“ Lăng Bích Nguyệt, nàng đúng là rất giỏi, rất giỏi ! Cư nhiên trốn đi”
Nàng vội chạy ra sau lưng Mạc Y Hàn, tay giật giật vạt áo hắn, ánh mắt cầu cứu long lanh ngấn nước khiến hắn nhìn mà không khỏi một trận đau lòng, liền dỗ dành :
“ Không sao không sao, có huynh ở đây”
Cái cảnh tượng trước mắt thật ngứa mắt a!
Đông Phương Lam Triệt bước tới, khom người bế nàng lên, đúng lúc đó, Mạc Y Hàn lại đứng chắn trước hắn, lạnh giọng nói :
“ Kính Dương vương điện hạ, Nguyệt nhi tốt xấu gì cũng là vương phi , vương gia bế vương phi lên như vậy, điện hạ để mặt mũi của nàng đi đâu?”
“ Hừ? Mặt mũi? Nếu nói đến cái gì mặt mũi, thì Hàn vương ngươi chẳng phải cũng làm mất mặt bổn vương lắm sao? Trước mặt nhiều người như vậy, lại thản nhiên nói nói cười cười , xưng huynh gọi muội, Nguyệt nhi này Nguyệt nhi nọ thân mật như vậy với vương phi của bổn vương , Hàn vương ngươi định giải thích thế nào?”
“ Bản vương và Bích Nguyệt chẳng qua là bằng hữu, huynh muội mà thôi! Hà tất ngươi phải làm to chuyện như vậy?”
Nhìn hai người kẻ tung người hứng, nàng chịu không được, cuối cùng tiến lên cắt ngang :
“ Thôi đi a ! Các ngươi đều sai! Trước mặt mọi người, lại cãi nhau thành như thế này, còn gì là thanh danh ? Được rồi, Y Hàn huynh, hẹn gặp lại ở hoàng cung. Lam Triệt, quay về “
Nàng vùng vằng leo lên ngựa, Lam Triệt ngồi ngay phía sau nàng, nàng ngồi giữa hai cánh tay rắn chắc đang siết chặt dây cương của hắn , cũng đồng nghĩa là ngồi trong lòng hắn, cảm thấy trong lòng có chút hồi hộp xen lẫn bối rối khó tả.
Lam Triệt vung roi da, bạch mã hí vang một tiếng rồi lao như xé gió. Hắn phi rất nhanh , gió thổi như đánh vào mặt khiến nàng cực kỳ khó thở , ngay cả lên tiếng cũng rất khó khăn! Này có được coi là đang bị phạt không?
Bây giờ đang là đầu mùa đông, gió lạnh thế này, hắn thực một chút cũng không có thương tiếc nàng sao? Dù gì Lăng Bích Nguyệt nàng cũng là thê tử của hắn a!
Sao có thể nhẫn tâm như vậy?
Trở về vương phủ , Tịch Nhan đã đứng trước cổng đợi nàng cùng với quản gia và một số a hoàn. Vừa thấy hai người, họ liền quỳ xuống hành lễ :
“ Thỉnh an Vương gia, thỉnh an Vương phi”
“ Miễn lễ “ Lam Triệt phất tay áo rộng thùng thình , tay kia đưa ra đỡ nàng xuống. Nàng đang vẫn còn rất giận hắn chuyện vừa rồi, vì thế thấy hắn đưa tay ra , cũng không thèm nhìn lấy, quay mặt bĩu môi , tự mình nhảy xuống đi lướt qua hắn đến trước mặt Tịch Nhan thản nhiên cười cười nói nói vài câu rồi đi vào, các a hoàn cũng rảo bước theo sau.
Lâm quản gia lén nhìn sắc mặt hắn, thấy mặt vương gia lúc trở về đã không được tốt,thái độ vừa rồi của vương phi đã khiến vương gia đã giận càng thêm giận, này thảm rồi !
Vào trong phòng , Tịch Nhan mới dám lên tiếng :
“ Vương phi a, nương nương trốn đi làm Tịch Nhan rất sợ! Hơn nữa vương gia đã vô cùng tức giận!”
“ Bản vương phi không quan tâm hắn, hắn giận mặc hắn, bản vương phi không quan tâm . Nhan nhi, em đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, mau giúp ta thay y phục , chuẩn bị nhập cung”
“ Vâng, nương nương”
Vì phải nhập cung nên nàng phải mặc lễ phục nặng nề trên người, trên đầu biết bao nhiêu trang sức như đeo đá.
Nàng mệt mỏi nhìn chính mình đang sắp bị gói thành cái bánh chưng mà chỉ có thể ngậm ngùi giấu trong lòng . Làm Vương phi tuy thực sung sướng, nhưng cũng thực khổ quá đi!
Xe ngựa đã được chờ sẵn bên ngoài, nghĩ đến phải ngồi chung với tên Lam Triệt đáng ghét kia, nàng lại cảm thấy từng trận khó chịu, quay sang nhỏ tiếng hỏi Tịch Nhan :
“ Có thể nào ta và Triệt có thể đi riêng không?”
Tịch Nhan nghe xong đã trợn tròn mắt , vừa kinh hãi vừa không chút nghĩ ngợi liền xua tay lia lịa :
“ Vương phi , sao có thể ? Làm thế há chẳng phải làm mất mặt Vương gia cùng Kính Dương vương phủ lắm sao? Nương nương, dù người có giận điện hạ thế nào đi nữa, cũng không thể làm vậy “
Nàng bĩu môi , vùng vằng bước đi , không được thì không được, có gì mà phản ứng mạnh quá vậy? Nha đầu Tịch Nhan này , đúng là nhát gan quá rồi.
Phu xe vén rèm hoa, Tịch Nhan vội vàng đỡ nàng vào trong xe ngựa. Lam Triệt một thân mặc lam y , choàng một cái áo choàng lông chồn , mái tóc dài được búi lên một nửa, còn đội cả quan ngọc , nhìn hắn lúc này đúng là tràn đầy khí phách vương giả.
Nàng ngây người nhìn hắn một chút , sau đó cũng ngồi vào chỗ bên cạnh hắn, tiện tay gõ nhẹ vào thành xe, cao giọng nói :
“ Mau khởi hành đi”
Bên ngoài, phu xe nghe nàng nói, dạ vâng một tiếng rồi ra roi,cho xe ngựa một đường thẳng tiến đến hoàng cung. Cả một đoạn đường , nàng và hắn đều là không nói chuyện.
Cơ mà cũng chẳng có gì để nói, nàng hiện tại đang giận hắn!
Đến cổng Hoàng cung, nàng vừa bước xuống đã thấy Hoa Ngọc Linh một thân y phục hoa lệ, trang sức lộng lẫy , theo sau là cả một đám cung nữ, kẻ cầm lồng hương, kẻ nhâc vạt váy đi vội đến chào hỏi :
“ Nguyệt nhi muội muội”
Nàng cũng hơi nhún người , vui vẻ hành lễ :
“ Thỉnh an Thái tử trắc phi nương nương”
Hoa Ngọc Linh đưa tay nhẹ nhàng đỡ nàng đứng thẳng người, dịu dàng nói :
“ Chúng ta vốn là người nhà, muội không cần quá đa lễ.”
“ Tỷ tỷ, trời đang lạnh, tỷ sao không ở trong tẩm cung mà ra đây đợi muội làm gì a? Nếu như bị nhiễm phong hàn thì biết làm sao đây?”
“ Tỷ nhớ muội nên muốn ra tận đây đón a”
Hoa Ngọc Linh nhìn nàng rồi lại đảo ánh mắt ra phía sau nàng, thấy Lam Triệt từ trên xe xuống, liền hưng phấn lên tiếng :
“ Lam đệ”
Đông Phương Lam Triệt khẽ gật đầu một cái coi như chào hỏi .
Đúng lúc đó, công công được hoàng thượng phái đến gặp hắn , giọng the thé truyền vào tai :
“ Thỉnh an Vương gia. Hoàng Thượng mời vương gia mau chóng cùng Đại tướng quân đi đón sứ giả Phong Lâm Quốc, cũng là không nên để khách quý đợi lâu “
Nghe đến năm chữ “ sứ giả Phong Lâm Quốc” là hắn lại nhớ đến chuyện buổi sáng, sắc mặt trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói :
“ Được, bản vương lập tức đi!”
Lam Triệt nhanh chóng rời đi.
Hoa Ngọc Linh dẫn nàng vào trong cung. Hoàng cung hôm nay hết sức náo nhiệt, cung nữ thái giám chạy tới chạy lui , cốt yếu là vì chuẩn bị đón tiếp khách quý Đại vương gia Mạc Y Hàn của Phong Lâm quốc kia.
Đúng lúc đó lại gặp đương kim Hoàng hậu, Triệu Uyên Vi đang đi tới, nàng cùng Hoa Ngọc Linh vội vã hành lễ :
“ Thỉnh an hoàng hậu nương nương”
Triệu Uyên Vi gật đầu , mỉm cười đỡ cả hai dậy, ánh mắt lại ngừng trên người nàng, ngắm nhìn từ đầu đến cuối, không khỏi thốt lên :
“ Ai da, Bích Nguyệt à, bổn cung đã nghe nói nhiều về dung mạo của con, không nghĩ tới con còn xinh đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của bổn cung”
“ Đa tạ nương nương”
“ Yến tiệc sẽ được tổ chức ở chính điện Vĩnh Hòa, các ngươi cứ tới trước, bổn cung một lát sẽ đến sau”
“ Nương nương đi cẩn thận“
…
Đoàn sứ giả của Phong Lâm Quốc chầm chậm tiến vào kinh thành , Tả thừa tướng nhìn đoàn người đang từ phía trước tiến tới , mà họ vừa xuất hiện, binh lính đã tỏa ra đứng thành hai hàng, dân chúng xung quanh cũng là nhất tề quỳ xuống hô vang , liền biết ngay là người của Mạc quốc cử đến. Chỉ là nhìn cái người đi đầu phong thái bất phàm , không thể so với người thường, khuôn mặt yêu nghiệt tuyệt đối, liền đoán ra ngay .
“ Vương gia…” Thừa tướng định lên tiếng nói thì bị Mạc Y Hàn ngăn lại, cười nhạt một tiếng :
“ Ngươi không cần giới thiệu, bản vương biết người dẫn đầu là Kính Dương Vương Gia.”
…
Hai đoàn người chạm mặt nhau, theo lễ, hai vị chủ soái nhanh chóng nhảy xuống, lại lần chắp tay cúi người hành lễ .
“ Hân hạnh, Kính Dương vương gia”
“ Hân hạnh, Hàn Vương gia”
Thanh âm của Mạc Y Hàn nhu hòa, còn thanh âm của Lam Triệt lại có phần trầm thấp, bất đắc dĩ .
Ngoài ra thì mặt không rõ biểu cảm gì.
Phong thái hiên ngang tiêu sái của cả hai người làm dân chúng hết sức ngưỡng mộ, đến mức nín thở, chăm chú nhìn bọn họ.
Thừa tướng thấy mặt trời cũng sắp lên cao, liền tiến lên hướng Mạc Y Hàn cung kính nhắc :
“ Vương gia, yến tiệc sắp bắt đầu, mời vương gia lên ngựa, nhanh chóng hồi cung a”
Y Hàn gật đầu, nhảy lên ngựa trước, nhìn Lam Triệt cười nhạt một cái.
Lam Triệt tức đến mặt trướng đều đỏ hết cả lên, hừ, cái tên này cư nhiên dám cười hắn? Này là đang khiêu khích hắn sao?
Thừa tướng thấy hắn một bộ dạng như vậy, sợ sệt đến bên cạnh thì thầm :
“ Điện hạ, không nên để người ta chờ lâu, như vậy sẽ làm mất thể diện hoàng tộc cùng Mạc quốc chúng ta, thỉnh vương gia đừng vì chuyện tư mà bỏ bê đại cuộc, chúng ta mau hồi cung thôi”
Lời của Thừa tướng không phải là không có lý, bây giờ Mạc Y Hàn hắn là khách , mà hắn thì là chủ nhà, nói sao cũng không thể khiếm nhã được!Lại còn trước mặt dân chúng chứ?
Lam Triệt lén lườm Mạc Y Hàn một cái rồi mới phất tay áo , dùng tư thế đẹp nhất để lên ngựa.Nhìn thấy dân chúng hai bên không khỏi một phen trầm trồ ca ngợi, hắn đắc ý nhìn Mạc Y Hàn.
Tiểu tử, so với bản vương, xét về khí thái lẫn dung mạo, tuyệt đối không thể bằng ta được! Ngay cả tư cách thú cái nữ nhân đáng chết Lăng Bích Nguyệt kia cũng không thể so sánh với bản vương.
Mạc Y Hàn đối với ánh mắt đố kị của hắn cũng không có phản ứng gì, đôi khi cao ngạo quá cũng sẽ không tốt.
Nguyệt nhi không thích người kiêu ngạo a .