"Không được, nhan sắc của Kỉ phu nhân có sức sát thương chết người, anh yên tâm về em nhưng không yên tâm về người khác. Mà thôi em ăn đi." Kỉ Ngôn Thanh nhìn cô.
"Ừm." Cảnh Thù lại ngồi xuống, cô tự động coi lời nói của Kỉ Ngôn Thanh là đang khen cô xinh, người khen cô đẹp thì cô giận sao được.
Buổi chiều quay lại làm việc, Cảnh Thù nhận ra cô có thể thích ứng rất tốt khi phải đối diện với những ánh mắt tọc mạch từ các đồng nghiệp, cô hoàn toàn không để lộ ra bất kì phản ứng không hay nào.
Vừa mới về phòng làm việc được một lúc, Kỉ Ngôn Thanh đã bước tới rồi đưa một tập tài liệu cho cô, nói: "Lát nữa anh với Lâm thị phải họp bàn về một hạng mục đầu tư, đây là hợp đồng cụ thể để em xem qua, tí nữa lúc nào anh cần thì đưa cho anh."
Cảnh Thù gật đầu rồi nhận lấy, thấy anh vẫn chưa chịu đi, cô nhướn lông mày hỏi: "Còn việc gì nữa sao?"
"Có gì không hiểu thì cứ hỏi anh." Kỉ Ngôn Thanh chỉ nói một câu rồi rời đi.
Cảnh Thù không để ý nhiều, cô tập trung đọc bản hợp đồng. Kỉ Ngôn Thanh căn thời gian Cảnh Thù đọc xong hợp đồng, anh đi vào nói: "Đi thôi."
"Vâng." Cảnh Thù theo anh đi vào phòng họp ở dưới tầng.
Hai người vừa bước vào, cô nhận ra thư kí riêng của anh và cả Lâm Vịnh Tuyết đều đã chờ bên trong. Thực sự Cảnh Thù không cảm thấy sợ hãi, dù sao cũng kết hôn 10 năm, dù Kỉ Ngôn Thanh quản cô rất chặt nhưng mỗi khi có các buổi tiệc hay sự kiện gì quan trọng mà cần bạn đồng hành nữ anh đều dẫn cô đi, ngoài bản thân ra cô chưa từng thấy anh dẫn người khác. Vậy nên sự kiện nhỏ như này quả thực không khiến cô chùn bước.
"Giám đốc Kỉ." Lâm Vịnh Tuyết thấy Kỉ Ngôn Thanh đến liền qua chào hỏi.
Kỉ Ngôn Thanh cúi đầu nhìn đồng hồ, tỏ ý nói cô ấy có thể bắt đầu trình bày rồi. Lâm Vịnh Tuyết cười tự tin, tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên theo mỗi bước đi của cô. Nhìn Lâm Vịnh Tuyết thuyết trình rất tự nhiên phía trước, Cảnh Thù càng nghe càng nhập tâm. Ban nãy cô cũng đã xem qua phương án của Lâm Vịnh Tuyết nên giờ nghe hiểu được những gì cô ấy nói, cộng thêm sự tự tin của Lâm Vịnh Tuyết khiến buổi thuyết trình càng có sức cuốn hút khó cưỡng.
Sau khi thuyết trình kết thúc, Kỉ Ngôn Thanh liếc mắt sang Cảnh Thù đang ngồi bên, thấy ánh mắt cô nãy giờ chưa từng rời khỏi Lâm Vịnh Tuyết, sắc mặt anh sa sầm mấy phần. Lâm Vịnh Tuyết thấy mặt anh tự nhiên trở nên nghiêm túc, ban nãy còn vô cùng tự tin, bây giờ trong lòng đã trở nên bất an, đồng thời cô cũng len lén chú ý đến Cảnh Thù. Sau đó, mấy câu hỏi mà Kỉ Ngôn Thanh đặt ra đều vô cùng sắc bén, rất may Lâm Vịnh Tuyết đã chuẩn bị rất đầy đủ nên màn hỏi đáp của họ cũng coi như hoàn mĩ.
Cảnh Thù quan sát hết tất cả, chợt cảm thấy Kỉ Ngôn Thanh rất giỏi, các vấn đề xuất hiện và cả không xuất hiện trong hợp đồng cũng như bài thuyết trình đều bị anh nhìn thấu. Mặc dù những câu hỏi của anh không hề nể mặt đối phương nhưng câu trả lời đối phương đưa ra cũng có thể giúp giải quyết phương án một cách hoàn hảo. Rất có thể hai người họ sẽ quyết định hợp tác.
Cuối cùng kết quả đúng y như Cảnh Thù dự đoán, sau khi thống nhất mọi thứ thì quyết định đi khảo sát thực địa một chuyến, đến lúc đó nếu như hài lòng thì sẽ kí hợp đồng.
Cảnh Thù còn tưởng chuyện này không liên quan gì tới mình, dù gì thì cô cũng là người mới, vẫn chưa quen với rất nhiều việc ở Kỉ thị, ai ngờ vừa quay lại phòng làm việc, Kỉ Ngôn Thanh đã nói: "Ba hôm nữa tới khảo sát ở thành phố B đi, em tìm hiểu về các hạng mục trong hợp đồng này một chút, chẳng may lúc đấy anh không có mặt còn biết đường ứng phó."
"Em cũng phải đi á?" Cảnh Thù kinh ngạc chỉ vào mình.
Kỉ Ngôn Thanh quay lại bàn làm việc, chăm chú nhìn cô: "Không thì sao?"
"Được thôi." Cảnh Thù chỉ đành đồng ý.
"Nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa thư kí Lam sẽ đưa tài liệu cho em." Kỉ Ngôn Thanh nói xong thì cúi đầu làm việc, cố giấu đi nụ cười nơi khóe môi.
"Vâng." Cảnh Thù gật đầu, tiếp tục xem các tài liệu về Kỉ thị.
Trong phòng yên lặng như tờ, chỉ thỉnh thoảng có tiếng Kỉ Ngôn Thanh gõ bàn phím. Không biết đã qua bao lâu, Cảnh Thù đóng tài liệu lại, vừa xoa xoa cần cổ đã hơi nhức mỏi, vừa lén nhìn Kỉ Ngôn Thanh. Xem xong lịch sử phát triển của Kỉ thị, cô còn tranh thủ tìm hiểu về Kỉ Ngôn Thanh. Từ những thông tin tìm được và kết hợp với tài liệu ban nãy, Cảnh Thù phải công nhận Kỉ Ngôn Thanh thực sự rất xuất sắc.
Từ cách đây 100 năm Kỉ thị đã tồn tại, hơn nữa luôn là gia tộc có sức ảnh hưởng lớn nhất trong 5 gia tộc ở thủ đô. Nhưng 10 năm trước bố mẹ của Kỉ Ngôn Thanh gặp tai nạn máy bay, ông nội anh cũng đã có tuổi, lúc đó Kỉ Ngôn Thanh mới 15 tuổi đã ổn định được Kỉ thị. 10 năm tiếp theo đã đưa nó trở thành một tập đoàn không thể bị dao động. Nhưng 3 năm trước ông nội anh cũng qua đời, từ đấy trong trang viên Kỉ thị chỉ còn một mình anh..
Nghĩ đến đây, ánh mắt Cảnh Thù dành cho Kỉ Ngôn Thanh chẳng biết lúc nào đã thêm mấy phần xót thương. Kiếp trước cô chỉ biết gia đình anh không còn ai nữa nhưng cụ thể như nào thì cô chưa từng tìm hiểu bao giờ. Lần này biết được những thông tin ấy khiến cô thấy hơi khó chịu.
"Cộc cộc cộc."
Tiếng gõ cửa kéo cô về thực tại, sợ Kỉ Ngôn Thanh nhận ra cô đang nhìn trộm anh nên vội cúi đầu xuống.
"Giám đốc, đây là tài liệu về hạng mục hợp tác với Lâm thị lần này." Lam Lẫm Duệ ôm một chồng tài liệu vào.
Nghe thấy là tài liệu về lần hợp tác này, Cảnh Thù cũng ngẩng đầu nhìn, trông thấy chồng tài liệu dày cộp trong tay thư kí Lam khiến cô không khỏi tặc lưỡi. Xem hết đống này trong ba ngày e là cái mạng nhỏ của cô sẽ chôn vùi ở nơi đây mất.
"Ừ, đặt lên bàn thư kí Cảnh đi." Kỉ Ngôn Thanh không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, nhìn nét mặt bất lực của Cảnh Thù, lông mày anh hơi cong lên lộ vẻ đắc thắng.