Lần đầu tiên Chu Yên Nhiên gặp Mạnh Phù Sinh là cách đây ba năm trước, lúc đó Lâm Tiểu Ngư mời cô ta đi tham gia một buổi triển lãm nghệ thuật từ thiện. Cách mỗi tháng các sinh viên nghệ thuật như cô ấy đều sẽ tổ chức một buổi triển lãm như thế này, một mặt là để thúc đẩy sự sáng tạo không ngừng trong các dự án tác phẩm nghệ thuật của họ, một mặt là để bán đấu giá sau đó quyên góp toàn bộ số tiền có được cho quỹ từ thiện.
Các tác phẩm của Thiển Niệm luôn luôn nổi bật, thông qua sự giới thiệu của Lâm Tiểu Ngư nên hai người đã quen biết nhau, họ trò chuyện về tác phẩm, ở chung rất vui vẻ.
Khi buổi triển lãm kết thúc, đoàn người mới ra khỏi phòng triển lãm, màn đêm buông xuống, họ lập tức nhìn thấy một người đàn ông đứng trước xe ở đằng xa.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh, chỉ cảm thấy thế giới xung quanh đều trở nên yên tĩnh, trên mặt anh không có cảm xúc, ở nơi ồn áo náo nhiệt này, một mình đợi người, không biết tại sao lại làm người ta cảm thấy anh giống như đã chờ đợi ai đó vô số ngày đêm rồi.
"Anh hai, anh đến rồi à?" Thiển Niệm chạy đến.
Mạnh Phù Sinh mỉm cười cầm lấy dụng cụ vẽ tranh từ tay cô nàng, còn Thiển Niệm quay đầu lại chào tạm biệt mọi người, các bạn học của cô nàng đều biết bởi vì thời gian kết thúc triển lãm thường rất muộn nên lần nào anh trai của cô nàng cũng đến đón, chỉ có Chu Yên Nhiên là chưa từng nhìn thấy anh.
Cũng chỉ là đơn giản chào hỏi rồi tạm biệt, Mạnh Phù Sinh cũng không để ý đến cô ta một giây nào.
"Anh trai của Thiển Niệm làm nghề gì vậy?" Chờ xe đi khỏi, Chu Yên Nhiên mới hỏi Lâm Tiểu Ngư.
"Làm chuyển phát nhanh, hình như là anh ấy bắt đầu làm từ cấp 3 rồi, bây giờ không riêng gì chuyển phát nhanh của thành phố chúng ta mà còn có thành phố bên cạnh đều do anh ấy làm, thực sự dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng nhỉ."
Chu Yên Nhiên lên xe, xung quanh cô ta không thiếu những thiếu gia nhà giàu, xao hoa lãng phí lười biếng hay làm việc đoàng hoàng đều có, những người tài giỏi cũng có rất nhiều nhưng đều không đi vào mắt của cô ta.
Bởi vì cô ta bây giờ đã bị hấp dẫn sâu sắc bởi sự sạch sẽ nhưng lại có thể nhìn thấy dã tâm trên người Mạnh Phù Sinh.
Sau ngày hôm đó, Chu Yên Nhiên luôn tạo đủ mọi cơ hội để có thể gặp anh, nhưng người này lại có hàng rào nghiêm ngặt, không cho phép bất kì kẻ nào vượt rào.
Ví dụ như cô ta cố tính tiếp cận anh trong yến hội, muốn cùng anh nói chuyện về thơ ca, về âm nhạc, về văn học: "Mỗi lần em nhìn thấy cảnh tượng xa hoa như vậy, em đều cảm thấy Fitzgerald viết thật hay."
Cái này có thể giống nhau sao? Mạnh Phù Sinh chỉ cảm thấy không ốm mà rên[1], bỏ lại một câu: "Nơi này không so được với Gatsby vĩ đại[2] đâu." Rồi bỏ đi.
[1]: Không biết hay giả vờ biết thưởng thức các tác phẩm văn học.
[2]: Là một tiểu thuyết của nhà văn Fitzgerald trong bối cảnh những bữa tiệc suy đồi, hoang dã ở lâu đài phù phiếm xa hoa bậc nhất Long Island.
.....
Khi tan tiệc, Chu Yên Nhiện hỏi anh: "Tài xế của em không thoải mái nên về nhà trước rồi, anh có thể cho em đi nhờ không?"
Mạnh Phù Sinh liếc mắt nhìn cô ta một cái: "Bây giờ gọi xe rất tiện"
Sau đó lái xe rồi đi...
Xung quanh Chu Yên Nhiên không thiếu người theo đuổi, cô ta cũng không vội vàng theo đuổi, liên tiếp vấp phải trắc trở từ Mạnh Phù Sinh làm cô ta càng cản càng hăng, vì thế cô ta đổi hướng, luôn đi tìm Thiển Niểm.
Mạnh Thiển Niệm cẩn thận treo từng bức tranh của mình lên, chuẩn bị bước cuối cùng trước khi triển lãm, còn Chu Yên Nhiên ở một bên hỗ trợ.
Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị tốt, Thiển Niệm thở một hơi dài, có chút ngượng ngùng nói: "Thật ra mỗi tháng đều mở triển lãm, theo lý thuyết sớm đã thành thói quen, chỉ là lần nào trước vài phút mở triển lãm em đều sẽ rất lo lắng."
Chu Yên Nhiên mỉm cười.
Trong phòng triển lãm bây giờ không có người, hai người ngồi xuống nhìn những tác phẩm trên tường.
"Chị Yên Nhiên, thực ra chị không cần phải đặt biệt tới giúp em, mấy chuyện này rất đơn giản."
"Không sao, chị rất thích tác phẩm của em."
Chữ không tin viết đầy mặt Thiển Niệm: "Chị không phải thích tác phẩm của em, chị thích là anh em."
"Đã rõ ràng như vậy rồi à, vậy sau này chị phải giấu lại một chút."
"Giấu không được." Thiển Niệm uống một ngụm cà phê: "Chị Yên Nhiên, em không biết phải nói với chị như thế nào, nhưng mà anh hai em.... sẽ không yêu chị đâu."
Chu Yên Nhiên cau mày nhìn cô nàng đầy khó hiểu.
"Em không có ý là chị không tốt, nhưng mà trong lòng anh hai em chỉ có một mình người đó, người khác không vào được."
Chu Yên Nhiên không tin, cô ta không tin sông cạn đá mòn, cô ta không tin đến chết không phai, cô ta không tin đến thiên hoang địa lão cũng chỉ cầu một người.
Cô ta cảm thấy không có gì có thể không bị thay thế, vì thế cô ta nhún nhún vai cười: "Em nói như vậy, chị càng muốn nhìn thử xem."
Thiển Niệm lắc đầu, nói thêm gì nữa cũng không có gì thú vị, vì thế cô nàng dời đề tài: "Có tác phẩm nào trong đây chị thích không?"
Chu Yên Nhiên nhìn xung quanh một vòng, rồi chỉ vào bức bên trái: "Chị rất thích cái này."
"À... Rất nhiều người tới xem triển lãm của em đều rất thích bức tranh này và muốn mua nó nhưng mà bức tranh không phải để bán."
Trong bức tranh hình là bóng lưng của bốn thiếu niên, hình dáng rất mơ hồ, như là đang đứng trên bãi cỏ giữa sườn núi hoang vu, đối diện là những ngôi sao cùng với thành phố, còn trên bầu trời là pháo hoa nổ tung rực rỡ ánh vàng, đốt sáng toàn bộ bức tranh.
Bóng lưng mơ hồ của bốn thiếu niên nhìn gầy gò nhưng lại tràn đầy sức mạnh, vội vàng quét mắt qua một cái sẽ tưởng rằng bọn họ chỉ là đang xem pháo hoa, mà khi bạn nhìn kỹ hơn lại cảm thấy hình như không chỉ như vậy, nhưng lại không thể miêu tả chính xác được bọn họ đang làm gì.
Cảm giác phức tạp như vậy sẽ làm bạn dừng lại, sẽ làm bạn không nhịn được mà nhìn thêm vài lần nữa, cứ vậy mà quên mất thời gian, sẽ làm bạn muốn phá tan bức tranh đi vào trong đó, tự mình nhìn xem thế giới của bốn thiếu niên kia.
"Thực ra, em đã vẽ bức tranh này từ nhiều năm trước rồi, vốn dĩ em đặt tên là 《 Pháo Hoa 》nhưng em lại cảm thấy nó không phù hợp, cho nên tên bây giờ là anh em đặt."
"Tại sao bây giờ lại đặt tên này?"
Thiển Niệm chỉ là mỉm cười không nói gì. Cô nàng biết có một số chuyện không thể nói với người ngoài được, bởi vì dù có kể ra, đối phương cũng sẽ không hiểu được.
Tết Nguyên Đán sẽ bắt đầu vào đầu tháng 2 năm 2010, cho nên trước khi nghỉ đông là đâu đâu cũng rất gấp rúp vội vàng, nhà nào cũng chuẩn bị sắm sửa mua đồ chưng tết và dán những câu đối. Nhưng chỉ có Diêu Đinh là không cảm giác vội vàng, mẹ cô đã để lại một số tiền rồi đi ra ngoài, có lẽ là đi ăn Tết với một gia đình khác rồi, cô cũng lười suy đoán, một mình cũng tốt, tự do tự tại.
Mỗi ngày Diêu Đinh đều sẽ mang theo một số bài tập nghỉ đông đi tìm Thiển Niệm, cô làm bài tập còn Thiển Niệm vẽ tranh, chỉ là gần đây hình như Thiển Niệm không có cảm hứng nên luôn thấy mình vẽ không tốt, Diêu Đinh an ủi cô nàng rồi tuỳ tay vẽ một con người nhỏ: "Em đối bản thân yêu cầu quá cao rồi, em nhìn xem chị chỉ biết vẽ con người que diêm kiểu này thôi."
Thiển Niệm bị chọc cười.
Còn Mạnh Phù Sinh và Sở Thành thì bận chuyển phát nhanh, gần cuối năm rồi nên có rất nhiều chuyển phát nhanh trong cùng thành phố như là hộp trái cây hay hải sản mà mỗi nhà mỗi hộ đặt đóng gói, bọn họ sẽ giúp nhà này nhà kia giao hàng đóng gói.
Diêu Đinh và Thiển Niệm sẽ giúp hai người bọn họ đóng gói và giao một số chuyển phát nhẹ, lúc đầu Mạnh Phù Sinh cái gì cũng không cho bọn cô làm, bởi vì những thứ này quá nặng còn dơ nữa, thậm chỉ cả đám còn cãi nhau, Diêu Đinh mắng anh: "Mạnh Phù Sinh anh cẩn thận cái gì chứ?"
"Nếu anh còn như vậy, em và Thiển Niệm sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa!"
"Đúng đó đúng đó." Thiển Niệm nắm lấy cánh tay Diêu Đinh gật đầu như bằm tỏi.
"Chúng em muốn cùng nhau làm mà! Anh đừng luôn cảm thấy bọn em làm chút chuyện chính là uỷ khuất bọn em."
"Đúng đó chị, anh em luôn luôn như vậy." Thiển Niệm tiếp tục phụ họa.
Vì thế hai người đã tổ chức một cuộc hội nghị phản biện sâu sắc về vấn đề này, nói đến 20 phút cuối cùng cũng dừng lại.
Mạnh Phù Sinh nhìn hai cô kẻ xướng người hoạ mà không khỏi bật cười, anh gõ nhẹ lên trán Thiển Niệm: "Em đi theo cô ấy học hỏi luôn đi, nhanh mồm dẻo miệng."
Thiển Niệm thè lưỡi, có chị Đinh Đinh chống lưng rồi, cô nàng ngại gì mà không lưng thẳng cùng, ai bảo điểm chết của anh hai là chị Đinh Đinh chứ.
"Được rồi, hai người này." Sở Thành nhìn Mạnh Phù Sinh đối mắt với Diêu Đinh: "Em còn đứng ở đấy thở hổn hển mệt chết đây này, sao không ai nghĩ tới tâm hồn mỏng manh của em hết vậy."
"Trời ơi! Sở Thành anh cũng ở đây hả! Em hoàn toàn không nhận ra luôn á!" Thiển Niệm làm bộ giật mình.
Cả đám cùng bật cười haha, bốn người cãi nhau ầm ĩ, cưỡi xe đạp chở hàng hóa, xuyên qua những con phố lớn ngõ nhỏ ở Tỉnh Hoà, hai bên đường treo đầy lồng đèn hồng hồng đỏ đỏ cùng với những cơn gió gào thét thổi qua, khi đó chúng ta không hề biết rằng, những khoảng khắc nhỏ nhoi không hẹn như thế, những khoảng khắc đời thường như thế, lại hội tụ thành thời niên thiếu mà chúng ta không thể quay về, người khác cũng không thể cướp đi.
Sáng sớm mùng 30 Tết, bốn người họ đi chợ sáng để mua nguyên liệu nấu ăn cho buổi tối nướng BBQ, còn có đồ ăn vặt với bia, bọn họ đã lên kế hoặc buổi chiều sẽ đi cắm trại ở núi Lâm Sơn, phía bắc của thành phố Tỉnh Hoà và sẽ cùng nhau đón năm mới.
Sau khi về nhà chuẩn bị xong xuôi, ai ai trong mỗi người đều có một sự háo hức vào mong chờ không thể tả, bốn người đi lên giữa sườn núi, Mạnh Phù Sinh và Sở Thành vội vàng dựng lều trước khi mặt trời lặn còn cô và Thiển Niệm thì bày đồ nướng, dọn mấy ghế ra.
Sau khi dựng lều và đốt lửa than xong, Thiển Niệm và Sở Thành đã gấp không chờ nổi muốn nướng thịt.
Diêu Đinh vỗ vỗ Mạnh Phù Sinh, mắt cười lấp lánh nhìn anh rồi lấy một cái hộp từ trong ba lô ra: "Quà năm mới của anh nè!"
Như là sợ Mạnh Phù Sinh sẽ cảm thấy có gánh nặng, cô vừa mở hộp ra vừa tiếp tục nói: "Người khác tặng quà năm mới cho mình là nhất định không được từ chối đâu đó! Bằng không cả một năm sẽ gặp nhiều xui xẻo!"
Cái hộp mở ra, là một chiếc điện thoại màu đen: "Không chỉ vì anh không đâu, có cái này chúng ta có thể gửi tin nhắn và gọi điện thoại cho nhau, hơn nữa em có thể liên lạc với anh bất cứ lúc nào!"
Hôm qua khi cô đến trung tâm mua sắm để mua một cái điện thoại, nhân viên cửa hành đã để giới thiệu cho cô chiếc Nokia N97 này, mới ra mắt tháng 1 năm nay, cô còn mua một bộ vẽ tranh cho Thiển Niệm và một cái nón cho Sở Thành để làm quà năm mới.
Lửa than sau lưng phát ra tiếng nổ tanh tách, hầu kết Mạnh Phù Sinh quay cuồng, ôm cô vào lòng: "Em đó, không thể đối tốt với người khác như vậy đâu."
Buông cô ra, hình như bọn họ dù thế nào cũng đều có suy nghĩ giống nhau như vậy. Năm nào anh cũng chuẩn bị quà từ rất sớm, mua dụng cụ vẽ tranh cho Thiển Niệm, mua cho Sở Thành một bộ quần áo, thằng nhóc đó thích nhất là đồ vest, sau đó anh lấy quà năm mới đã mua cho cô ra.
"Oa." Diêu Đinh không ngờ đối phương cũng chuẩn bị quà, vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
"Không phải em luôn thích nghe nhạc sao?" Mạnh Phù Sinh giúp cô mở ra, là một chiếc Sony MP4 màu trắng.
"Em luôn muốn mua cái này đó." Cô vui vẻ ấn vào nút khởi động.
Anh không biết Diêu Đinh thích nghe bài hát nào nhưng anh biết cô rất thích Vương Gia Vệ, nên đã cài sẵn một bộ phim trong máy, đó là《 Cảnh xuân chợt tiết 》.
"Quá tuyệt vời! Đợi lát nữa chúng ta có thể cùng nhau xem rồi."
Mạnh Phù Sinh mỉm cười xoa xoa mái tóc dài của cô.
"Này! Hai ngươi nũng na nũng nịu xong chưa? Còn chưa xong là em với Thiển Niệm sẽ ăn hết thịt nướng luôn đó!" Sở Thành trêu chọc hai người bọn họ.
"Tới đây! Tới đây."
Có lẽ là tâm trạng tốt nếu cả bốn người đều ăn vô cùng nhiều, vô cùng ngon miệng, vừa ăn các món nướng khác nhau vừa uống một lon bia, xung quanh là đống lửa than nên cũng không cảm thấy lạnh, cùng nhau ngắm nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn đằng xa.
"Bây giờ mấy giờ rồi?" Thiển Niệm hỏi.
"11 giờ 40 rồi."
"Chúng ta mau mau chuẩn bị đi, một lúc nữa sẽ đếm ngược bắn pháo hoa đón năm mới!"
"Ok Ok."
Nói rồi bốn người dọn pháo hoa đi ra một chỗ khá xa, đứng chờ lát nữa bắn pháo.
"Chị nói Xuân Vãn năm nay chú Phùng Củng còn nói ta muốn các con chết xong?"
"Chắc chắn còn rồi, hoạt động thường quy mà."
"Hai người trước em xem sau hậu trường, hình như sẽ có một điệu nhảy tái hện lại tinh cầu Pandora trong 《 Avatar 》nữa."
"Thiệt sao?" Sở Thành bóp dẹp lon bia: "Sau khi về nhất định phải xem lại mới được."
"Yên tâm đi, hai ngày này đài truyền hình căn bản sẽ không phát sóng cái gì khác đâu, ngoại trừ bữa tiệc tối thì chính là Hoàn Châu cách cách, bằng không thì là Tây Du Ký, thầy trò bốn người đi thỉnh kinh."
"Chúng ta bây giờ thật giống như thầy trò bốn người ha, chỉ thiếu con bạch mã thôi!"
"Vậy chắc chắn anh là Trư Bát Giới!"
"Ha ha ha ha ha ha."
"Này! Năm mới sắp đến rồi, chúng ta có muốn nói cái gì không?" Sở Thành đứng lên đề nghị.
"Nói cái gì?" Những người khác cũng đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên người.
"Chẳng hạn như điều ước năm mới gì đó, hoặc là muốn mắng người, toàn bộ đều nói ra hết!"
Bốn người đứng ngang nhau, Sở Thành nói: "Để làm mẫu cho!"
Cậu đưa tay lên miệng rồi hét lên với những ngọn núi non phía xa: "Đi con mẹ nó đi nghèo nàn! Đi con mẹ nó đi chế giễu! Sau này ông đây nhất định phải mở công ty! Kiếm thật nhiều tiền! Sống trong một ngôi nhà thật lớn!"
"Vào năm 2010, bốn người chúng tôi——" Cậu vừa hét lên vừa chỉ vào bốn người: "Tất cả chúng tôi đều phải sống tốt! Kể từ bây giờ mỗi một năm trôi qua chúng tôi đều sẽ càng ngày càng tốt hơn!"
Âm thanh vang vọng không ngừng trong sơn cốc, xé tan màn đêm yên tĩnh, chúng tôi đang hò hét, chúng tôi đang mỉm cười.
Ngay sau đó Thiển Niệm cũng hét về hướng thành phố: "Tôi hy vọng —— không có thêm người nào tới làm phiền cuộc sống của chúng tôi nữa! Tôi hy vọng —— anh hai của tôi và chị Đinh Đinh sẽ mãi mãi hạnh phúc! Anh Sở có thể kiếm thật nhiều tiền!"
"Tôi hy vọng —— một ngày nào đó tôi có thể trở thành một hoạ sĩ tài giỏi! Tôi muốn mở triển lãm tranh thuộc về mình!"
Sau khi Thiển Niệm hét xong thì mở miệng thở gấp, tuy rằng không khí lạnh băng nhưng cô nàng cảm thấy mây trong veo và sương mù đang tản ra, cô nàng lắc lắc cánh tay Diêu Đinh: "Chị Đinh Đinh, chị cũng thử đi, hét xong siêu thoải mái luôn á chị, con người lạnh lùng kia chắc chắn không hét đâu."
Cho dù là một chuyện nhỏ như thế này, cũng cần phải có dũng khí, Diêu Đinh tạm dừng một lát, cuối cùng giơ lên tay, hét lên với một ngôi sao nào đó trên bầu trời.
"Ba ơi —— Ba có nghe thấy không?"
"Ba ơi ——Ba có thấy tiếng kêu của con ở nơi xa xôi đó không? Cách hàng triệu năm ánh sáng ba có thể nghe được tiếng gọi của con không? Trời nam đất bắc ba có thể nghe thấy rõ ràng tiếng kêu gọi của con không?
"Trong thời gian ba đi vắng ——" Giọng nói của Diêu Đinh đột nhiên như bị mắc kẹt: "Con, cũng không quá tệ."
"Con có nghe lời ba, học hành thật tốt, cũng có ăn cơm đàng hoàng. Còn ba ở bên kia thì sao, có khoẻ không?"
"Ba có nhớ con không —— ba có biết là con rất nhớ ba không? Nếu có thể.." Đôi mắt của Diêu Đinh ướt át: "Ba có thể đến gặp con trong mơ không?"
Con biết sẽ không bao giờ có ai cầm món đồ chơi yêu thích của con và nói với con rằng: " Đinh Đinh, đồ chơi con thích nhất nè." Con biết sẽ không bao giờ có ai trách cứ con kén ăn không chịu ăn rau nữa, con biết con sẽ không bao giờ có thể với ba một câu: "Ba, con yêu ba nhiều lắm."
Con biết ba đã sớm rời xa con.
Chỉ là con sẽ hoảng hốt, con sẽ hoảng hốt khi mà gọi vào số điện thoại của ba vẫn sẽ có người bắt máy, con sẽ ảo giác ba vẫn còn ở bên cạnh con, con sẽ cho rằng khi con nói đau, ba vẫn sẽ vượt qua biển người tới ôm con.
Sơn cốc ơi sơn cốc, mày cho thể gửi những lời kêu gọi này đến ngôi sao xa xôi kia không?
Mạnh Phù Sinh vẫn không nhúc nhích nhìn cô, Thiển Niệm rơi nước mắt còn Sở Thành mũi chua xót, không khí đều trở nên yên tĩnh.
"Không sao cả, nói ra khá hơn nhiều rồi." Diêu Đinh ra vẻ kiên cường, muốn kích thích bầu không khí: "Sắp tới 12 giờ rồi, bọn mình nhanh bắn pháo hoa đi."
Phù Sinh và Sở Thành đốt pháo hoa xong chạy nhanh tới, vào khoảng khắc cuối cùng của năm, bốn thiếu niên ngửa đầu cùng nhau nhìn lên bầu trời rộng lớn.
Bùm một tiếng, những chùm pháo hoá ánh vàng rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm, giống như những làn sóng loá mắt, những chấm sáng nở rộ rơi xuống thắp sáng cả bầu trời đêm, phản chiếu trong mắt chúng ta.
Bầu trời đầy pháo hoa lưu lại trên không trung, tiếng nổ hơi lớn có chút điếc tai, như là toàn bộ dải ngân hà đều đang toả sáng với chúng ta, lãng mạn đến không thể tưởng tượng.
"Năm! Bốn! Ba! Hai! Một!"
"Năm mới vui vẻ!!"
"Năm 2010, xin chào!!"
"Chúng tôi tới đây!!"
Thiển Niệm và Sở Thành múa may pháo hoa trong tay, viết lên không trung những con số 2010, còn pháo hoa trên trời đã đi tới đỉnh cao.
Ở dưới màn đêm lấp lánh ánh lửa, Mạnh Phù Sinh cúi đầu thì thầm bên tai Diêu Đinh:
" Xin hãy nhớ đến anh,
Xin hãy kêu gọi anh,
Xin em đừng bỏ rơi anh.
Khi em buồn bã, khi em đau khổ, hãy luôn nhớ còn có anh ở bên cạnh em, anh nhất định sẽ nghe được tiếng gọi của em, cho dù là biển người tới lui, anh chắc chắn sẽ quay đầu lại tìm được em, giữ chặt lấy em.
Xin em hãy cho anh một chút thời gian, đừng bỏ rơi anh, anh sẽ nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn, anh sẽ bảo vệ em, thương yêu em.
Anh có thể nghe thấy em. "
Diêu Đinh ngẩng đầu nhìn phía anh, dường như mọi ánh sáng đều chiếu về phía anh, cô cảm thấy Mạnh Phù Sinh nhất định không biết vào khoảng khắc đó anh đã trao cho cô một sự dũng cảm to lớn hơn bao giờ hết.
Pháo hoa tan hết, năm mới bắt đầu, bọn họ dọn rác sạch sẽ, sau đó đi vào lều trại đắp chăn xem phim, ai ai cũng không nỡ ngủ quên, nếu thời gian có thể dừng lại vào thời khắc này thì thật tuyệt.
Về sau, Thiển Niệm đã dành một tháng trời để vẽ một bức tranh về kỷ niệm đêm đó, cô nàng đưa cho Mạnh Phù Sinh xem: "Anh hai xem này, em thấy gọi là《 Pháo hoa 》 có chút không phù hợp nhỉ."
Mạnh Phù Sinh nhìn hồi lâu, sau đó chậm rãi mở miệng: "Tên là 《 Tiếng gọi 》 đi."
Thật lâu về sau, bức tranh kia có tên là 《 Tiếng gọi 》.
__________
[3999 từ]