Mục lục
Ma Long Phiên Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Liệt cảnh giác nhìn chỗ lão già này biến mất, thật lâu sau mới thở một hơi dài.

- Con bà nó! Vẫn là mạng của lão tử cứng hơn! Lão già, ngươi đi thanh thản nhé, chờ ngươi trở về, nhất định lão tử có thể dễ dàng bóp chết ngươi như bóp một con sâu! Hắc hắc hắc!

Phong Liệt đắc ý cười to vài tiếng, lúc này mới nhớ tới Trấn Long Thiên Bi.

Lúc này, trên bề mặt vốn đầy vết rạn nứt của Trấn Long Thiên Bi lại đã có thêm ba vết rạn lớn nữa, tràn ngập nguy cơ.

Phong Liệt không khỏi đau lòng, chiếc Thiên Bi này thật đúng là thứ tốt, vậy mà có thể trấn áp Viễn cổ Nghịch Long Hoàng kia mấy trăm vạn năm. Cái gì mà Linh bảo, Huyền bảo, Chí bảo, chỉ sợ gặp Thiên Bi này cũng phải tránh sang một bên.

Nếu có thể chữa trị nó lại như lúc ban đầu, có khi còn có thể phát huy ra nhiều thần thông hơn nữa ấy chứ

Cầm tấm bia đá màu xanh đã nhỏ thành vừa lòng bàn tay, hai mắt Phong Liệt hơi lóe lên, suy tư xem có thể dùng biện pháp gì chữa trị nó không.

Sau một lúc trầm ngâm, hắn thử lấy một viên Long tinh ra, đặt bên cạnh Thiên Bi, muốn xem nó có phản ứng gì hay không.

Tiếp theo, Phong Liệt không khỏi kinh ngạc phát hiện, ngay khi hai thứ chạm vào nhau, viên Long tinh kia lập tức biến thành bột phấn, nguyên khí ẩn chứa bên trong hoàn toàn biến mất.

- Hả? Vậy là khối Thiên Bi này chỉ cần dùng nguyên khi là có thể sửa chữa sao?

Trong lòng Phong Liệt không khỏi vui vẻ, nếu quả thực là như vậy thì sẽ không khó.

Ngay sau đó, hắn khống chế tấm bia đá lớn lên khoảng một trượng. Theo đó, chỉ nghe rầm một tiếng, Phong Liệt phất tay phóng ra hơn một vạn viên Long tinh đặt trên Thiên Bi.

Nhất thời, Phong Liệt liền khiếp sợ phát hiện, một vạn viên Long tinh này nhanh chóng biến thành bụi phấn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Tất cả nguyên khí đều bị Thiên Bi cắn nuốt sạch sẽ, tốc độ như vậy quá mức làm cho người ta sợ hãi.

Phong Liệt kinh ngạc há to miệng, sau một lúc ngẩn ngơ, hắn vội vàng cầm Thiên Bi lên nhìn, kết quả là vừa vui vừa buồn.

Vui là sau khi Thiên Bi cắn nuốt một vạn viên Long tinh này, đích xác có một chút biến hóa, ba vết rạn vừa tăng thêm kia đã nhỏ đi một chút.

Buồn là theo như Phong Liệt tính toán đơn giản một chút, nếu muốn chữa trị những vết nứt mà hôm nay Thiên Bi vừa chịu thì hắn phải bỏ vào ít nhất hơn mười vạn Long tinh, chỉ sợ sau đó thì ngay cả số lẻ cũng chẳng thừa lại.

Số Long tinh cần tuyệt đối là một con số trên trời a!

Sắc mặt Phong Liệt biến ảo một trận, đột nhiên hung ác hạ quyết tâm:

- Mẹ kiếp! Thiên Bi này chí là Chí bảo trên đời, tiêu hao một chút Long tinh thì sao chứ? Hừ hừ! Cùng lắm về sau lão tử điên cuồng vơ vét của cải là được. Vấn đề có thể giải quyết bằng Long tinh thì căn bản không phải vấn đề! Hắc hắc hắc!

Sau một lúc cười ngây ngốc một mình, tâm tư Phong Liệt đột nhiên máy động. Theo đó, hắn đắc ý thu hồi Thiên Bi, xoay người đi về phía chỗ đất phẳng trấn áp lão giả lúc trước.

Trong lòng hắn rất muốn biết, lão giả kia nghiên cứu suốt mấy trăm vạn năm rốt cuộc có được thành quả gì.

Trong mảnh thiên địa âm trầm tối tăm này, âm vụ nhẹ nhàng lượn lờ trên không trung. Nơi nơi đều tràn ngập tang thương và tĩnh mịch, giống như một vũng nước chết, không chút sự sống.

Phong Liệt đứng trên mặt đất trơn nhẵn như gương, cúi đầu nhìn mấy nghìn chữ viết cổ xưa mà Nghịch Long Hoàng để lại, lông mày không khỏi hơi nhíu.

Mỗi chữ viết đều tản ra kim mang nhàn nhạt, chỉ là trên mặt chữ mà đã ẩn chứa võ đạo chi ý huyền ảo, rất là bất phàm.

Chỉ đáng tiếc là những chữ viết này lại căn bản không phải văn tự thông dụng trên đại lục, mà là Viễn cổ Long Văn tự phù, Phong Liệt căn bản không hiểu.

Sau khi nhìn một lúc, Phong Liệt kinh ngạc phát hiện, hơn mười tự phù hắn xem qua thế nhưng lại dần trở nên mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy.

- Đây là có chuyện gì?

Trong lòng Phong Liệt không khỏi cả kinh. Cứ việc hắn còn không hiểu được hàm nghĩa cụ thể trong tự phù, nhưng từ lời nói lúc trước củ Nghịch Long Hoàng đã có thể nghe ra, đây tựa hồ là thành quả tìm hiểu mấy trăm vạn năm của lão giả này. Tuyệt đối không phải bình thường, nếu bỏ qua thì không phải hối hận muốn chết sao?

Khiếp sợ qua đi, Phong Liệt vội vàng khoanh chân ngồi dưới đất, ngưng thần nín thở, hai mắt chậm rãi xẹt qua một đám tự phù quỷ dị. Hắn cố gắng khắc chúng lại trong đầu óc, không để sót bất cứ chỗ nào.

Bất kể là biết hay không, cứ nhớ kỹ mới là vương đạo!

Ngay khoảnh khắc Long Vũ giả thức tỉnh Chân Long huyết mạch, thể chất họ được tăng cường, đồng thời tâm trí cũng sẽ đề cao trên diện rộng. Nhìn qua là không quên được cũng chẳng phải điều gì quá ngạc nhiên.

Chẳng qua, những Long Văn tự phù này cực kỳ huyền ảo phiền phức, mặc dù Phong Liệt hết sức chăm chú, hao tổn không ít tâm thần thì cũng phải mất cả nửa canh giờ mới nhớ được hết tất cả đống tự phù này.

Mà ngay khi hắn vừa mới nhớ kỹ, những tự phù này cũng đều dần dần biến mất, khiến cho khu đất này lại khôi phục vẻ trơn nhẵn như bình thường.

Qua hồi lâu, Phong Liệt thở một hơi thật dài, trên mặt lộ ra vẻ vừa lòng.

Hiện giờ hắn không biết Viễn cổ Long Văn, nhưng điển tịch có liên quan đến Viễn cổ Long Văn cũng truyền lưu rất nhiều trên Long Huyết đại lục. Chỉ cần có tâm, muốn học cũng không phải việc gì khó.

Đúng lúc này, một chiếc khô chi nhỏ lấp lánh ánh kim rơi vào trong mắt Phong Liệt. Trong lòng hắn không khỏi máy động, đoạn kim chi này đúng là chiếc “bút” mà Nghịch Long Hoàng dùng để ghi lại cảm ngộ.

Phong Liệt đứng lên, bước về phía trước vài bước nhặt khô chi lên, càm trong tay lật xem một chút. Hắn phát hiện, đây là một tinh kim lớn chừng ngón cái, dài ba tấc, nặng chừng hơn mười cân, một cỗ long uy nhàn nhạt phát ra từ nó, có vẻ rất thần dị phi phàm.

Phong Liệt không khỏi chậc chậc ưng kỳ, Nghịch Long Hoàng bị trấn áp mấy trăm vạn năm. Theo lý thuyết, trải qua năm tháng lâu dài như vậy, xung quanh đã không còn lại chút nguyên khí nào, chỉ sợ dù là Chí bảo trong truyền thuyết cũng đã mục nát thành tro mới đúng.

Nhưng khối tinh kim nhỏ như vậy lại không mất đi nguyên khí. Không cần nghĩ cung biết, đây tất không phải vật phàm.

Ánh mắt Phong Liệt hơi lóe lên một chút, hai tay hắn đột nhiên biến ảm thành Ma Long ám trảo, sau đó hung hăng nắm mạnh tinh kim, dần dần tăng thêm sức mạnh.

Tiếp theo, Phong Liệt rất nhanh phát hiện, cho dù hắn có vận chuyển nguyên lực toàn thân thì cũng chẳng thể khiến cho nó sinh ra chút biến hóa nào, điều này làm cho hắn không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Hắn tự nghĩ, lấy uy lực của Ma Long ám trảo, mặc dù là Long Huyết ám kim trứ danh không thể phá vỡ, nhưng nếu chưa qua gia công thì đều có thể chơi như chơi bùn. Nhưng loại tinh kim không rõ tài liệu này thế nhưng lại không chút sứt mẻ.

- Chà? Đồ tốt, có lẽ có thể dùng để luyện chế mũi thương cho Tế Thiên thần thương.

Trong lòng Phong Liệt vui vẻ, vừa lòng thu nó vào trữ vật giới chỉ.

Sự tình nơi đây đã xong, Phong Liệt lại dần dần nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện một điều, tầng chín chín Long ngục này giống như là không có lối ra.

Tiếp theo, Phong Liệt biến ảo thành Hắc Ám thân, nhanh chóng bay vài vòng quanh không gian có phạm vi mười dặm này, nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì, hắn không khỏi trở nên lo lắng.

- Con bà nó! Chẳng lẽ lão tử lại bị nhốt chết trong này sao?

Phong Liệt bất đắc dĩ mắng một câu, sắc mặt vô cùng khó coi.

Sau một lát, hai mắt hắn đột nhiên sáng lên, nhớ tới lúc Trấn Long Thiên Bi nhận chủ mình thì trong đầu có rất nhiều tin tức cổ quái xuất hiện, nãy giờ hắn còn chưa chú ý đến.

Nghĩ đến đây, Phong Liệt cố gắng bình tĩnh, thành thành thật thật sắp xếp lại vô số tin tức kia.

Quả nhiên, không lâu sau, Phong Liệt có thêm không ít hiểu biết về Trấn Long Thiên Bi và tầng chín chín Long ngục.

Thì ra, ở thời đại Viễn cổ Chân Long, Trấn Long Thiên Bi chính là Chí bảo trấn áp cả tòa Long ngục.

Lúc ấy, khi Trấn Long Thiên Bi còn hoàn hảo, tất cả nguyên lực của tội long trong chín chín tầng Long ngục đều bị giam cầm, chỉ có thể sử dụng được lực lượng thân thể mà thôi.

Nhưng sau đó không biết đã xảy ra loại đại kiếp nạn nào đó, chín chín tầng Long ngục vậy mà lại bị đánh tan trong thiên địa, biến thành bụi bặm trong lịch sử. Chỉ có tầng chín chín này vì có Trấn Long Thiên Bi trấn áp và mấy vị Long Hoàng thực lực cao cường tồn tại, cho nên mới có thể bảo tồn được một phần nhỏ.

Phong Liệt rất nhanh đã hiểu, tầng chín chín của Long ngục này trên thực tế là một không gian đơn độc. Nếu muốn nắm giữ không gian này, phải lạc ấn tinh thần ấn ký của mình lên một thứ gọi là Nguyên Giới thạch mới được.

Nửa ngày sau, Phong Liệt mở hai mắt ra, trong mắt xuất hiện vẻ mong đợi.

- Nguyên Giới thạch? Thứ này ở nơi nào đây?

Tiếp đó, hắn vội vàng đứng dậy, chậm rãi tìm tòi trong không gian.

Theo suy đoán của hắn, trước đó lão già Nghịch Long Hoàng kia đã cho không gian này nhận chủ, nếu không cũng sẽ không thể kéo hắn vào đây thế này được. Nhưng hôm nay lão già kia đã chết, ấn ký của hắn trên Nguyên Giới thạch phải tiêu tán rồi mới đúng.

Nhưng đau khổ tìm tòi cả nửa ngày sau mà vẫn không hề có thu hoạch, trong lòng Phong Liệt dần trở nên nóng như lửa đốt, lo lắng xem mình có nên đào đất ra tìm hay không.

Tuy rằng cách này sẽ rất mệt, nhưng cũng là biện pháp duy nhất hắn nghĩ ra lúc này.

Nhưng tiếp theo, ngay khi Phong Liệt lấy Tế Thiên thần thương ra chuẩn bị đào bới, bên trong không gian lại bỗng có động tĩnh.

Chỉ thấy phía giữa không gian, cũng chính là nơi lúc trước đặt Trấn Long Thiên Bi dần dần toát ra một vầng sáng trắng mênh mông, trở nên dị thường chói mắt trong mảnh không gian tối tăm này.

- Hử? Cái gì vậy?

Hai mắt Phong Liệt ngưng lại, lập tức phóng người lao tới.

Sau khi đến gần, rốt cuộc Phong Liệt cũng thấy rõ ràng. Chỉ thấy trên mặt đất có một cột đá hình vuông màu trắng đang chậm rãi chui ra khỏi mặt đất, cuối cùng cao đến hơn nửa người một chút.

- Chẳng lẽ... Đây là Nguyên Giới thạch? Hắc hắc! Trời cũng giúp ta!

Phong Liệt quan sát trong chốc lát, không khỏi kích động trong lòng, hắn vội vàng đi đến gần cột đá, sau đó đưa tay chạm vào, thử đưa một chút tinh thần lực tiếp xúc với cột đá.

Ngay sau đó, Phong Liệt không khỏi vui mừng phát hiện mình đã để lại một tia tinh thần ấn ký trên cột đá.

Hơn nữa, quan trọng nhất là lúc này Phong Liệt cảm thấy không gian có phạm vi mười trượng này như thành một phần thân thể hắn, mỗi chỗ đều có thể thấy rõ.

Trong lòng hắn biết mình đã hoàn toàn nắm trong tay tầng chín chín của Viễn cổ Long ngục này, trong lòng rất là kích động. Mà sau đó, cột đá Nguyên Giới thạch lại tiếp tục chậm rãi chìm vào sâu trong mặt đất, biến mất không thấy.

- Ừm? Tám mươi chín bộ Long hài hoàn toàn mất đi linh lực, bốn trăm sáu ba món cổ thần binh đã hỏng. Ài, sao đều là mấy thứ vô dụng vậy.

Tuy ngoài miệng Phong Liệt thở dài bất đắc dĩ, nhưng vẻ vui mừng trên mặt lại khó có thể che dấu. Thu hoạch trong hành trình ở Long ngục này đã rất lớn rồi, đủ để làm cho Phong Liệt cười trộm vài năm.

Trấn Long Thiên Bi, thành quả võ đạo trong mấy trăm vạn năm của Nghịch Long Hoàng, tinh kim không rõ lai lịch và không gian tầng chín chín của Long ngục. Mấy thứ này, dù chỉ có một thứ lan truyền ra đã đủ làm cường giả trên cả đại lục liều mạng với nhau.

Thậm chí, chỉ sợ không tới một giây thì Phong Liệt đã bị hàng vạn hàng ngàn cường giả đánh thành bụi bặm, mặc dù toàn bộ cao thủ Ma Long giáo hiện thế cũng không giữ được hắn. Có khi Ma Long giáo sẽ vì mấy thứ này mà làm thịt hắn diệt khẩu cũng không biết chừng.

Sau một lúc đắc ý, tâm tư Phong Liệt máy động, lập tức biến mất trong không gian này.

Ngay sau đó, Phong Liệt liền xuất hiện tại một nơi tối tăm, đúng là ám thất trong tiểu viện của hắn.

Lúc này, tất cả mọi thứ trong ám thất cũng không có gì thay đổi, giống hệt lúc Phong Liệt chưa tiến vào Long ngục.

Nhưng ngay khi Phong Liệt xuất hiện, hắn lập tức cảm thấy có chút không đúng.

Bởi vì hắn cảm thấy Trấn Long Thiên Bi trong cơ thể mình đột nhiên tản ra một cỗ khí tức bá đạo như muốn trấn áp hết thảy, hắn căn bản không thể áp chế được.

Hơn nữa, hắn còn rõ ràng cảm nhận được vô vàn thiên địa nguyên khí đang điên cuồng đổ về Trấn Long Thiên Bi trong cơ thể hăn, thanh thế lớn đến mức làm người ta sợ hãi.

Lập tức, Phong Liệt cũng không dám do dự, hắn nhanh chóng đưa Trấn Long Thiên Bi từ cơ thể mình đặt vào trong Long ngục, lúc này mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Mà chỉ vẻn vẹn không đến một hơi thở này, tất cả mọi người trên Ám Vũ Phong đều không khỏi run lên, sắc mặt đại biến.

Giờ phút này, bọn họ đều rõ ràng cảm nhận được một cỗ khí tức bá đạo không thể địch nổi, làm tâm thần cực kỳ đè nén. Thậm chí rất nhiều cao thủ bế tử quan cũng bị bừng tỉnh, kinh ngạc vạn phần.

Cỗ khí tức bá đạo này khác với uy áp của Long Vũ giả, đó là sự trấn áp từ cả linh hồn lẫn huyết mạch, mặc dù có thể dựa vào ý chí mạnh mẽ của võ giả để vượt qua sự sợ hãi trong tâm lý, nhưng thực lực chắc chắn sẽ bị giảm sút.

Sau khi cảm nhận được cỗ khí tức này, nhất thời có vài cao thủ Thần Thông Cảnh bay lên trời cao cẩn thận tìm tòi. Nhưng thật lâu sau vẫn không có thu hoạch, cỗ khí tức đó giống như đã hư không tiêu thất vậy.

Trong ám thất, sau khi cảm thấy mọi việc đã ổn, Phong Liệt cố gắng bình phục tâm thần một chút, cầm pho tượng Thiên Long dưới mặt đất lên.

Hắn nghĩ ngợi, đột nhiên tâm tư vừa động, nhất thời chỉ thấy pho tượng Thiên Long đã xảy ra biến hóa kỳ diệu.

Chỉ thấy pho tượng dần dần nở rộ ra hắc mang mênh mông. Theo đó, nửa người dưới vốn đang cuộn lại của nó lại giãn ra, biến thành một con Thiên Long mười hai trảo dài ba thước, giương cánh bay lên không trung.

- Hắc hắc, không hổ là Viễn cổ thần vật, quả thực là có chút biến hóa thật khó tin.

Phong Liệt không khỏi chép môi than thở. Trên Long Huyết đại lục hiện giờ, mặc dù là Huyền bảo, Chí bảo trong truyền thuyết cũng chỉ có thể thay đổi kích thước mà thôi, không thể biến hóa trạng thái. Mà pho tượng này rõ ràng lại có thể biến hóa hình dạng, điều này đã vượt xa lý giải của người thường.

Ngay sau đó, dưới sự khống chế của Phong Liệt, pho tượng Thiên Long bắt đầu thu nhỏ lại, chỉ lớn bằng đầu ngón tay. Sau đó nhập lên mi tâm của hắn, cũng không vào đầu, chỉ để lại mi tâm một đồ án Thiên Long nho nhỏ, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của Phong Liệt lại tăng thêm ba phần tà dị và bất phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK