“Thiếu hiệp, cầu xin ngài hãy cứu lấy con của chúng tôi. Thằng bé đã mất tích hơn mười năm rồi. Đây là hình ảnh của nó”
Trong tấm hình là một cậu thiếu niên tuấn tú, nụ cười tươi sáng, ánh mắt tràn đầy tự tin. Nhiệt huyết của một vị thiếu niên tươi trẻ.
Lâm Vũ nhìn đôi vợ chồng già trước mắt, nhìn bàn tay nhiều vết chai sạn, quần áo đã cũ kỹ, nhiều miếng vá, trên chân dính đầy bún đất. Liền biết hai người này là hai vợ chồng nhà nông nghèo khó. Lâm Vũ thấy họ quỳ xuống, nước mắt như mưa rơi trên mặt đất cũng không đành lòng mà đồng ý.
Lâm Vũ dẫn theo hắc cẩu tìm tới một bãi đất trống hoang vu, cách Ngũ Diệu thành không xa. Hắc cẩu liên tục đánh hơi trên mặt đất, sau một lúc tìm kiếm liền chỉ đến một nơi mọc đầy cỏ dại. Lâm Vũ cầm cây xẻng trong tay, bắt đầu đào bới. Dưới sâu lớp đất là bộ xương của một vị thiếu niên. Lâm Vũ nhìn hắc cẩu, thở dài nói.
“Ngươi chắc chắn sao”
“Chắc chắn, ta đã đánh hơi không thể nào sai được”
Lâm Vũ nhìn cái xác của cậu thiếu niên. Bộ xương bị đánh nứt vỡ ở tứ chi, cùng xương sọ. Rõ ràng là bị kẻ khác giết chết.
Một luồng khói đen bao xung quanh cái xác, Lâm Vũ vận dụng vạn ác ma kinh, muốn xem ký ức của cậu thiếu niên kia trước lúc chết.
Một khung cảnh mơ hồ hiện ra trước mặt Lâm Vũ.
Một tên thiếu niên bị một đám thiếu niên khác vây công, hai mắt phẫn nộ bị đám người này đánh trên mặt đất, phế bỏ tứ chi.
“Vì sao, vì sao lại đối sử với ta như vậy”
“Ha ha...vì sao, vì sao ư. Ngươi chỉ là con của hai tên nghèo hèn. Dựa vào cái gì mà có được thượng phẩm linh căn, được tông môn lựa chọn. Còn bọn ta thì không. Ngươi nên ngoan ngoãn chết đi thì hơn ha ha...”
Sự việc đến đây liền kết thúc, Lâm Vũ đưa xác, cùng di vật của cậu thiếu niên vào trong quan tài. Mang đến nhà đôi vợ chồng già. Đôi vợ chồng già nhìn thấy di vật của con trai nhịn không được ôm lấy quan tài, gào khóc đến thương tâm liệt phế. Hai bàn tay nhăn nheo liên tục đập mạnh vào quan tài. Gào khóc
“Vì sao...Vì sao. Con đã hứa con nhất định sẽ vào tông môn cố gắng tu luyện, trở thành một tu sĩ tài giỏi. Sau đó quang minh trở về cho chúng ta cuộc sống ấm no hạnh phúc. Vì sao...Vì sao con không giữ lời hứa...mà bỏ ta một mình. Trả lời mẹ đi con...Vì sao”
“Con đã từng nói. Ta và mẹ con mỗi ngày ăn đủ không no, mặc không đủ ấm. Đợi con lớn khôn trưởng thành, trở thành một tu sĩ, con nhất định sẽ cho chúng ta một cuộc sống ấm no hạnh phúc”
“Nhưng ta và mẹ con đâu có cần những thứ đó. Ta không cần con trở thành tu sĩ, cũng không cần con trở thành người trên người. Ta chỉ cần con sống thật hạnh phúc mà thôi. Đừng như chúng ta mỗi ngày phải chịu đói chịu khổ nhưng vì sao...”
Lâm Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt hai mắt đỏ ửng, hay tay nắm lại mở. Hắn không biết có nên nói chân tướng sự việc cho hai đôi vợ chồng già biết không. Cuối cùng hắn vẫn quyết định im lặng không nói. Nói ra chân tướng sự việc chỉ khiến hai đôi vợ chồng già càng thêm đau lòng mà làm điều dại dột mà thôi. Lâm Vũ cúi đầu, lựa chọn im lặng rời đi.
Lâm Vũ nhìn về phía bầu trời trong xanh trước mắt không khỏi thở dài. Đây chính là hiện thực tàn khốc của cái thế giới này. Tu luyện mang lại cho người khác hạnh phúc nhưng cũng mang lại cho người khác khổ đau.
Lâm Vũ im lặng, dẫn theo hắc cẩu, trở về Ngũ Diệu thành, tiếp tục làm một tên tìm trẻ lạc, kiếm linh thạch, cố gắng sinh tồn trong cái thế giới điên cuồng này. Hắn cũng chỉ là hạt cát trên sa mạc mà thôi. Có rất nhiều thứ hắn không thể nào thay đổi được nó. Giống như việc cái thế giới này cũng không thể nào thay đổi được hắn vậy. Vì hắn là chính hắn.