Mục lục
Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


edit: Fannie93

Lạc Tích Tuyết cảm thấy hoảng sợ, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Sắp tức giận, cô hạ quyết tâm, cắn đầu lưỡi của anh.

Mùi máu tanh tràn ngập trong khoang miệng, Lạc Thiên Uy bị đau cau mày, không thể không buông lỏng cô ra.

“Cô gái, lá gan em cũng không nhỏ, dám cán tôi?”. Lạc Thiên Uy bắt cổ tay Lạc Tích Tuyết, ánh mắt lạnh điên cuồng.

Lạc Tích Tuyết ưỡn ngực ngẩng đầu lên: “Xin tôn trọng tôi một chút!”

“Em, không muốn cứu anh ta rồi sao?”. Lạc Thiên Uy nheo lại tròng mắt, ánh mắt lạnh nguy hiểm nhìn gần cô.

Sống lưng Lạc Tích Tuyết bỗng vọt lên rùng mình, cũng nắm chặt quyền, cắn răng nói: “Tôi đồng ý đi theo anh, nhưng xin anh tôn trọng chút!”.

Ánh mắt Lạc Thiên Uy lạnh lẽo, con mắt đen tĩnh mịch quét qua gương mặt tươi đẹp của Lạc Tích Tuyết, dám như thế mà khiêu khích uy nghiêm của anh, còn cự tuyệt người anh, cô là người đầu tiên!

“Lái xe!”. Một lát sau, anh ngẩng đầu phân phó tài xế, khóe miệng lại nâng lên nụ cười lãnh khốc: “Đem người đàn ông thả ra!”

Lòng Lạc Tích Tuyết thoáng thở phào nhẹ nhõm, anh Vũ Trạch rốt cuộc không sao.

Chỉ là vẻ mặt thả lỏng của cô rơi vào trong mắt Lạc Thiên Uy, lại thành một ý tức khác, tay của anh không tự chủ nắm chặt.

Xe chậm rãi lái vào một căn cứ bí mật

Cái này tổ chức trung tâm Mafia, một chỗ không để mắt trong rừng rậm, nhưng lướt qua rừng rậm là một tòa nhà cổ xưa.

Lạc Tích Tuyết tựa vào bên cửa xe, đã ngủ.

Xe hơi dừng ở một biệt thự trước mặt, Lạc Thiên Uy tự mình ôm cô xuống xe, bước vào trong biệt thự.

Trong phòng khác, người làm cùng vệ sĩ cung kính đứng thành hai hàng, chứng kiến Lạc Thiên Uy ôm một người phụ nữ lúc tiến vào, đều là khuôn mặt khác biệt.

Ông chủ của bọn họ ngày thường lãnh khóc vô tình như vậy, lại có thể mang người phụ nữ trở lại?


“Ông chủ!”. Một người quản gia trung niên tiến lên cúi một cái.

Lạc Thiên Uy đem Lạc Tích Tuyết đặt trên ghế salon, quay đầu phân phó nói: “Cho cô ấy an bài một gian phòng, để cho cô ấy ở lại đây”.

Quản gia kinh ngạc một cái chớp mắt, ngay sau đó gật đầu: “Vâng, ông chủ!”

Lạc Tích Tuyết vẫn còn ngủ say, chợt cảm giác có người kéo ống tay áo của cô, khẽ gọi: “Tiểu thư, tỉnh một chút!”

Cô mông lung mở mắt ra, đập vào mắt là một gương mặt người đàn ông trung niên, hướng tới bốn phía nhìn sang, khung cảnh xa lạ khiến cô khẽ cau mày.

“Nơi này là nơi nào?”

“Là ông chủ dẫn cô trở về, tiểu thư xin mời theo tôi”. Quản gia cúi đầu.

Lạc Tích Tuyết đi theo ông vào một căn phòng, quản gia đơn gian giao phó mấy tiếng, rồi rời đi.

Cô có chút mệt mỏi vuốt đầu, chuẩn bị vào phòng tắm.

Mặc kệ nói thế nào, trước sắp xếp lại, phải điều tra lại bối cảnh của Chiêm Mỗ Tư.

Có lẽ, anh với Lạc Thiên Uy có cái gì sâu xa đây.

Lạc Tích Tuyết cởi giàu cao gót cùng lễ phục, đi tới trước ngăn tủ tìm kiếm một bộ quần áo thích hợp, bỗng nhiên cảm giác có một ánh mắt quét tới.

Cô theo bản năng ngoái đầu nhìn lại, khi thấy Chiêm Mỗ Tư thoải mái đi tới gian phòng của cô.

Ánh mắt của anh dừng lại thân thể mềm mại của cô, càn rỡ nhìn chằm chằm thưởng thức, giống như nơi này là nhà anh, mà cô là vợ của anh vậy.

“Anh vào làm gì? Anh có ý gì?”. Lạc Tích Tuyết cau mày trừng mắt về phía anh, trong mắt dâng lên một tia phòng bị.

Đôi tay Lạc Thiên Uy ôm quyền, giả vờ ngủ say liếc nhìn cô: “Ai biết em có chạy trốn hay không?”

Lạc Tích Tuyết im lặng liếc mắt, chạy trốn? Cô nghĩ ngược lại, nhưng, cô có cơ hội này sao?

Vì tránh khỏi ánh mắt nóng rực của anh, cô chỉ có thể kéo qua ga giường bên cạnh đắp lên người mình, trên bả vai buộc lại một kết.


Cô sải bước hướng Lạc Thiên Uy đi tới, tóc xoăn gợn sóng theo bước chân của cô không ngừng lắc sóng gợn, nhọn nhạo ra mỹ cảm.

Đèn chiếu sang bên trong nhà chiếu lên làn da trắng noãn của cô, làm cho người ta không khỏi có cảm giác bị dụ dỗ.

“Mời đi ra ngoài!”. Cô chỉ vào cửa, quát anh.

Cô thật sự rất im lặng, người đàn ông này rốt cuộc còn có chút phong độ đàn ông nào không? Tự động nhìn lén phụ nữ thay quần áo, chuyện gì đã xảy ra sao?

Môi mỏng Lạc Thiên Uy nâng lên, không hề rời đi, ngược lại dựa vào cô càng gần.

Anh cũng định rời đi.

Lạc Tích Tuyết ảo não, lông mày nhỏ nhắn chau chặt.

“Anh rốt cuộc muốn thế nào? Nhìn lén phụ nữ thay quần áo, hảo hán kiểu gì vậy?” Cô bực tức chất vấn, từng bước một lui về phía sau, cho đến bị anh bức vào góc tường.

Lạc Thiên Uy nhàn nhạt nghẹn miệng, buồn cười nói: “Tôi không nói mình là hảo hán”.

Anh chống cánh tay, đem cô vững vàng đi ở trong góc, không cách nào nhúc nhích.

Lạc Tích Tuyết trong lòng vô cùng ảo não, cô trừng mắt về phía anh, “Anh cũng biết mình không phải hảo hán, anh là tiểu nhân!”

Lạc Thiên Uy chợt bắt được cổ tay nhỏ bé của cô, một tay kéo cô vào trong ngực, cũng không ngại: “Tôi vốn cũng không phải là người tốt”.

“Anh”. Lạc Tích Tuyết khó khăn theo dõi anh, muốn thoát khỏi lồng ngực của anh, lại bị anh ôm chặt hơn.

Lạc Thiên Uy tà ác liếc nhìn cô, trong mắt thoáng qua ngọn lửa chiếm đoạt, anh tự tay ngăn ga giường trên người cô.

Chỉ một thoáng, thân thể mềm mại của cô hoàn toàn rơi vào trong mắt anh.

Da thịt nõn nà của cô, trắng nõn trong suốt, tóc dài đen nhánh khoác lên hai vai, trắng đen xen kẽ tạo thành sự chênh lệch rõ ràng,mê người, anh ngạo nghễ đứng thẳng, còn tay nắm vào eo nhỏ nhắn….

Tất cả đây, vô cùng khiêu khích thần kinh yếu nhất của người đàn ông.

Lạc Thiên Uy chỉ cảm thấy trong thân thể chính mình cảm thấy nhiệt tình, trong nháy mắt xông lên.


Anh tà ác híp mắt, không hề chớp mắt nhìn toàn thân Lạc Tích Tuyết từ trên xuống dưới, tầm mắt cuối cùng rơi vào hai luồng rất tròn trước ngực cô, trong mắt lập tức liền bị ngọn lửa nồng thay thế.

Anh chưa bao giờ thấy người phụ nữ xinh đẹp mê người như vậy, vẻ đẹp của cô, không phải cố ý ăn mặc kệch cỡm, mà là tự nhiên duyên dáng bẩm sinh, linh hoạt khéo léo lộ ra thanh lịch, trong sạch nhưng quyến rũ mê hoặc, khiến anh không khỏi điên cuồng.

“Quay mặt đi!”. Lạc Tích Tuyết theo bản năng ôm ngực, che kín cảnh xuân mê người, tức giận nhìn chằm chằm Lạc Thiên Uy, vừa thẹn vừa tức quát lên.

Lạc Thiên Uy một tay ôm chầm eo nhỏ của cô, đem cả người cô mang vào trong ngực: “Làm người phụ nữ của tôi!”

“Anh nói cái gì?”. Lạc Tích Tuyết thiếu chút nữa cho là mình ù tai nghe nhầm rồi.

Cái này cô mới một lần gặp qua một người đàn ông như vậy, cư nhiên to gan đề cập yêu cầu vô lễ này với cô.

Coi như dáng dấp anh giống Lạc Thiên Uy thì thế nào? Anh thật sự không phải anh ấy!

Cô chưa từng nghĩ tới muốn tìm một thế thân, tới thay thế vị trí anh trong lòng cô.

Lạc Tích Tuyết khiếp sợ nhìn anh, quả thật khó tin.

Ánh mắt Lạc Thiên Uy hơi thu lại, mười phần lực uy hiếp trong mắt lóe lên tia bá đạo tham muốn giữ lấy.

Lạc Tích Tuyết còn chưa kịp phản ứng, anh đã cúi đầu, cưỡng thế chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô.

“Không cần, umh”. Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, dùng sức giằng co, lại bị Lạc Thiên Uy tìm đúng không ngăn cản, anh trực tiếp xông vào hương thơm của cô.

Lạc Tích Tuyết còn muốn sử dụng chiêu đó, hạ độc, hướng lưỡi anh cắn.

Nhưng Lạc Thiên Uy đoán trước được ý định của cô, anh đột nhiên nhéo cằm cô, khiến Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, cô mới không cắn.

Anh buông ra cánh môi, ánh mắt cố chấp nhìn chăm chú vào cô: “Em hãy nghe cho kỹ, tôi nói: muốn em làm người phụ nữ của em”.

“Tôi không muốn!”. Lạc Tích Tuyết không chút do dự cự tuyệt, cô trợn mắt nhìn anh chằm chằm, trực tiếp nhắm vào chỗ yếu của người đàn ông, hung hăng đá anh.

Cô thật sự rất ghét anh, đem cô trở lại liền ép buộc cô, đây cũng là quá mức rồi.

Chỉ là người đàn ông này so với suy đoán của cô thông minh rất nhiều, anh trực tiếp chạm vào bắp đùi của cô, đem cả thân thể cô bế lên, môi mỏng lần nữa đặt lên cô.

“Em trốn không thoát!”. Lạc Thiên Uy lửa nóng hôn Lạc Tích Tuyết, âm thanh khàn khàn, tiết lộ ra khát vọng của anh.

Lạc Tích Tuyết cứng lưng, mi lộ ra lửa giận, cô ra sức muốn đẩy anh ra, nhưng hai cánh tay của anh vững chắc ôm cô, khiến cô căn bản không cách nào nhúc nhích.

Đột nhiên hai chân cô cách mặt đất, thân thể đã bị anh ôm lấy, Lạc Thiên Uy tùy ý điên cuồng bắt cô đồng ý, vừa ôm lấy cô, đặt cô lên giường.


Một giây kế tiếp, anh đến thẳng cô.

Lạc Tích Tuyết không né tránh kịp nữa, thân thế cứng lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh hoảng cùng xấu hổ: “Không… không được”.

Lạc Thiên Uy đến gần sát bên tai cô, không che giấu chút khát vọng trong đáy mắt : “Tối nay, em là của tôi!”

Đầu lưỡi xẹt qua tai nhạy cảm của cô, chậm rãi xuống phía dưới.

Bàn tay lửa nóng đặt lên bóng lưng trơn của cô, không ngừng vuốt ve qua lại dao động, tùy ý trêu đùa, đầy đã trong tay anh vuốt ve, biến ra các loại hình dáng.

Lạc Tích Tuyết biết, hiểu anh muốn tới thật, sức lực nam nữ cách xa, cô phản kháng vô vọng thôi.

Đột nhiên, cô bỏ qua chống cự.

Chỉ là cái khó ló cái khôn hỏi lên, muốn dời đi sự chú ý của anh: “Anh vừa rồi muốn tôi làm người phụ nữ của anh? Tại sao tôi phải đồng ý?”

Lạc Thiên Uy thấy cô không phản kháng nữa, hình như còn có thời gian thương lượng, anh cũng không thích ép buộc phụ nữ, cô biết thời điểm quá tốt.

“Em cảm thấy em còn có lựa chọn sao?”. Anh nâng cao nâng cằm của cô, con mắt chăm chú nhìn vào cô.

Lạc Tích Tuyết trong lòng thoáng qua một tia thống hận, nhưng vẻ mặt như cũ trấn định, cô cố ý hỏi ngược lại: “Nếu như tôi đồng ý làm người phụ nữ của anh, có thể có lợi gì? Anh có thể cho tôi cái gì?”

Lạc Thiên Uy híp mắt, cười như điên nói: “Em muốn cái gì? Tôi đều có thể cho em!”

Lạc Tích Tuyết hoài nghi trừng mắt về phía anh: “Nếu như tôi muốn ánh trang bầu trời thì sao? Anh có thể hái xuống cho tôi sao?”

Lạc Thiên Uy không chút do dự gật đầu: “Có thể!”

“Đừng có nói mạnh miệng, trăng sáng có thể hái xuống sao? Anh có thểcho tôi? Cho thế nào?”. Lạc Tích Tuyết im lặng liếc mắt, người đàn ông này không thiết thực như vậy.

“Tôi nói có thể cho em là có thể cho em! Chỉ cần em nguyện ý làm người phụ nữ của tôi, em muốn cái gì, tôi đều có thể cho em! Cho dù là sao trên trời hay trăng sáng tôi đều có thể vì em hái xuống!”. Lạc Thiên Uy nhíu mày, giọng nói cuồng vọng, “Em muốn tiền muốn vật, chỉ cần em mở miệng, tôi có thể vì em làm được!”

Lạc Tích Tuyết trầm mặc, không tiếp tục trả lời anh.

Nếu như cô muốn em trai của cô Lạc Thiên Uy sống lại? Anh không phải lần nữa cừ khôi làm cho cô chứ?

“Làm người phụ nữ của tôi, đối với em mà nói, cũng không có điều xấu!”. Lạc Thiên Uy thấy cô trầm mặc, tiếp tục khuyên giục.

Phải biết, có bao nhiều người phụ nữ muốn leo lên giường của anh, nhưng anh không lạ gì, anh chỉ muốn một mình cô mà thôi.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK