Cây kem trên tay đang tan dần.
Thứ chất lỏng màu trắng đục đó đang chảy trên tay Vương Lãnh.
Hắn chẳng quan tâm cho mấy,đôi mắt nhíu lại nhìn về phía nào đó.
Nhan Tước chầm chậm,thong thả đi về phía Vương Lãnh.
Nhỏ như một tiểu thư chính gốc,tay cầm khăn tay lau đôi bàn tay nhỏ xinh.
Nhan Tước dừng lại,đứng cách Vương Lãnh tầm ba mét.
– sao lâu vậy?
Cây kem tan gần hết,bàn tay của Vương Lãnh dính đầy kem.
– lâu à? Không đủ kiên nhẫn ư?
Vương Lãnh khó chịu,ngoắc tay bảo Nhan Tước tới lại gần.
Nhỏ vẫn đứng yên ngay đó,cứ nhìn Vương Lãnh mà cười cười.
– Lãnh ta muốn hỏi anh.
Vương Lãnh cười nhẹ,Nhan Tước gọi hắn là anh từ lúc nào rồi à?
– hỏi đi.
– không nhớ? Ta nghĩ anh đã nhớ!
– nhớ gì?
Vương Lãnh nhíu mày nhìn Nhan Tước.
– ngày hôm nay,đừng nói với ta anh không nhớ!
Vương Lãnh sắc mặt tối sầm,đứng dựa vào cái cây,bàn tay khẽ siết lại.
– Tước,em là ai?
Nhan Tước cười cười.Ý cười hiện rõ.
– bảy năm trước anh yêu ta,Lãnh,chúng ta quen nhau một ngày,vì lời hứa đó mà ta phải bị giam cầm không tự do. Hôm nay anh trả lại đi.
– trả? Em nói gì ta không hiểu. Ta và em chỉ mới vừa quen nhau,sao lại có thể giam cầm được?
Hàn khí toát ra khắp nơi từ người của Vương Lãnh.
Nhan Tước cười cười,nhỏ thích biểu hiện này.
– Vương Lãnh ơi là Vương Lãnh,đã ta kể cho anh nghe nhé,anh không nhớ ư? Ngày hôm nay của bảy năm trước,anh dẫn ta vào khu rừng đó,ngồi trên xích đu đó,còn dẫn ta đến đây,lúc đó anh đã nói gì nữa…
Vương Lãnh bỗng hét lên
– em đừng nói nữa.
Nhan Tước tiến lên hai bước,dang hai tay ta,cười cười,ý cười càng đậm.
– Lãnh à,anh đã nói thế giới nhỏ này là của ta. Anh còn mua cho ta con gấu trắng thắt nơ xanh,ta còn nũng nịu bắt anh đi tàu lượn,ta còn từng nằm đè lên anh ở bãi cỏ,anh từng trao ta cái nhẫn.
Nhan Tước tiến thêm một bước,cái vật lấp lánh lại lóa lên.
Vương Lãnh cười đau đớn.
Sao Nhan Tước lại nhớ rõ đến từng chi tiết đến thế.
Nhan Tước tiến thêm nữa.
– à còn nữa,lúc đó,ta còn nói với anh rằng…
Nhan Tước mím môi nhịn cười rồi khẽ nhấp nháy đôi môi
” I wanna say I love You ”
Vương Lãnh gần như sụp đổ,kí ức năm đó lại hiện về,và cả kí ức của khoảng thời gian sau đó nữa.
Hắn ngồi sụp xuống.
nhân Tước tiến lại gần,đứng trước mặt hắn,khụy gối xuống.
Giơ hai tay ôm lấy khuôn mặt đang xanh lét kia,kéo lại sát gần mặt mình.
– Lãnh à,lời hứa,anh bắt ta hứa,ta nhắc lại nhé.
Vương Lãnh mặt mày tái tím,hắn không muốn nhớ lại.
– nếu muốn anh thả,phải hứa với anh rằng,bảy năm sau,hãy làm lại tất cả những chi tiết của cuộc hẹn ngày hôm nay,nếu không em sẽ vĩnh viễn mất tự do.
Nhan Tước cười cười,buông mạnh tay.
Nhỏ đứng lên,cười lớn.
– nhờ anh,tôi đã không được chứng kiến cảnh mẹ mình rời đi,bỏ tôi mà đi. Anh được lắm.
Vương Lãnh như không nghe thấy gì,đứng hẳn dậy,nhếch mép nhìn cô.
– tôi nhớ người năm đó tôi bắt cóc không phải là tiểu thư Nhan Tước.
Nhan Tước cười cười,nhếch mép,vương tay vỗ hai cái vào má của Vương Lãnh.
– Lãnh à,năm đó đúng là không phải là Nhan Tước mà là Lệ Thiệu Quân,năm xưa tôi mang họ mẹ. Nhưng không sao,Lệ Thiệu Đồng đã bỏ tôi đi,lúc bị anh bắt cóc,ít ra sau đó,ba của anh cũng chẳng còn trên đời này.
Vương Lãnh mím chặt môi,nhìn Nhan Tước quau gót bỏ đi.
Đi được hai ba bước,Vương Lãnh gọi lại.
– Lệ Thiệu Quân,chẳng nhẽ cô vì chuyện này mà đồng ý đính hôn?
Nhan Tước quay đầu lại.
– phải,dù gì cái đó có thể….hủy.
Nhan Tước cười tươi,rồi khẽ nhả ra từ chữ như xát muối vào lòng Vương Lãnh.
– hãy hận ta.
Nhan Tước bỏ đi dứt khoát.
Một đoạn xa rồi…
Cả hai cùng kín đáo rơi những giọt thủy tinh sóng sánh.
“There are three words, that I’ve been dying to say to you
Burns in my heart, like a fire that ain’t goin’ out
There are three words, and I want you to know they are true…
I need to let you know
I wanna say I love you,
I wanna hold you tight
I want your arms around me and I, want your lips on mine
I wanna say
I love you, but, babe I’m terrified”
Mãi đến khi cuộc gọi gần kết thúc,Nhan Tước lại bắt máy.
– alô.
” Tước,anh sẽ hận em. Thiệu Quân,anh xin lỗi vì năm đó,anh đã từng thích em,Tước hôm nay anh muốn nói với em,anh thích em ”
Tút…
Nhan Tước gần như hóa đá,dòng nước ở khóe mắt tràn ra,vai diễn của nhỏ đã thất bại.
Đằng kia,Vương Lãnh ngồi sụp xuống,ngẩng mặt lên,một tay gác ngang mặt,không ai thấy rõ cảm xúc hiện giờ của hắn chỉ là…nếu nhìn kĩ,thì sẽ thấy một hàng nước lóng lánh.
Hắn đã bị vai diễn của Nhan Tước lừa.
Tạm biệt…..tất cả giả dối.
Bây giờ,nhỏ tự do,hắn cũng vậy.
Sống thực,cả hai cùng sống thực.
——–+–+—-
Đang thắc mắc có nên kết thúc hay không?
Yui
Danh Sách Chương: