Mục lục
Á nô
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ

Ô Lương Vũ cũng không phải tà hỏa xông lên não, hoàn toàn là do lòng trả thù quấy phá.

Lúc ở Bắc Cương, thiếu chút nữa Quân Huyền Kiêu đã một đao đoạt mạng của hắn, tuy là còn sống, nhưng trên mặt lại có một vết sẹo đáng sợ do đao để lại, con mắt bên phải hoại tử chỉ có thể móc xuống, khiến hắn không còn mặt mũi nào gặp người, ngày ngày mang theo bịt mắt, thâm cừu đại hận này đã tích lũy mấy năm, khiến lòng báo thù của Ô Lương Vũ gần như vặn vẹo.

Người Quân Huyền Kiêu nâng ở trong lòng bàn tay, giờ khắc này đang bị mình đặt ở dưới thân, thú tính trong người nổi lên khiến hắn muốn mạnh mẽ chà đạp Thẩm Ngọc một phen, để giải mối hận trong lòng.

"Đáng tiếc Quân Huyền Kiêu không có ở đây, nếu hắn có thể thấy được dáng vẻ hoa lê đái vũ của ngươi ở dưới thân lão tử, ha ha ha."

Thẩm Ngọc vặn mở tay hắn, há miệng nhe răng cắn hắn, thế nhưng đầu Thẩm Ngọc vẫn còn choáng váng, Ô Lương Vũ phản ứng nhanh nhạy, kịp thời rút tay ra.

Bốp--------

“Kỹ nữ thối, thành thật một chút cho ta! Ngươi thích cắn đúng không? Lão tử cho ngươi ăn đủ!".

Mặt Thẩm Ngọc tức khắc nóng lên, y thấy mặt Ô Lương Vũ, trực tiếp cảm thấy buồn nôn.

Ô Lương Vũ tháo mấy cái đai lưng của mình xuống, móc ra vật vừa đen vừa xấu, đưa đến gần mặt Thẩm Ngọc.

"Đưa đầu lưỡi ra! Ngươi dám làm đau lão tử, lão tử sẽ lấy mạng của ngươi!".

Ô Lương Vũ ra lệnh, nắm lấy miệng Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc cắn chặt hàm răng, bị mùi tanh tưởi phả đến gần như muốn nôn mửa.

"Ngươi dám bỏ vào trong, xem ta có dám cắn đứt nó không?" Thẩm Ngọc giãy dụa lạnh lùng nói.

Thân dưới Ô Lương Vũ chợt lạnh, dù sao cũng không dám lấy của quý của mình ra để đánh cược.

"Giỏi lắm, kỹ nữ như ngươi còn muốn lập miếu thờ đúng không? Ngươi bị Quân Huyền Kiêu làm bao nhiêu lần? A? Không phải thích bị thượng đến vui vẻ sao? Lão tử cũng có thể hầu hạ ngươi đến thoải mái, bảo đảm ngươi không nghĩ đến hắn!"

Ô Lương Vũ vừa mắng vừa kéo xiêm y của Thẩm Ngọc, kiên trì áp thân lên người Thẩm Ngọc.

"Cút…..”

Thẩm Ngọc không đẩy được hắn, gấp đến độ nước mắt tràn ra, gần như tuyệt vọng.

"Ha ha ha ~ chính là như vậy, khóc trước mặt lão tử!”

Ô Lương Vũ không chờ được nữa muốn chà đạp Thẩm Ngọc, cho dù Quân Huyền Kiêu không có ở đây, thời điểm đó cho hắn nhìn người Thẩm Ngọc đầy vết tích do mình làm ra, chắc chắn cũng là thập phần giải hận.

Trước mắt Thẩm Ngọc hoàn toàn mơ hồ, vết thương bên thái dương y chảy máu chảy vào trong mắt, ý thức dần dần tối đen lại.

Trước khi ngất đi, Thẩm Ngọc cảm thấy Ô Lương Vũ rời khỏi thân thể của mình.

Là Sở đại ca tới cứu ta sao?

Ngoại trừ Sở Linh, Thẩm Ngọc không nghĩ tới còn có ai có thể xuất hiện ở nơi này nữa.

“A-----” Cổ Ô Lương Vũ bị một người bóp lấy, "Ngươi..... Là ai.…”

"Người muốn mạng của ngươi.”

Thanh âm chứa sát ý cùng khát máu giống như đến từ mười tám tầng địa ngục, khiến người không rét mà run, Ô Lương Vũ bị một cái tay nắm lấy cổ họng, không thể thở nổi, mắt lồi ra, tay chân vung loạn muốn phản kích, mò tới đao ở bên cạnh, trở tay lại chém.

Cổ tay nhanh chóng bị chụp lấy.

Rắc rắc ----.

Âm thanh xương tay bị bẻ gãy, người vừa đến không chút nương tay, cầm cánh tay Ô Lương Vũ trực tiếp vặn thành một vòng.

"A a…”

Ô Lương Vũ muốn kêu đau, thế nhưng cổ họng bị bóp chặt, chỉ có thể đau đến ánh mắt đỏ ửng, mồ hôi lạnh toát ra, cánh tay vặn vẹo của hắn được thả ra, yếu ớt vô lực rũ xuống, đã gãy thành mấy đoạn.

“Giết.... Giết ngươi.…”

Ô Lương Vũ ngay cả người mới đến là ai cũng không nhìn thấy rõ, bị bẻ gãy một cánh tay, hận ý bộc phát, miệng nói ra lời hàm hồ.

"Ngày đó để ngươi trốn, hôm nay ngươi không có may mắn này."

Lời lãnh khốc của người đến vừa truyền tới tai Ô Lương Vũ, Ô Lương Vũ liền bị một cước đá ngã lăn trên đất, hắn dùng tay trái chống xuống đất, muốn bò lên, lại bị giẫm lên đầu, mặt bị nhấn đến bên trong bùn đất.

Ô Lương Vũ nghiêng mặt thấy được đối phương, là người hắn hận mấy năm, ánh mắt luôn luôn kiêu căng nhìn xuống bọn họ, Quân Huyền Kiêu.

Ánh mắt Quân Huyền Kiêu trong đêm đen ngược lại lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, mắt nhìn Ô Lương Vũ như nhìn một kẻ đã chết.

"Ngươi…”

Ô Lương Vũ chưa kịp nói chuyện, dưới thân truyền đến một trận đau đớn khiến mắt hắn tối sầm lại, trong vũng máu, vật mới vừa ở trước mặt Thẩm Ngọc diễu võ dương oai, bị một kiếm của Quân Huyền Kiêu cắt đứt.

"Aaaaaaaa! -- "

Ô Lương Vũ đau đến không muốn sống, mắt trợn trắng.

"Giết ta, giết ta…”

Ô Lương Vũ không chịu nổi nỗi nhục này nữa, hắn đã không còn một con mắt, gãy mất cánh tay, hiện tại ngay cả vật kia của nam nhân cũng bị Quân Huyền Kiêu cắt xuống, coi như hắn có thể chạy thoát, cũng không còn dũng khí để sống.

Ánh mắt Quân Huyền Kiêu lạnh băng như cũ, dựa vào chuyện ác Ô Lương Vũ làm, Quân Huyền Kiêu sẽ không giết hắn, mà làm cho hắn sống không bằng chết, nhưng thiếu chút nữa hắn đã cưỡng bức Thẩm Ngọc, cho nên hắn không thể sống.

Chân Quân Huyền Kiêu chuyển tới cổ của Ô Lương Vũ, dùng sức di một cái, một âm thanh xương vỡ vụn truyền ra, miệng mũi Ô Lương Vũ rỉ ra máu, không còn hô hấp.

Quân Huyền Kiêu không để ý đến thi thể của hắn, bước vào xe ngựa.

"Ngọc Nhi..…”

Quân Huyền Kiêu ôm lấy Thẩm Ngọc đang hôn mê, cả người y ướt đẫm, tay chân lạnh băng, ngoại trừ thái dương bị đụng thương, thực chất không còn thương tổn nào khác.

Quân Huyền Kiêu cởi y phục của mình ra, kéo Thẩm Ngọc vào trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK