nhanh giải thích một lần, lúc này cậu mới gật đầu, nói: “Anh tôi còn chưa hạ sốt?”
“Vẫn chưa”. Diệp Đông tiếc nuối lắc đầu.
“Có gì ăn không? Tôi đói rồi”.
Hai người vội vàng xuống lầu, Vương thẩm đang nấu cháo, bọn họ liền nói cho nàng biết.
Thấy hai người đi xa, Diệp Thu nâng mí mắt lên, lẳng lặng nhìn.
Ngọc trắng trong tay bỗng nhiên nổi lên một tầng ánh sáng xanh nhạt, mờ mờ ảo ảo, vô cùng dễ nhìn.
Từ không gian lấy ra một hạt giống, ánh sáng xanh lóe lên, hạt giống nháy mắt nảy mầm trưởng thành, nở ra đóa hoa xinh đẹp.
Diệp Thu vừa lòng cong khóe miệng, cậu vừa tỉnh thì phát hiện trong cơ thể mình chứa một cỗ lực lượng không rõ, ẩn ẩn làm cho người ta vô cùng thoải mái, còn vô cùng thân thiết với thực vật. Dưới thí ngiệm chứng thực, cậu có thể khống chế thực vật.
Nghĩ đến tiểu thuyết mạt thế trước kia xem. Diệp Thu cười vui vẻ, Mộc hệ dị năng sao?
Từ không gian lấy ra một con dao, dùng lưỡi dao cắt lên ngón trỏ, máu tươi nháy mắt trào ra. Nhíu mày, ánh sáng xanh hiện lên, miệng vết thương nháy mắt khép lại, khôi phục như trước, nếu như không phải trên ngón tay còn dính máu thì cậu thật sự không nhìn ra ngón tay này vừa bị dao cắt.
Chậc! Nếu như mình không đoán sai thì dị năng của mình còn có năng lực chữa trị. Xem ra tiểu thuyết cũng không phải là sai hoàn toàn.
Nghĩ nghĩ, cậu đứng dậy, nhìn Diệp Cẩn nằm trên sofa cách mình không xa, đến gần, Diệp Thu cầm tay hắn, ánh sáng xanh chậm rãi tiến vào cơ thể Diệp Cẩn.
Nhìn sắc mặt Diệp Cẩn trở nên thoải mái, lúc này Diệp Thu mới nhẹ nhàng thở ra, thu tay.
Lấy ra một cái khăn tay, Diệp Thu lau mồ hôi cho Diệp Cẩn, anh cũng thức tỉnh dị năng đi? Không biết là gì nhỉ, nhưng với tính cách của anh thì chắc là Băng hệ đi?
Tưởng tượng Diệp Cẩn nâng tay phóng ra khối băng, Diệp Thu run run, không cần dọa người như vậy được không!
Vương thúc Vương thẩm khi nghe được nhị thiếu gia tỉnh thì hận không thể lập tức chạy lên xem. Mấy ngày nay bọn họ vừa nóng vội vừa đau lòng, nóng vội là thuốc cùng rượu lỡ như dùng hết thì làm thế nào? Đau lòng là vì hai vị thiếu gia đều hôn mê bất tỉnh, mỗi ngày chỉ có thể uống một ít cháo, gầy đi trông thấy.
Hiện tai nghe nói nhị thiếu gia tỉnh, trong lòng nhất thời liền có hi vọng, nhưng nghe nói nhị thiếu gia đói bụng, việc này tuyệt đối không được chậm trễ.
Mấy ngày liên tục uống cháo, Vương thẩm lo lắng dạ dày cậu chịu không nổi, không có tiếp tục làm đồ ăn khác, vẫn nấu cháo, chỉ là cháo đặc, bên trong bỏ không ít thịt gà.
Bưng nồi lên, Diệp Thu dưới con mắt kinh ngạc của mọi người ăn ba bát, thỏa mãn thở dài, “Rốt cục ăn no”.
Vương thẩm lo cậu bội thực, cứng rắn đem cậu kéo lên, để cậu đi chung quanh tiêu thực. Diệp Thu không có biện pháp cự tuyệt, đành phải chống đỡ bụng đi vòng quanh.
Diệp Tây cảm thấy cái bộ dạng này của nhị thiếu gia có chút cổ quái, hắn cúi đầu nghĩ nghĩ, chợt ngừng một lát, thiếu chút nữa cười phun ra ngoài.
Diệp Đông mạc danh kỳ diệu quay đầu nhìn hắn, “Phát điên cái gì?”
Diệp Tây nhịn cười, lặng lẽ ghé sát vào lỗ tai Diệp Đông, “Cậu xem, bộ dáng kia của nhị thiếu gia không giống đang mang thai sao? Ha ha!”
Diệp Đông hung hằng trừng mắt liếc hắn một cái, quả thực không thể lý giải đường mạch não của hắn. Nam nhân mang thai? Chỉ có hắn mới nghĩ ra được.
Diệp Tây bị trừng, lập tức có chút ủy khuất mở miệng: “Tôi chỉ đùa một chút thôi…”
Diệp Đông đạp hắn một cái, ngu ngốc!
Diệp Thu cách đó không xa bất đắc dĩ lắc đầu, sau khi thức tỉnh dị năng thì giác quan của cậu càng thêm mẫn cảm, Diệp Tây tưởng là nói thầm thì cậu sẽ không nghe, nhưng cậu cũng không để ý, chỉ là vui đùa thôi, cậu là nam nhân, không lẽ lại có thể sinh con?
Mấy ngày nay cậu cùng Diệp Cẩn vì thức tỉnh dị năng mà phát sốt, cho dù cậu kkhoog thể nào nhớ rõ cũng biết quá trình đó rất nguy hiểm, có thể nói đó là lúc hai người yếu ớt nhất.
Nếu như có ý xấu, bọn họ hoàn toàn có thể mặc kệ hai người mà rời đi, thậm chí giết người cướp của, dù sao bên người Diệp Cẩn còn có trữ vật không gian làm người ta thèm nhỏ dãi.
Nhưng không có, bọn họ không những không rời đi mà còn chiếu cố hai người, vì hai người sinh bệnh mà lo lắng nhịn ăn nhịn dùng, đây mới là biểu hiện của người nhà.
Không thể không nói Diệp Thu cảm thấy thập phần cảm động, tại mạt thế, chồng có thể vì mạng sống mà đem vợ ném vào bầy tang thi, loại quan tâm này vô cùng hiếm thấy, cùng càng làm người ta ấm lòng.
Người nhà a…
Diệp Thu hơi hơi cong môi, cảm giác… Cũng không tệ lắm.
……………………………………………………………………………
Hết chương 16