Mục lục
Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chị hai kia khinh thường hừ một tiếng, nhổ nước miếng: "Quản cái rắm? Không chết người được! Nhanh như vậy đã không chịu được, làm bà đây mất hết hăng hái rồi." Từ trên người của cô ta đứng lên, đi thẳng tới bồn rửa sạch bàn tay to.

Mấy người phụ nữ kia cũng ào ào nhỏ nước miếng, khinh thường đứng lên rửa tay, giống như ghét bỏ thứ gì đó quá bẩn thỉu.

Có một cô gái liếc Dương Lưu Vân dở sống dở chết nằm dưới đất, nhỏ giọng nói: "Lão đại cứ bỏ mặc cô ta nằm đây sao? Dưới kia toàn là máu? Nhìn quá ghê tởm đi!"

Chị hai kia rũ mắt, ánh mắt quét đến nơi ngọn nguồn của dòng máu kia, nở nụ cười: "Mấy chị em chỉ cần rửa sạch phía dưới cho cô ta là được!" Tay bưng chậu nước nóng, hơi nóng màu trắng bay lên không trung.

Rõ ràng là giữa hè, lại khiến cho con người ta thấy lạnh lẽo.

Mấy người phụ nữ kia liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt khó coi, chần chờ nói: "Lão đại làm như vậy không tốt lắm đâu? Ngộ nhỡ xảy ra án mạng chúng ta không bồi thường nổi."

Chị hai độc ác trừng cô ta: "Mày sợ cô ta chết, có phải muôn tự tay tắm cho cô ta hay không?"

Câu nói sau cùng dường như là dùng sức cắn răng.

Mấy người vội vàng lắc đầu, đứng qua một bên, không dám ở lắm mồm, để tránh chịu khổ. Vì một con đĩ mà trở mặt với lão đại thật không đáng! (Min: ta thề nguyên văn đấy…)

"Yên tâm đi! Tao ở chỗ này lâu rồi, có chuyện gì chưa từng thấy qua? Không chết người được! Chỉ là đau không xuống giường được thôi! Đi, rửa ráy phía dưới cho cô ta một chút!" Chị hai đêm chậu nước nóng đẩy qua cho bọn họ, ánh mắt muốn nói bọn họ hành động, nhanh lên một chút.

Dương Lưu Vân nằm trên mặt đất, đau không thể động đậy. Vẻ mặt tái nhợt bị mồ hôi thấm ướt, đôi mắt khó khăn lắm mới tạo ra được một khe hở, đã thấy mấy người từng bước từng bước lại gâng, lắc đầu, suy yếu không còn hơi sức: "Đừng. . . . . . Đừng. . . . . ."

Mấy người phụ nữ ở chỗ này mặc dù trước sau luôn bắt nạt người khác, chèn ép người khác, nhưng vẫn chưa bao giờ làm chuyện tàn nhẫn như vậy. Nhìn Dương Lưu Vân đáng thương, không khỏi mở miệng nói: "Cô cũng đừng trách chúng tôi, muốn trách thì trách đắc tội với người không nên đắc tội ! Nhất định phải nếm phần đau khổ này, cắn răng một chút mọi chuyện sẽ qua. Nếu như cô không có chuyện, về sau chúng tôi cũng sẽ ít làm khó cô!"

"Đừng. . . . . ." Dương Lưu Vân nhanh chóng rớt nước mắt xuống, ngón tay run rẩy níu lấy ống quần người kia, cầu khẩn: "Van xin cô đừng làm như vậy. . . . . . Van xin các người bỏ qua cho tôi. . . . . . Tôi có thể làm trâu làm ngựa cho các người. . . . . ."

Nhìn cô ta hèn mọn cầu khẩn, ai cũng không muốn ra tay!

Chị hai kia dựa người vào bồn nước, hắc mi nhảy lên: "Chúng mày lảm nhảm cái gì? Là muốn là muốn tao tự làm hay sao?"

Ánh mắt mấy người ăn ý nhìn nhau, hai người đè hai tay của Dương Lưu Vân xuống, hai người khác lại đè hai chân của cô ta tránh giãy giụa lung tung. . . . . .

Người bưng chậu nước, hít sâu một hơi, cắn môi thấy bộ dáng Dương Lưu Vân lệ rơi đầy mặt, hàm răng khẽ cắn, chậu nước hướng về phía phía hạ thể đang trần truồng của cô ta, toàn bộ chậu nước nóng nhanh chóng bị trút xuống.

"A. . . . . ."

Trong bong đêm vắng vẻ xẹt qua tiếng kêu thê lương, thân thể đầy vết thương không ngừng giãy giụa trên mặt đất, mọi người ăn ý buông tay ra, nhượng bộ lui binh, ai cũng không dám đụng tới cô ta. Chỉ thấy cô ta giãy loạn, hạ thân đã bắt đầu trở nên đỏ chói, mà vị trí tay cô ta có thể tiếp xúc được, toàn bộ đều thối rữa, thậm chí còn có một tầng mùi vị của hồ tiêu.

"A. . . . . . A. . . . . . A!" Dương Lưu Vân khổ sở không nói được tiếng nào, chỉ dùng hết sức bình sinh để gào thét, giống như đem toàn bộ đau đớn trong cơ thể bắn ra ngoài. Thân thể uyển chuyển giờ đây bị tàn phá tới mức không nhìn nổi, vẻ mặt tái nhợt dữ tợn đến đáng sợ. Hai mắt khép chặt bỗng chợt mở ra, nhìn chằm chằm ra một vùng tăm tối, thở hổn hển: "Tao hận mày. . . . . . Ninh Tự Thủy tao hận mày! Tao sẽ không bỏ qua cho mày. . . . . . Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!"

Nói một hơi tới đây, liền rơi vào trạng thái hôn mê.

Mấy người cũng không dám nhìn tình trạng thảm hại của Dương Lưu Vân, toàn thân dơ bẩn giống như kẻ điên, trên thân thể hiện từng cục xanh cục tím, hạ thân thối rữa, da thịt bên đùi cũng thối nát, thịt non lộ ra, máu tươi đầm đìa, một màn ghê tởm đập vào mắt.

Giờ phút này, ngay cả người chết cô ta cũng không bằng!

"Lão đại, cái này làm sao bây giờ?"

Phụ nữ kia đi tới, ánh mắt khinh miệt quét qua "Thi thể" trên mặt đất liếc người mở miệng bên cạnh một cái. Lạnh lẽo nói: "Có thể làm sao? Đi ngủ để lấy lại cảm giác chứ sao."

"Thế nhưng mà. . . . . . Cô ta sẽ chết. . . . . ."

"Vậy không phải mày muốn ở lại chỗ này để nhặt xác con ả này chứ?" Chị hai độc ác nói một câu, xoay người rời đi, chẳng thèm nhìn lâu thêm một giây. Ở chỗ này lâu rồi, cái gì chưa từng thấy qua.

Mấy người lục tục vội vàng theo kịp bước chân của chị hai kia tâng bốc cô ta, để đổi lấy chuỗi ngày tốt đẹp sau này.

Trên nền đất ướt nhẹp của phòng tắm, thân thể trần trồng nằm hôn mê bất tỉnh, đêm càng lúc càng sâu, nhiệt độ đang từ từ giảm xuống, mà thân thể của cô ta dường như có một loại đau đớn giống như lửa đốt, không cách nào nhịn được. Nửa tỉnh nửa mê, giống như cảm thấy có người đang vuốt ve gò má.

Dương Lưu Vân đã dùng hết hơi sức chính mình có được, mở mắt, tầm mắt cũng không rõ ràng, chỉ mơ hồ cảm giác có người đang đứng trước mặt của mình.

"Cô có muốn rời khỏi chỗ này hay không?"

Cô nói gì?

"Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi có thể giúp cô rời khỏi chỗ quái quỷ này, còn có thể giúp cô hoàn thành chuyện cô muốn làm."

Cô ta rốt cuộc đang nói cái gì?

Dương Lưu Vân rất muốn mở mắt ra xem ai đang nói chuyện với cô ta, cô ta rốt cuộc nói cái gì, nhưng bản thân đã không còn hơi sức. Bàn tay cứng ngắc đang run rẩy, cánh tay nặng nề dùng sức chin trau mới nâng được lên, bắt được một tấm vải, chưa kịp nói gì, mắt chậm rãi nhắm lại, lại một lần hôn mê bất tỉnh.

Ngón tay nắm thật chặt mảnh vải kia không buông tay, giống như túm được cây cỏ cứu mạng duy nhất trong cuộc đời cô ta!Ninh Tự Thủy đẩy ra cửa phòng Tịch Nhược ra, thấy cô bé vẫn ngồi trước máy vi tính, không khỏi nhíu mày. Giả bộ tức nói: "Tịch Nhược, chín giờ rồi con nên đi ngủ sớm một chút."

Tịch Nhược phục hồi tinh thần lại, gật đầu, hiểu chuyện nói: "Con biết rồi, nhưng. . . . . . mẹ nhìn đi. . . . . ."

Ninh Tự Thủy thấy vẻ mặt bất thường của bé, đi lên phía trước nhìn vào màn hình đang mở, thì ra là bé đang đọc một trang báo điện tử.

Trong phòng giam một phụ nữ mất tích kì lạ, tung tích không rõ. Người phụ nữ này bởi vì bị người khác xúi giục đi làm hại người khác nên bị bỏ tù, không tới hai tuần lễ liền mất tích không rõ nguyên nhân. Chuyện xảy ra đến hiện tại đã được 12 tiếng, trại trưởng còn lên tiếng xác nhận vụ mất tích lần này.

Ninh Tự Thủy nhấp chuột mở lớn hình, khi thấy hình ảnh Dương Lưu Vân lúc ở trong tù thì ngây ngẩn cả người. . .

Thì ra thật là cô ta!

Rõ ràng cô đã cho người đụng chạm tới vụ án của cô ta, không tới bảy tám năm thì không được thả. Làm sao lại mất tích trong tù kì lạ tới vậy? Chẳng lẽ là có người ở đây giở trò quỷ? Nhưng dù sao cũng không phải chỗ khác, mà là ngục giam a!

Chẳng lẽ là Kỷ Trà Thần?

Bàn tay nhỏ bé của Tịch Nhược kéo kéo ống tay áo của cô, giọng nói lo lắng: "Mẹ, cô ta hận mẹ như vậy, nếu như được người khác cứu ra, còn không biết sẽ dùng cách gì tổn thương người."

Ninh Tự Thủy phục hồi tinh thần lại, bàn tay sờ nhẹ mặt bé, nhẹ giọng nói: "Tịch Nhược đừng lo lắng cho mẹ, mẹ biết rõ làm sao để bảo vệ mình. Con chỉ cần chăm sóc tốt bản thân là được rồi."

Tịch Nhược mặc dù không yên tâm, nhưng vẫn là gật đầu: "Con biết rồi, mẹ!"

"Mau cởi bớt quần áo, mẹ ngủ cùng con." Ninh Tự Thủy ôm cô xoay người đi tới bên giường, săn sóc cởi bớt quần áo trên người bé, đắp kín mền, ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn bé. Nhưng trong lòng lại đang tính toán một chuyện khác.

Thật ra thì Tịch Nhược nói không sai, Dương Lưu Vân hận cô thấu xương như vậy, một khi bình an vô sự ra khỏi ngục giam như vậy chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng trước mắt không có ai biết rốt cuộc là người nào đem Dương Lưu Vân cứu đi, càng không biết lúc này cô ta ở nơi nào.

Căn cứ theo tin tức Sở Kỳ cho cô, Nhật Bản bên kia bởi vì quan hệ với cảnh Sát Quốc Tế không tốt nên không rảnh để ý tới nhân vật Dương Lưu Vân; còn dư lại cuối cùng có thể là Đường Diệc Nghiêu đang nằm trong bệnh viện, ngày mai mới ra viện.

Cuối cùng, cũng chỉ có Kỷ Trà Thần!

Nhưng hắn sẽ cứu Dương Lưu Vân một lần nữa không?

Ninh Tự Thủy theo bản năng cắn môi, trong lòng không không xác định được. Trong lúc bề bộn công việc, chuyện Dương Lưu Vân gạt hắn để hắn chính tay bóp chết con mình cũng đã bị vạch trần, Kỷ Trà Thần cũng không thể tiếp tục che chở cô ta.

Vậy trên thế giới này rốt cuộc còn ai giúp cô ta? Còn ai có bản lãnh cao như vậy, cứu cô ta từ trong nhà giam ra ngoài?

Liên Phượng Vũ thấy cô cau mày từ Tịch Nhược phòng của ra ngoài, xoay người đi phòng bếp nấu cho cô ly trà sâm đem vào phòng cô.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, nghỉ ngơi sớm một chút. Mấy ngày nay em đấu đá với Si Mị, đã hao tổn tinh thần nhiều rồi!"

Ninh Tự Thủy nhận lấy cái ly nâng niu trong lòng bàn tay, rũ đi lo lắng trong mắt, âm thanh thanh nhã vang lên: "Mới vừa rồi Tịch Nhược cho em xem một mẩu tin tức nói Dương Lưu vân đã mất tích ở trại giam, hiện tại tung tích không rõ."

"Tại sao có thể như vậy? Chúng ta không phải đã giở trò rồi sao?" Đáy mắt Liên Phượng Vũ tràn đầy sự khó hiểu.

"Em cũng không biết rốt cuộc là người nào ở trong bóng tối cứu Dương Lưu Vân, thật ra thì vẫn cảm thấy rất kì quái, coi như Dương Lưu Vân hận em đi nữa, nhưng Đường Diệc Nghiêu cũng không nguyện ý giúp cô ta đi giết người, cô ta rốt cuộc làm thế nào để mua chuộc được người bán mạng vì mình?"

Ninh Tự Thủy có nghĩ sao cũng không thông được vấn đề này, cảm giác rất nhiều chuyện Dương Lưu Vân làm không chỉ dựa vào một mình Đường Diệc Nghiêu mà thôi. Giống như luôn có một bóng đen đứng ở sau lưng của cô ta, dạy cô làm sao làm.

"Có lẽ —— cô ta đã chết? Em cũng biết trong ngục giam rất nhiều chuyện cũng có thể xảy ra, cô ta có khả năng bị người đánh tới chết, đây chỉ là một cách nói tượng trưng bên ngục giam!" Liên Phượng Vũ cố gắng mượn cớ an ủi mình, an ủi Ninh Tự Thủy.

Ninh Tự Thủy đứng lên, đi tới đi lui mấy bước, nghĩ đi nghĩ lại vẫn lắc đầu: "Nếu như chết, bình thường bên trại giam họ sẽ không công bố tin tức như vậy, đều là dùng nguyên nhân bệnh tật gì đó. Lần này có thể nói rõ trên báo như vậy, nhất định là có vấn đề!"

"Nhưng trước mắt người đưa cô ta ra khỏi ngục giam. Sẽ là Kỷ Trà Thần sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK