"CUT!"
Trịnh Hải Kính nhíu mày: "Phương Tử Cẩm, biểu cảm của cậu không đúng. Cậu phải thể hiện cảm xúc vui sướng kinh ngạc sau khi xa cách lâu ngày gặp lại, hiểu không?"
Phương Tử Cẩm vội vàng xin lỗi đạo diễn.
Đây là cảnh diễn đầu tiên sau khi Phương Tử Cẩm vào đoàn, Trịnh Hải Kính cũng không trách móc quá nặng nề, vỗ vỗ vai cậu, nhắc nhở: "Yêu cầu của cảnh này không cao, cứ thoải mái lên, đừng căng thẳng quá."
Dứt lời ông phất tay ra hiệu quay lại.
"[Ác Ý] cảnh bảy mươi ba lần thứ hai, Action!"
Dường như nghe thấy đằng sau có người đang gọi tên cậu, Phương Tử Cẩm hơi dừng bước, quay đầu nhìn lại phía sau.
Cách một con đường cái, Diệp Cố nhướn mày nhìn cậu, khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười như có như không.
Phương Tử Cẩm tràn đầy kinh ngạc nhìn cậu, lập tức băng nhanh qua đường, vui sướng ngạc nhiên nói: "Cậu vậy mà lại quay về!"
"CUT!"
Trịnh Hải Kính như trước vẫn không hài lòng: "Không cần diễn lố thế, biểu cảm lẫn động tác đều quá khoa trương, nên tự nhiên hơn chút."
Thế là lại quay lại một lần.
Trịnh Hải Kính: "Tôi bảo cậu tự nhiên hơn, không bảo cậu trưng cái mặt than, biểu cảm của cậu đâu?"
Lần thứ tư.
Trịnh Hải Kính: "Trong kinh ngạc phải mang theo vui vẻ! Cậu là bắt gặp bạn cũ nhiều năm không liên lạc, biểu cảm vừa rồi cứ như là gặp quỷ thế! Là kinh ngạc, không phải kinh sợ!"
Lần thứ năm.
"Cậu nhìn bạn cũ hay là nhìn người yêu? Tôi biết Diệp Cố rất đẹp nhưng cậu cũng không cần nhìn cậu ấy đến mức mặt mày thèm thuồng mong nhớ vậy đi?"
Diệp Cố nghe thế không nhịn được bật cười ra tiếng, bị Trịnh Hải Kinh hung hăng trừng mắt một cái.
Mặt Phương Tử Cẩm tức khắc đỏ lên, xấu hổ nhìn về phía Diệp Cố, nhỏ giọng nói: "Vâng, xin lỗi ạ..."
Trong cảnh này Diệp Cố khoác một chiếc áo gió màu đen, bó sát vào eo lưng, buộc chặt thân thể làm lộ rõ đường cong sắc bén của cậu. Cả người giống như được hormone bao trùm, tỏa ra mị lực vô hạn, động tác nhướn mày cũng hết sức mê người, một đôi đồng tử hắc diệu thạch* phảng phất như cất chứa ngàn vạn tinh hà, khiến ngay cả nhân viên công tác đi ngang qua cũng không kiềm được bị cậu hấp dẫn ánh mắt.
(*Hắc diệu thạch:
"Người mới mà." Diệp Cố nói đỡ cho Phương Tử Cẩm, "Vừa bắt đầu quay điện ảnh, khó tránh gập ghềnh, đừng để trong lòng."
Phương Tử Cẩm mới bị Trịnh Hải Kính mắng câu vừa rồi còn chưa dám nhìn thẳng vào Diệp Cố, lúng túng đáp: "Em... em sẽ cố gắng."
Trịnh Hải Kính xoa xoa mày, nói với Diệp Cố: "Cậu dẫn dắt cậu ấy đi, dạy cậu ta chút kỹ thuật, tôi đi nghỉ trước."
Thấy bộ dạng Trịnh Hải Kính vung tay chỉ thị, Diệp Cố đành phải nhận cục diện rối rắm này, dẫn Phương Tử Cẩm tới một bên giảng giải.
Động tác quá cố ý, biểu cảm quá khoa trương là vấn đề rất nhiều diễn viên từ phim truyền hình chuyển hướng sang màn ảnh rộng đều dễ gặp phải. Phim truyền hình là màn ảnh nhỏ, có những lúc cử động nhỏ quá thì khán giả căn bản không thể nhận ra; mà điện ảnh thì không giống thế, quay phim điện ảnh càng chú trọng khảo nghiệm những biểu cảm tinh xảo và sự biến hóa từng động tác nhỏ của diễn viên, yêu cầu đối với diễn viên cũng càng cao.
Diễn viên đã quen với thủ pháp đóng phim truyền hình rất khó lĩnh hội được cách biểu đạt cảm xúc tinh vi này, mà Trịnh Hải Kính lại là đạo diễn trong mắt không chứa nổi một hạt cát, mới dẫn đến việc cảnh quay đơn giản cũng bị NG nhiều lần tới vậy.
Diệp Cố đơn giản nói qua cho Phương Tử Cẩm về tâm tình của nhân vật trong cảnh này, sau đó lại chỉ cậu cách làm sao để điều chỉnh từng chút một biểu cảm trên mặt mình.
Thế nhưng việc này đối với một người mới đóng điện ảnh vẫn có độ khó rất cao.
Sau một lát suy tư, Diệp Cố nói cho cậu biện pháp tự mở đường cho mình: "Nếu trong chốc lát không thể khống chế chuẩn xác toàn bộ biểu cảm trên mặt thì có thể thử tạo thêm một hai động tác nhỏ để thể hiện tâm tình nhân vật."
Phương Tử Cẩm cân nhắc nửa ngày, đột nhiên lóe lên ý tưởng: "Cái này em... có thể thêm vào một động tác ôm không ạ."
"Sao cơ?" Diệp Cố nghi hoặc nhìn về phía cậu.
"Là vì... không phải vừa mới nói có thể tạo thêm một động tác nhỏ sao." Hai má Phương Tử Cẩm đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn Diệp Cố, "Nên em nghĩ, nếu em không thể hiện được biểu cảm chính xác như kia, thì có thể thêm một cái ôm, có phải có thể bộc lộ ra tình cảm vui sướng sau khi xa cách lâu ngày được gặp lại không."
Diệp Cố không nghĩ Phương Tử Cẩm lại có thể suy một ra ba nhanh như vậy, nghĩ nghĩ một lát mới nói: "Cái này không tính là một động tác nhỏ, nhưng tôi cảm thấy thêm vào cũng không có vấn đề gì, cậu đi hỏi ý đạo diễn Trịnh thử xem."
Trịnh Hải Kính hơi không liệu được Phương Tử Cẩm sẽ đưa ra thỉnh cầu thêm động tác, trầm ngâm một hồi lâu cũng đồng ý.
Sau khi thêm vào một động tác ôm, độ biểu đạt tình cảm nhân vật của Phương Tử Cẩm quả nhiên tốt hơn một chút, nhưng Trịnh Hải Kính vẫn hơi không thỏa mãn với thần thái biểu cảm của cậu, lại NG thêm mấy lần mới rốt cuộc cho cậu qua.
"Thật xin lỗi Diệp sư huynh." Sau khi kết thúc cảnh quay, Phương Tử Cẩm đi tới trước mặt Diệp Cố, vẻ hối lỗi nói: "Vì em cứ NG mà phải để anh theo giúp em diễn cả một buổi chiều."
Diệp Cố nhướn mày: "Cậu gọi tôi là gì?"
Diễn viên hợp tác với cậu phần lớn đều gọi thẳng nghệ danh của cậu, về sau minh tinh hậu bối gặp cậu đa phần cũng gọi "Thầy Diệp", đây vẫn là lần đầu tiên cậu nghe có người gọi mình là "Diệp sư huynh".
Phương Tử Cẩm sửng sốt: "Em nghe người đại diện nói em và anh đều là nghệ sĩ của Hoàn Cầu ảnh thị giống nhau, nên mới gọi anh một tiếng đàn anh."
Diệp Cố lờ mờ nhận ra, này là muốn làm thân với cậu à.
Phương Tử Cẩm là nghệ sĩ phát triển tốt nhất, nổi nhất lứa này của Hoàn Cầu ảnh thị, đa số tài nguyên của công ty vốn đều hướng về cậu, cậu cũng vì vậy mà quen việc được người khác nâng đỡ như vậy. Không ngờ chỉ trong một đêm lại xuất hiện một Mạc Gia Ninh, những tài nguyên tốt đều được cấp cho Mạc Gia Ninh chọn lựa trước một lượt rồi mới chuyển tới chỗ cậu.
Mạc Gia Ninh vốn dĩ chỉ là kẻ vô danh tuyến mười tám, đột nhiên được công ty nâng đỡ như vậy nhất định là có nguyên do. Sau khi bảo người đại diện đi thăm dò tin tức, cậu mới biết được thì ra Mạc Gia Ninh đáp lên cánh của Kiều Mặc.
Chủ nhân hiện tại của Hoàn Cầu ảnh thị, ông chủ lớn nhất của bọn họ, Kiều Mặc.
Có tầng quan hệ này, Phương Tử Cẩm không cần nghĩ cũng đoán được, sau này cao tầng công ty nhất định sẽ ném cả ánh mắt lẫn tài nguyên về phía Mạc Gia Ninh mà không phải cậu. Trong cái giới này, người có chống lưng vĩnh viễn được lợi hơn người không có, nhất là cậu và Mạc Gia Ninh lại là đồng lứa, về sau khẳng định phải tranh tài nguyên với nhau không ít lần.
Vừa nghĩ đến sau này sẽ bị Mạc Gia Ninh vốn không bằng cậu đè đầu, Phương Tử Cẩm không khỏi có hơi mất bình tĩnh. Thẳng cho tới khi biết được Mạc Gia Ninh nhận diễn nam chính trong bộ điện ảnh mới của đạo diễn Dương Lan, cậu càng buồn bực ghen tị, trong lòng cũng dần có toan tính.
Đúng lúc người đại diện cho cậu một tài nguyên điện ảnh, tuy chỉ là một vai phụ nhỏ, nhưng đạo diễn lớn chế tác lớn, giá trị sâu sa trong đó không chỉ ở một vai phối diễn. Khi biết vai diễn này là ảnh đế Diệp Cố cho cậu, trong lòng Phương Tử Cẩm đã rục rịch ý đồ.
Tuy là cùng dưới một công ty, nhưng trước kia cậu chưa từng xuất hiện cùng vị Diệp ảnh đế nổi danh cả nước này lần nào, Diệp Cố đột nhiên cho cậu vai diễn này, phải chăng là một loại ám chỉ?
Dáng vẻ Diệp Cố xuất chúng, cao lớn anh tuấn, khiến cho trời nam đất bắc nơi nơi đều mê muội; trên mạng còn từng lưu truyền câu nói "Vừa nhìn Diệp Cố lạc lối cả đời" hay "Chỉ xin được ngủ cùng Diệp ảnh đế một lần", vô số người đều ước ao được cùng Diệp Cố bắt đầu một đoạn giai thoại.
Huống hồ Diệp Cố quả thật hào hoa phong nhã*, vào lúc công thành danh toại có thể sà vào vòng tay của câu, ngày sau tuyệt đối sẽ không phải chịu khổ.
Phương Tử Cẩm không khỏi nảy sinh ý định. Cho tới khi vào đoàn phim [Ác Ý], tiếp xúc gần với Diệp Cố, cậu lại càng bị khí chất đặc biệt cùng mị lực rung động lòng người của Diệp Cố mê hoặc, lập tức hiểu được tâm tình các fans của Diệp Cố. Đừng nói là bị quy tắc ngầm, cho dù phải chịu táng gia bại sản mà có thể được Diệp Cố quy tắc ngầm, cậu cũng bằng lòng.
Đương nhiên, Diệp Cố vẫn không hay biết gì về chuyện này.
Thấy biểu cảm Diệp Cố hơi có vẻ không vui, Phương Tử Cẩm nhỏ giọng nói: "Em... Em cũng là gọi bừa thôi, nếu anh không thích nghe thì sau này em sẽ không như vậy nữa."
"Không phải không thích." Diệp Cố sắc mặt lãnh đạm nhìn cậu một cái, "Chỉ là không quá quen, trước kia chưa từng có ai gọi tôi như vậy."
Sâu sắc nhận ra được Diệp Cố không ưa, Phương Tử Cẩm vội vàng sửa lại: "Thế về sau em gọi anh là thầy Diệp nhé? Hoặc là Diệp tiền bối?"
Diệp Cố từ chối cho ý kiến: "Ừ."
Tâm tư muốn lấy lòng Diệp Cố của Phương Tử Cẩm rất rõ ràng, Diệp Cố rốt cuộc nhấc mắt đánh giá cậu một phen. Bộ dạng Phương Tử Cẩm quả thật dễ nhìn, môi hồng răng trắng, khi mở miệng nói cũng là nhẹ giọng thì thầm, hoàn toàn là dáng vẻ đơn thuần vô hại; lúc nhìn cậu hai má ửng hồng, ánh mắt long lanh, rất dễ khơi dậy ham muốn bảo vệ của người khác.
Có điều bộc lộ thái quá quá, nhìn có vẻ quá cố ý, nói được mấy câu đã đỏ mặt, dáng vẻ thẹn thùng đong đưa.
Diệp Cố không khỏi nhớ tới khi Kiều Mặc ngại ngùng. Gương mặt vẫn sẽ như trước không chút biểu cảm, thần sắc lãnh đạm cấm dục nhìn không rõ hắn ngại chỗ nào, nhưng vành tai sẽ lặng lẽ đỏ lên, đặc biệt là lúc Diệp Cố sáp lại gần ngắm nhìn hắn, đại khái là muốn quay mặt sang chỗ khác không để Diệp Cố suy đoán được bất cứ tâm tư nào, bộ dạng nhẫn nhịn đó ở trong lòng Diệp Cố mới thật sự gọi là đáng yêu.
Nhớ tới Kiều Mặc, ánh mắt Diệp Cố nháy mắt trở nên dịu dàng.
Phương Tử Cẩm liếc nhìn Diệp Cố, vẻ mặt vốn dè dặt cũng được biểu cảm ôn hòa của Diệp Cố cổ vũ, dũng khí dâng trào nói, "Ừm... Thầy Diệp, mấy cảnh diễn sau, em còn có thể xin anh chỉ dẫn chút không ạ?" Nói được một nửa, cậu dần hết ngượng ngùng hạ mắt, "Em sợ em không tìm được trạng thái, vẫn bị NG như hôm nay làm liên lụy tới tiến độ của đoàn."
Cảnh diễn của Phương Tử Cẩm không nhiều, nhưng gần như mỗi cảnh đều là chung khung hình với nam chính, như vậy đồng nghĩa với việc Phương Tử Cẩm NG bao nhiêu lần, Diệp Cố phải cùng cậu diễn lại bấy nhiêu lần. Để có thể mau chóng đóng máy đến gặp Kiều Mặc, Diệp Cố do dự một lát rồi nhận lời.
Nói thế nào cũng là nghệ sĩ cùng công ty, chỉ dẫn một chút coi như làm tròn bổn phận của tiền bối.
Diệp Cố rốt cuộc sinh ra ý thức trách nhiệm của bậc tiền bối trước khi đi còn dặn dò Phương Tử Cẩm một câu: "Thủ đoạn thêm động tác như hôm nay tuy là có hiệu quả, nhưng nói cho cùng vẫn là đầu cơ trục lợi, dùng một lần hai lần thì được, còn thêm động tác nữa sẽ cực kì ảnh hưởng tới thiết lập vốn có của nhân vật."
Phương Tử Cẩm nghe lời đáp: "Em, em hiểu mà. Em sẽ cố gắng rèn luyện kĩ thuật diễn của mình, sẽ không để thầy Diệp phải thất vọng."
Tôi cũng không rảnh ôm hi vọng gì với cậu. Diệp Cố nghĩ vậy, bật cười quay về phòng nghỉ.
___________________________
"Hào hoa phong nhã" thì hẳn mọi người đều biết cả rồi, nhưng hôm nay mình tìm hiểu thì thấy nó có nhiều ý nghĩa khá thú vị mà mình trước đó không hiểu cặn kẽ (chỉ biết chung chung mơ hồ). Vậy nên mình sẽ để chú thích ở đây cho ai cho hứng thú nhé!
"Hào hoa phong nhã" được giải thích trong từ điển Tiếng Trung như sau: 风华 《风采和才华。》文质彬彬 《 原来形容人既文雅又朴实, 后来形容人文雅有礼貌。》风华正茂 《外表或面色明亮而且通常反映出光明和欢快的内在精神。》
风华 (fēng huá): (Phong Hoa)
Ý nghĩa: Đẳng cấp, vẻ đẹp và tài năng tuyệt vời.Giải thích: "风华" miêu tả sự lộng lẫy, tinh tế và tài năng xuất chúng của một người. Nó bao gồm cả sự thu hút và sự xuất sắc trong vẻ ngoài và tài năng của một cá nhân.
文质彬彬 (wén zhì bīn bīn): (Văn chất bân bân = Hào hoa phong nhã)
Ý nghĩa: Vừa tinh tế, vừa lịch sự.Giải thích: "文质彬彬" được sử dụng để miêu tả một người vừa có sự tao nhã, tinh tế trong cách diễn đạt, văn minh, vừa có lịch sự, biết phối hợp và đối xử tốt với mọi người.
风华正茂 (fēng huá zhèng mào): (Phong hoa chinh mậu)
Ý nghĩa: Trái tim tươi sáng, ngọn lửa trong lòng còn rực rỡ.Giải thích: "风华正茂" miêu tả một cái nhìn hoặc trạng thái ngoại hình của người đó, với sự sáng sủa, tươi sáng và thường phản ánh tinh thần trong sáng và vui vẻ bên trong.