• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chuyển ngữ: By
Chỉnh sửa: Bilec“Anh ơi, anh biết anh Sâm gọi anh An là gì hông?” Bé nói nhiều đột nhiên hỏi tôi chuyện này.
“Gọi là gì?” Tôi nghi hoặc, “Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”
“Anh đoán thử đi.” Dáng vẻ em ấy rất nghiêm túc.
“An An?”
“Hổng phải, cái này là gọi ở trước mặt người khác thôi.

Lúc riêng tư anh ấy gọi anh An là gì cơ?”
“Cục cưng?”

Bé nói nhiều liếc tôi trắng mắt: “Là vợ đó!”
Vợ?
Đàn ông gọi đàn ông là “vợ” không cảm thấy kì cục hả?
Nhưng tôi không dám nói vậy.
“Anh gọi em là gì?” Em lại hỏi.
“Bé nói nhiều.”
“Khác biệt ở đây đó!” Em đứng lên cầm gối ôm đập tôi một cái: “Gọi vợ ngọt ngào biết bao nhiêu, còn bé nói nhiều là cái quần què gì vậy? Khó nghe! Anh đang chê em nói nhiều đấy à?”
Tôi tức đến bật cười: “Anh chê em nói nhiều? Rõ là anh yêu em nói nhiều.

Ngày nào em cũng như súng máy, khiến cho cuộc sống của anh không có phút giây nào yên tĩnh.”
“Thế này còn không phải ghét bỏ hả? Anh chê em ồn! Được thôi! Em bỏ nhà đi bụi!” Nói xong liền làm bộ đi nhanh về phía cửa.
Tôi nhanh chân chạy đến ôm chặt lấy người: “Tổ tông của tôi ơi! Em đừng như vậy mà! Anh sửa, được không?”
“Sửa cái gì? Sửa như nào?” Em quả nhiên dừng lại, nhưng vẫn còn ngạo kiều không thèm nhìn tôi.
“Em muốn anh gọi em là gì? Anh sẽ gọi theo ý em.

Anh không gọi bé nói nhiều nữa, được không nào?”
“Thế thì còn tạm được.”
Sau đó tôi thuận lợi đem người ôm vào trong ngực: “Thế anh nên gọi em là gì đây? Cục cưng? Em yêu? Hay là vợ?”
“Vợ thì bỏ đi, chúng ta đừng bắt chước bọn họ.


Em yêu nghe có vẻ cũng được, anh gọi em nghe thử xem nào.”
Tôi hết cách chỉ đành cười trừ, sau đó cũng thật sự gọi một cách nghiêm túc: “Em yêu ơi.”
“Chẹp, anh gọi tình cảm tí được không?”
“Anh không có tình cảm chỗ nào?” Tôi gọi rất nghiêm túc đấy.
“Thì là, anh phải dịu dàng chút xíu, thâm tình chút xíu.

Thử lại coi.”
Tôi lại chiếu theo yêu cầu của em mà cố gắng hết sức gọi lại lần nữa: “Em yêu ơi.”
“Không đúng, thử lại lần nữa.”

“Anh à, không ổn rồi.

Rốt cuộc anh có yêu em hay không nói một lời?”
“Anh mặc kệ, cái này không hợp với anh, anh vẫn cứ gọi em là bé nói nhiều đi.” Tôi không muốn để ý đến em nữa, đứng dậy định xuống nhà bếp nấu cơm.
“Anh, anh như thế lại càng không được.

Anh ơi, anh!” Tôi bơ đẹp em, còn em bám riết không buông: “Anh ơi!”
Đột nhiên em đổi xưng hô: “Ông xã ơi!”

Trái tim tôi bỗng nhiên run rẩy, bình thường chỉ khi ở trên giường bé nói nhiều mới gọi như thế để tăng thêm tí tình thú.

Lúc này gọi một tiếng lại khiến cho thần hồn tôi bay bổng phơi phới.
Em đi đến ôm lấy tôi từ phía sau: “Ông xã, anh đừng giận mà, anh muốn gọi em thế nào thì cứ gọi thế ấy, em không quậy nữa.”
“Em gọi thêm tiếng nữa đi.” Tôi xoay lại vòng tay qua eo ôm cả người em lên.
“Ông xã ơi.”
Ừm, âm thanh này cực kì ngọt ngào, cực kì dễ nghe.
“Em yêu ơi.” Tôi đột nhiên tìm được cảm giác.
“Ông xã à.” Bé nói nhiều cũng hưng phấn lên, gọi càng thêm ngọt.
“Em yêu dấu à.”
“Ông xã ới.”
“Em yêu dấu ơi.”
“Ông xã.”Tác giả:
Tiên sư bố cái bọn yêu nhau!.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK