Ông cụ Lý tức Lý Cơ Uy vô dụng, nhìn ông ta một cái, lòng rơi xuống đáy vực.
Sao có thể giao nhà họ Lý cho người như vậy quản lý được.
Ông cụ giơ tay ra cười như không cười nói: "Vậy tôi đây cảm ơn trước!"
"Mời ngồi!"
Nhưng ông cụ Trương giơ tay tỏ ý có lời cần nói.
Ông ta nhìn quanh một vòng, cười nói: "Nghe nói ông cụ Lý có thêm một cháu rể, là một người trẻ tuấn tú, không biết là ai?"
Ông ta nhìn một vòng, không ai dám đối mắt với ông ta.
Tuy nhà họ Trương khiêm tốn, nhưng thực lực của nhà họ Trương không yếu.
Người ngồi đây đều là người thông minh, hiểu chuyện đối đầu của Trương Cảnh Hàn và Ngô Đình Khải.
Bọn họ đương nhiên biết, câu này của ông cụ Trương nhắm vào Ngô Đình Khải.
Ông cụ Lý híp mắt hỏi: "Sao, ông Trương cũng muốn kiểm tra cháu rể của tôi giúp tôi sao?"
Ông cụ Trương cười ha ha, nói: "Chỉ hỏi thôi, muốn đích thân nhìn coi nhân vật thiên tài như thế nào.
"
"Chỉ là không ngờ cháu rể của ông lại hữu danh vô thực!"
"Nghe đồn liên tiếp đánh bại ba cao thủ nhà họ Trần, tôi còn nghĩ là một thiếu niên anh tài khí thế vô địch kìa!"
"Không ngờ, cả dũng cảm trả lời tôi cậu ta cũng không có.
"
"Bây giờ những lời đồn đại này, không đáng tin!"
Ông cụ Lý nghe vậy, không giận mà mừng.
Ông già họ Trương chết tiệt, chọc vào ai không chọc, lại đi chọc trúng Ngô Đình Khải.
Long soái đường đường là chiến thần Hoa Hạ, quyền hành một tay che trời, sao một nhà họ Trương như ông có thể so được.
Ông cụ Lý nhìn Ngô Đình Khải cười nói: "Đây là cháu rể của tôi, Ngô Đình Khải!"
Ông cụ Trương thuận theo ánh mắt của ông cụ Lý nhìn thấy Ngô Đình Khải đang cười nói với Lý Như Ý, anh đang muốn chọc cho người đẹp cười.
Ông cụ Trương nhìn thấy Ngô Đình Khải tức không làm được gì.
Ông cụ Trương là Trương Thiên Hàn, là chủ nhà họ Trương.
Với thân phận của ông ta đã thấy qua rất nhiều người trẻ tuổi đẹp trai tài giỏi.
Những người trẻ tuổi đẹp trai tài giỏi này biết thân phận của ông ta rồi thì có ai mà không cung kính?
Ngày thường, ông ta nói đại một câu là có vô số thiên tài đến giúp sức.
Trương Thiên Hàn giận dữ như vậy là vì ông ta nói nhiều thế mà Ngô Đình Khải không hề nghe thấy.
Dường như, thân phận chủ nhà họ Trương của mình không có tác dụng gì trong mắt Ngô Đình Khải.
Nhìn thấy dáng vẻ tùy ý của Ngô Đình Khải, Trương Thiên Hàn sầm mặt.
Ông ta lạnh giọng nói: "Thanh niên trẻ, thầy của cậu không nói với cậu, khi đối mặt với người lớn phải cung kính một chút sao?"
Ông ta bày ra vẻ người lớn dạy dỗ con cháu là muốn áp đi khí thế của Ngô Đình Khải.
Cách này, ông ta đã dùng rất nhiều lần, lúc nào cũng hiệu quả.
Nhưng ngoài dự đoán của ông ta là Ngô Đình Khải không hề đứng lên xin lỗi ngay, cũng không hề nhận sai ngay.
Phút chốc, ông ta hiểu ra, người thanh niên này rất khác biệt.
Đương nhiên Ngô Đình Khải khác biệt.
Anh đường đường là một chiến thần Hoa Hạ, bảo vệ một phương trời đất, tạo lập thành tích, là người mà một ông cụ thích phô trương có thể so được sao?
Một nhà họ Trương nhỏ nhoi, một chủ nhà họ Trương nhỏ nhoi lại dám ra vẻ trước mặt anh.
Ha ha!
Ngô Đình Khải từ từ ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: "Ông đang nói chuyện với tôi?"
Một câu.
Khiến cho Trương Thiên Hàn tức lồng lộn lên.
Nghe câu này, trong sảnh im lặng trước rồi dấy lên một tràn tranh luận.
Có mấy tranh luận khiến cho mặt của Trương Thiên Hàn đen hơn.
"Ha ha, Ngô Đình Khải này quá độc rồi, cậu ta vừa nói vậy.
Mấy lời trước của ông cụ Trương đều phí hết.
"
"Ngô Đình Khải này quá ngông cuồng, dám coi lời của chủ nhà họ Trương như không khí! "
!
Trương Thiên Hàn nhìn Ngô Đình Khải chằm chằm, lạnh giọng nói: "Không thì sao?"
Khốn nạn!
Xem tôi xử lý cậu thế nào!.
Danh Sách Chương: