Chương 16: Truyền Chân KinhLâm Nhược Yên đang sướng đến muốn lịm đi, đột nhiên cảm thấy một luồng chân khí tinh thuần đến nàng không cách nào tưởng tượng tràn vào kinh mạch, để nàng kinh ngạc đến nói không ra lời.Hồ Nguyên Vũ vội vàng nói:- Mẫu thân, sáng hôm nay con nói dối người, thật ra cơ thể con khôi phục không phải vì đan dược của phụ hoàng, mà là con được một cao nhân nhận làm đệ tử, người truyền cho con một bộ công pháp Tiên cấp, có thể thông qua song tu cải tạo thể chất, tinh lọc chân khí, làm cho tu vi tiến nhanh, bây giờ con truyền cho người phần âm của Âm Dương Tạo Hóa Kinh, người mau vận hành nó, sẽ được chỗ tốt không thể tưởng được.Âm Dương Tạo Hóa Kinh vốn là Chân Kinh, nhưng nếu nói thật ra, sẽ phải giải thích càng nhiều, mà lúc này hắn hiên nhiên còn chưa muốn công bố quá nhiều bí mật. Hơn nữa với cách giải thích này, Lâm Nhược Yên sẽ càng yên tâm hơn, bởi vì như vậy chứng minh sau lưng hắn có chỗ dựa vững chắc.Hắn vừa nói xong, từ trong mi tâm, một tia sáng màu xanh ngọc bay thẳng vào mi tâm của Lâm Nhược Yên, đây là Tử Trúc thông qua bí pháp, truyền bộ âm trong Âm Dương Tạo Hóa Kinh cho nàng.Lâm Nhược Yên còn chưa tiêu hóa xong những lời Hồ Nguyên Vũ nói, trong đầu đã nhiều thêm một phần công pháp thâm ảo, ý thức của nàng chỉ vừa nhìn xem liền chìm nhập vào trong đó, chân khí trong cơ thể không tự chủ được vận hành theo.Chỉ trong nháy mắt, chân khí từ trong người Lâm Nhược Yên thông qua âm hộ truyền vào người Hồ Nguyên Vũ, sau đó hòa vào chân khí của hắn vận chuyển khắp kinh mạch, vận hành một đại chu thiên.Ầmmm…Tu vi của Hồ Nguyên Vũ từ Luyện Khí tầng sáu đột phá tới tầng bảy, hơn nữa còn không dừng lại, nhanh chóng phá tan bình cảnh tầng tám, tầng chín, cuối cùng ổn định ở Luyện Khí tầng chín đỉnh phong mới dừng lại.Trên người Lâm Nhược Yên cũng bộc phát ra ánh sáng màu xanh, vô số quy tắc Thủy Đạo dập dờn, tràn ngập cả căn phòng, bao phủ thân thể của hai người vào trong.Hai canh giờ sau, quy tắc Thủy Đạo từ từ lui về trong cơ thể của Lâm Nhược Yên, làn da của nàng trở nên càng mềm mại, óng ánh hơn trước.Lâm Nhược Yên giống như không thể tin được nói:- Ta lại đột phá Thiên Quân đỉnh phong, cái này… cái này thật không thể tin nổi.Ở thế giới này, cảnh giới từ thấp tới cao theo thứ tự là Luyện Thể kỳ, Luyện Thần kỳ, Khai Quang kỳ, Khai Minh kỳ, Khai Đạo kỳ, Thai Tức kỳ, Thiên Nhân kỳ, Thiên Quân kỳ, Thần Quân kỳ và Tán Tiên.Người bình thường nơi này vì sống trong thế giới có linh khí, nên ít đau ít ốm, ít nhất cũng có thể thọ đến 80 tuổi, lâu có thể vượt trăm, còn tu sĩ, theo tu vi tăng lên, tuổi thọ cũng không ngừng tăng cao, như Luyện Thể kỳ, tuổi thọ sẽ tầm 120-150 tuổi, Luyện Thần kỳ tầm 200 tuổi, Khai Quang kỳ 300 tuổi, Khai Minh kỳ 400 tuổi, Khai Đạo kỳ 500 tuổi.Đến Thai Tức kỳ, vì thân thể sẽ chuyển hóa thành tiên thiên thai tức, nên tuổi thọ sẽ có nhảy vọt rất lớn, có thể thọ tới 1000 tuổi, về sau mỗi tăng lên một đại cảnh giới, tuổi thọ sẽ gấp đôi, như Thiên Nhân kỳ 2000 tuổi, Thiên Quân kỳ 4000 tuổi, Thần Quân kỳ một vạn tuổi, Tán Tiên chia làm thập kiếp, mỗi qua một kiếp lại thọ cộng thêm vạn năm. (*Tán Tiên cửu kiếp là 10 vạn năm, thật ra Tán Tiên nhất kiếp đã là Chân Tiên rồi, nhưng vì không phi thăng nên không thể thành Tiên )Lâm Nhược Trần năm nay chỉ mới 85 tuổi, nhưng tu vi đã là Thiên Quân hậu kỳ, so với 4000 năm thọ nguyên của Thiên Quân kỳ, 85 tuổi của nàng giống như thiếu nữ, từ đó có thể thấy thiên tư của nàng yêu nghiệt như thế nào.Bất quá Lâm Nhược Yên biết, mình muốn đột phá tới Thiên Quân đỉnh phong, không có năm sáu chục năm là hầu như không thể nào. Còn đột phá tới Thần Quân kỳ, này quá xa vời, không chỉ cần thiên phú, còn phải có vận khí, cơ duyên nghịch thiên, có khi cả đời cũng không cách nào vượt qua được.Nhưng giờ phút này, sau khi cùng nhi tử song tu, chân khí trong cơ thể nàng lại thuế biến, mang theo một tia tiên vận, chí cao mà cổ lão, rất dễ dàng xông phá bình cảnh mà nàng dự tính nếu không có đại cơ duyên, thì cần ít nhất 50 năm, thậm chí lâu hơn mới có thể xông phá, này có thể không làm cho nàng kinh ngạc sao.Sau khi tu vi ổn định, Lâm Nhược Yên cũng không để ý hiện tại côn thịt của nhi tử còn cắm sâu vào trong âm hộ nàng, nàng có quá nhiều nghi vấn muốn hỏi cho rõ ràng.- Vũ nhi, con kể rõ đầu đuôi sự tình cho mẫu thân nghe đi.Hồ Nguyên Vũ nghiêng người nằm xuống giường, nhưng vẫn cố ý để tiểu huynh đệ cắm sâu bên trong, choàng tay để Lâm Nhược Yên gối đầu lên tay mình, sau đó điều chỉnh thân thể cho thoải mái một chút, dù đã xuất tinh, nhưng côn thịt của hắn vẫn cương cứng, trong lúc điều chỉnh lại nhấp thêm một cái, làm cho Lâm Nhược Yên yêu kiều rên lên, ánh mắt liếc xéo hắn, nhưng không nói gì.Nói thật, sinh ra ở thế gia tu luyện, lại gả vào hoàng cung, nàng từng được quán thâu rất nhiều tri thức mà nữ tử bình thường không cách nào tiếp xúc được. Ở trong các đại cổ tộc và hoàng tộc, việc quan hệ cùng huyết thống để giữ vững quyền lực và huyết mạch tinh khiết là sự tình rất bình thường, ngày thường không để ý hoặc không làm chỉ là chưa tới lúc cần thiết mà thôi, hơn nữa cũng không thể công khai, trong lịch sử, những sự tình như vậy là nhiều đến không cách nào viết ra hết.Mới đầu, nàng chỉ xem nhi tử như một hài tử còn chưa lớn nên không để ý, cứ vô tư trêu đùa, thậm chí yêu chìu cho hắn ăn sữa tới năm 14 tuổi.Tới khi biết nhi tử vì nàng mà liều mạng đột phá cảnh giới, tim nàng vừa đau vừa cảm động, cảm thấy nhi tử đã lớn, đã biết ý thức trách nhiệm, hai ngày qua nhìn nhi tử hôn mê trên giường, hơi thở mong manh, nàng gần như phát điên, lòng thầm mong chỉ cần nhi tử tỉnh lại, nàng có thể đánh đổi bất cứ thứ gì, dù là sinh mạng của mình.Tới hôm qua, khi nhi tử tỉnh lại, ánh mắt nhìn nàng có chút khác lạ, ánh mắt kia không giống như nhìn mẫu thân, mà là nhìn… nữ nhân. Thân là phụ nữ đã có chồng, ánh mắt kia bao hàm cái gì, nàng làm sao có thể không biết, không hiểu, lúc ấy tim nàng nhảy lên kịch liệt, tâm loạn như ma, không biết nên vui hay nên buồn. Vui vì nhi tử tỉnh lại, buồn vì biết nhi tử đã lớn, sẽ từ từ xa cách mình, không gần gũi với mình nữa, nghĩ tới cảnh ấy, tim nàng như thắt lại…Đối với một mẫu thân, việc bắt buột nàng xa rời con cái là một cực hình còn hơn cả chết, nàng lo lắng, bồn chồn, không nỡ… đang không biết phải làm sao, nàng lại phát hiện nhi tử dùng khăn tay của mình tự xử, khi nhìn thấy cảnh ấy, tim nàng như ngừng đập, lòng vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, còn có chút giận.Nhưng đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng, làm nàng cũng không thể tin được mình lại sẽ sinh ra ý nghĩ lớn mật như vậy, nàng muốn nhi tử ở bên mình mãi mãi, không muốn Vũ nhi của nàng rời xa nàng.
Danh Sách Chương: