Tô Khuynh Thành thở phì phì mà nói: "Con rắn thối đáng ghét dám cắn em."
Diệp Phong cười nói: "Tôi đã hút độc ra cho em, vết thương thì bôi thuốc sẽ không để lại sẹo, cho nên em không cần lo."
"Hút ra?" Nghe xong lời này, mặt Tô Khuynh Thành lập tức đỏ ửng lên, có vẻ rất ngượng ngùng: "Anh Phong thật đáng ghét."
Chủ yếu là vị trí này quá đặc thù, cũng may người hút độc rắn ra giúp mình là Diệp Phong.
Sau một lát, cô lại nói: "Đối anh Phong, Y Nhân đâu? Con rắn kia không cắn cô ấy đó chứ?"
"Y Nhân không có việc gì." Diệp Phong lắc đầu: "Nhưng con rắn kia là nhắm vào cô ấy."
Tô Khuynh Thành trợn to đôi mắt mà hỏi: "Nhắm vào Y Nhân? Chuyện gì vậy?" "Là mẹ kế của cô ấy." Diệp Phong thuật sơ lại chuyện tối hôm qua cho Tô Khuynh Thành nghe.
Sau khi hắn nói xong, Tô Khuynh Thành lập tức tức giận mà nói: "Sao bà già kia có thể làm ra chuyện hèn hạ vô sỉ như vậy? Bà ta muốn hại chết Y Nhân."
Diệp Phong gật đầu, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: "Đúng vậy, cho nên bà ta cũng đừng mơ sống yên."
Chín giờ sáng, nhà họ Tiêu Giang Thành.
Lúc này Tống Diễm đang ngồi trên ghế sa lon uống trà ăn trái cây, bà ta ăn mặc rất tỉnh xảo, vẻ mặt thảnh thơi ung dung như một quý phụ tao nhã.
Mà con trai của bà ta - Tiêu Thiên đang hầu hạ một bên cũng lộ ra vẻ mặt rất đắc ý.
"Mẹ, mẹ thật cao minh, con tiện nhân Tiêu Y Nhân kia chết rồi thì nhà họ Tiêu không còn ai tranh đoạt gia sản với con nữa, hắc hắc."
Tống Diễm liếc nhìn gã trách mắng: "Con nhỏ giọng một chút, đừng để cha và bà nội con nghe thấy."
"Vâng vâng vâng, con sẽ chú ý." Tiêu Thiên vội vàng gật đầu. "Vậy thì được." Tống Diễm hài lòng cười một tiếng, trong lòng lại cực kỳ thoải mái, chỉ cần Tiêu Y Nhân chết thì bà già trong nhà có bản lĩnh lớn đến mấy cũng
đừng hòng lay chuyển địa vị của bà ta và Tiêu Thiên.
Nhưng vào lúc này, cánh cổng nhà họ Tiêu đột nhiên mở ra, Tiêu Y Nhân dẫn Diệp Phong và Tô Khuynh Thành cùng đi vào phòng khách.
Vừa nhìn thấy Tiêu Y Nhân trở về, Tống Diễm lập tức sửng sốt, trong lòng không hiểu nổi.
"A...Y Nhân trở về rồi à? Còn dẫn bạn về nữa." Bà ta vẫn giả bộ khách sáo lên tiếng chào.
Ai ngờ Tiêu Y Nhân hoàn toàn không để ý tới mà chỉ lạnh lùng trừng bà ta và Tiêu Thiên, sau đó hùng hổ lên lầu hai.
Sắc mặt Tống Diễm rất khó coi, lập tức đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Thiên đi cùng mình.
Tiêu Thiên vội vàng khẽ gật đầu.
"Dì Tống, các ngươi muốn đi đâu vậy?" Ai ngờ hai người vừa đứng dậy thì Tô Khuynh Thành đã quát hỏi một câu.
Tống Diễm giật nảy mình, vội vàng cười làm lành và nói: "Dì đi pha trà cho mọi người."
"A, vậy thì đa tạ dì Tống."
Diệp Phong cười lạnh, nhìn Tống Diễm dẫn Tiêu Thiên cuống quít rời khỏi phòng khách.
Tô Khuynh Thành nhỏ giọng hỏi: "Anh Phong, sao anh lại để họ đi chứ?"
Diệp Phong nói: Không cần sợ, có tôi canh cửa thì hai mẹ con họ đừng mơ đi ra ngoài."
Trong phòng trà nước, sắc mặt Tống Diễm và Tiêu Thiên cực kỳ bối rối.
Tiêu Thiên nắm tay Tống Diễm và nói: "Mẹ, sao lại thế này, sao Tiêu Y Nhân còn sống chứ?”
"Con hỏi mẹ thì mẹ hỏi ai?" Tống Diễm nói: "Tên nuôi rắn kia nói chuyện này nhất định thành công mà."
"Không phải là lừa gạt đó chứ?"
Tống Diễm lắc đầu: "Không có khả năng, người đó do cậu hai của con tìm, không thể là lừa đảo."
Tiêu Thiên sốt ruột nói: "Vậy bây giờ chúng ra nên làm gì?”
Tống Diễm nhỏ giọng nói: "Đừng hoảng hốt, nó đâu biết rắn do chúng ta tìm người thả, giả vờ không biết gì là được."
"Vâng, con biết rồi mẹ, đợi chút nữa nếu cô ta hỏi tới thì con giả vờ không biết gì cả."
Tống Diễm lại nói với Tiêu Thiên: "Ừm, con đi rót trà cho hai người bên ngoài đi"
"Vâng, vâng." Tiêu Thiên liên tục gật đầu.
Hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng lại không biết cuộc đối thoại của bọn họ sớm đã bị Diệp Phong trong phòng khách nghe thấy rõ mồn một.
Từ nhỏ đã tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công làm thính lực của Diệp Phong vượt qua người thường mấy lần, ở khoảng cách gần như thế, dù Tống Diễm và Tiêu Thiên nói nhỏ đến mấy thì hắn cũng nghe thấy rõ ràng.
Ánh mắt Diệp Phong rất lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, lần này hắn càng xác định lòng dạ ác độc của hai mẹ con này.
Danh Sách Chương: