Một góc bên băng đá thiếu nữ, nàng tuổi chừng mười lăm, dung mạo không tính là xinh đẹp mỹ lệ, nhưng thanh xuân vẽ đẹp kết hợp với trầm tĩnh khí chất khiến người nhìn cảm thấy trở nên yên ổn thoải mái.
Bất quá được xem là thanh tú dung mạo như nàng, bán khuôn mặt lại bị che đi bởi tóc đen óng mượt, nếu không nhìn vào nữa khuôn mặt còn lại, chỉ cấp cho người xem một cảm giác âm u khó gần.
Lúc này, vô tình một trận gió thổi qua, tán loạn bay đi những sợi tóc xinh đẹp, như bức màng che được vén lên, để lộ ra cảnh sắc ẩn tàng bên dưới.
Phong tình ý cảnh như thế, vốn nghĩ rằng dưới “ màn che” kia là một dung nhan thướt tha, nhưng ông trời không để người vừa ý, dưới mái tóc đen dày kìa là một hư tổn đến đáng sợ dung mạo.
Mẫn Uyên nhanh chóng lấy tay che lấp lại khiếp người vết sẹo, từ sau cái hôm định mệnh đó, vốn khả ái bé gái giờ đây trở nên im lặng u sầu.
“ Nhìn xem, ta nói không sai đi, cô ta quả thật có một bộ mặt quỷ doạ người.” Phía xa tụ năm tụ bảy đám người, nhìn đến doạ người khuôn mặt kia không khỏi nhíu mày chán ghét.
“ Suỵt, ta xem bộ dạng như vậy chắc chắn đã trãi qua chuyện gì thê thảm, nói cho cùng cũng là một người đáng thương.” Một người đồng cảm liền đứng ra ngăn lại lời người kia.
“ Nghe nói nàng không cha không mẹ, bộ dạng như vậy tương lai cũng không thành tựu gì, suốt ngày là lầm lì không nói, mặc dù đồng cảm những không thể không chán ghét.” Một thiếu nữ nhìn qua một bộ trang sức diễm lệ, không cần nói cũng biết là một phú nhị đại tiểu thư.
“ Các ngươi mau nhìn, Hạo ca đến.” Một tiếng hoa si liền cắt đứt tranh luận, khi cả bọn nhìn lại, một nam tử thân cao một mét tám, dung mạo so với Phan An không thua kém là bao, chỉ bất quá khí chất vẫn còn vài phần sốc nổi của tuổi trẻ.
“ Aaaa, soái ca của mị, người đâu mà đẹp trai như vậy.” Si nữ trong nhóm một tiếng thét chói tai, có người thứ nhất liền có người thứ hai, cả bọn liền như ong vở tổ náo loạn nữa ngày.
“ Mau xem, Hạo ca đi đến nữ nhân kia.” Một người nhanh chóng chỉ trỏ về phía Mẫn Uyên đang ngồi.
Quân Hạo một đường đi đến, trên mặt tươi cười không giảm một phần, chỉ là trong mắt có một loại quái dị nhìn Mẫn Uyên.
“ Tớ ngồi đây được chứ.” Quân Hạo giọng không tính là xuất sắc, nhưng lại mang đậm nam nhân hương vị, trầm thấp ấm áp, một loại từ tính rất có lực hút.
Nghe người náo lọan nữa ngày, Mẫn Uyên không thể tin người đến lại là trong trường nổi tiếng nhất nam thần, bất quá dù cho đối phương mở miệng bắt chuyện, nàng vẫn cuối đầu không nói gì.
Nhìn nàng như vậy Quân Hạo không giận lại cười ra tiếng, tuỳ tiện ngồi xuống kế bên.
“ Hừ, ả ta tự cho mình là ai, sao có thể dám ngồi chung với Hạo ca.” Vị tiểu thư kia vừa nhìn đến cảnh này liền hai mắt nổi đoá, bên kia chúng nữ nhân liền phụ hoạ trợ uy. Bên này nhạo loạn, làm sao không lọt vài tai hai người bên này, bất quá cả hai dường như không hề để tâm, Mẫn Uyên tâm trầm như mặt hồ, cặp mắt chỉ nhìn những chiếc lá rụng dưới sân, không ai biết nàng đang nghĩ gì.
“ Tớ tên Quân Hạo, không biết cậu tên gì.” Quân Hạo quay sang nhìn Mẫn Uyên bắt chuyện, trên mặt vẫn không thu hồi ý cười.
“ Mẫn Uyên.” Trầm mặc một lúc lâu, Mẫn Uyên cố gặng ra hai chữ tên mình.
“ Mẫn Uyên, tên rất hay, chúng ta có thể làm bạn không.” Quân Hạo âm thanh đặc biệt vào tai Mẫn Uyên, khi nghe đến đối phương lời này liền nhíu mày ngước lên nhìn.
Quả thật nam nhân này rất đẹp, thành tích học tập lại tốt, quan trọng hơn gia thế lại nổi bật có tiếng, bất quá Mẫn Uyên biết tự thân tình cảnh, hắn là ai, nàng là ai, bản thân nàng hiểu rõ.
“ Vì sao?” Nhìn sâu vào mặt Quân Hạo, Mẫn Uyên khó hiểu hỏi.
“ Đơn giản chỉ là muốn kết bạn, đặc biệt hơn là một loại cảm giác muốn thân cận.” Bị nhìn chằm chằm như vậy nhưng Quân Hạo không một tia ngượng ngùng hay ý vị gì khác, điều này cho thấy hắn được quản giáo rất tốt.
Mẫn Uyên nhìn Quân Hạo không nói một lời, dường như cố ý thăm dò đối phương sơ hở, từ những chuyện trãi qua đã hình thành cho nàng một phòng bị tâm, cho dù đối phương có thân cận thế nào nàng vẫn luôn giữ một khoản cách an toàn.
“ Đã đến giờ vào lớp, cáo từ trước.” Mẫn Uyên không biết phải làm thế nào, nhanh lấy cớ thoái thác đi nhanh về lớp.
“ Thú vị.” Quân Hạo mĩm cười nhìn bóng lưng Mẫn Uyên, phía xa đám người dùng một cặp mắt như dao đâm nhìn vào bóng lưng của nàng.
Nhàm chán tiết học trôi qua, nhìn từng người nối theo rời đi, Mẫn Uyên thu dọn cũng không chậm tan trường.
“ Đứng lại.” Một nhóm nữ nhân lúc sáng đi đến, chặn lại Mẫn Uyên đường đi.
“ Có chuyện gì sao?” Mẫn Uyên thường ngày không nói chuyện với ai, hôm nay bị chặn đường liền biết chuyện Quân Hạo nên đặc tội bọn họ.
“ Còn hỏi ta, ngươi làm chuyện gì không biết sao, khôn hồn tránh xa Hạo ca ra, nếu không, hừ.” Cầm đầu nữ nhân là vị phú nhị đại tiểu thư lúc sáng, vừa nói liền trừng mắt đe doạ Mẫn Uyên, sau khi hừ lạnh còn làm kiểu cắt cổ.
“ Ngươi xem thân phận ngươi là cái thứ gì, cái thứ con hoang không cha không mẹ, ngươi muốn theo đuổi Hạo ca, hừ, Phương đại tiểu thư nhà chúng ta còn không ra tay, ngươi cả gan muốn phỏng tay trên.” Bên cạnh luôn lanh lảnh đi theo nữ nhân bước về phía trước, chua ngoa chỉ trích còn muốn ra tay động thủ.
“ Chuyện của hắn, không liên quan đến ta.” Nhìn nàng muốn chịu không nổi sắp ra tay đến nơi, Mẫn Uyên âm u hai mắt trừng lại chống đối, mấy lời đe doạ này, nàng đã quá quen thuộc, một người trải qua biến cố như nàng đã học được một thân ương ngạnh quật cường tính cách.
“ Còn trơ trẽn không nhận.” Phương đại tiểu thử giận sôi máu, nàng biết lời của Mẫn Uyên nói không sai, chuyện này dù sso cũng là Hạo ca bên kia đơn phương, nàng giận dữ chẳng qua thẹn quá hoá giận mà thôi. “ Dừng tay.” Trầm thấp giọng nam hô lên từ phía sau, chỉ chớp mắt, thân hình cao to đã đứng trước mặt che trỡ cho Mẫn Uyên.
“ Các ngươi muốn làm gì.” Quân Hạo híp mắt nhìn phía trước đám người, trong mắt chán ghét không hề thu liễm.
“ Hạo ca, nàng cố ý câu dẫn ngươi, ngươi vì sao phải bảo vệ nàng.” Phương đại tiểu thư không tin Quân Hạo lại che trở cho Mẫn Uyên, đáy lòng ghen ghét càng thêm mãnh liệt.
“ Là ta cố tình tìm nàng bắt chuyện, chuyện này từ đầu đến cuối không liên quan đến nàng, về sau không cho phép ai đụng đến nàng một cọng tóc, nếu không đừng trách ta Quân Hạo trở mặt.” Quân Hạo khí thế mười phần chèn ép đám nữ nhân chua ngoa phía trước, đứng đằng sau lưng hắn, Mẫn Uyên cảm nhận được bờ vai nam nhân này lại cao to dị thường an toàn.
“ Ngươi, ngươi Quân Hạo có mắt không tròng, về sau đừng có mà hối hận, hừ đẹp mặt thì thế nào, chung quy vẫn là mắt chó đui mù.” Phương đại tiểu thư không ngờ Quân Hạo lại uy hiếp các nàng, thẹn quá hoá giận liền trở mặt thành thù.
“ Chúng ta đi.” Nhìn đằng sau đôi cẩu nam nữ, Phương đại tiểu thư nghiến răng dẫn đồng bọn rời khỏi.
Nhìn chúng nữ rời đi, Quân Hào thở phào nhẹ nhõm, xoay người mặt mang lo lắng nhìn Mẫn Uyên phía sau.
“ Cậu không sao chứ?” Quân Hạo quan tâm hỏi, lúc này trong lòng Mẫn Uyên, một loại ấm áp từ bấy lâu trổi dạy, thanh xuân cứ thế mà tâm động.
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Ngày qua ngày, cuộc sống luôn lẽ loi Mẫn Uyên đã có thêm người bên cạnh làm bạn. Mẫn Uyên cùng Quân Hạo hai người làm bạn chỉ là thời gian ngắn ngủi, nhưng với nàng mà nói, khoản thời này là khoảnh khắc tuyệt vời trong tuổi thanh xuân của mình.
“ Uyên, cuối giờ gặp nhau ở phòng thể dục nhé.” Quân Hạo đứng trước mặt Mẫn Uyên nói.
“ Có chuyện gì sao.” Mẫn Uyên nghi hoặc nhìn Quân Hạo, mặc dù khó hiểu nhưng ngẫm lại liền bình thường, phía trước phòng thể dục có một hàng phượng vĩ, bây giờ là mùa hoa phượng nở rộ diễm lệ, rất nhiều người thường xuyên ra đó ngắm cảnh đẹp.
“ Bí mật.” Quân Hạo ra vẽ thần bí, nhìn hắn vui vẻ như vậy Mẫn Uyên cũng đành gật đầu đồng ý.
“ Như vậy tớ đi trước, không gặp không về.” Nói xong Quân Hạo liền vẩy tay chào tạm biệt.
Nhìn hắn rời đi bóng dáng, Mẫn Uyên bất chợt mĩm cười, gần gủi mấy ngày, tính tình của hắn khiến cho nàng vui vẻ khi nói chuyện, bất giác tâm lý luôn đề phòng đối với người khác trở nên buông lỏng.
Mặt trời lên đã hơi xuống sắc, cảnh sắc nhuộm đắm một màu vàng ươm buồn, phượng vĩ yêu kiều không vì vậy mà kém sắc.
Nhìn trước mắt cảnh đẹp, Mẫn Uyên vui vẻ đứng nhìn thưởng thức, nhưng còn nhớ Quân Hạo đang đợi, nên đành vứt bỏ ý thích, đi đến điểm hẹn.
Phòng thể dục bên ngoài không có ai, Mẫn Uyên cũng không e ngại mà đẩy cửa vào.
Khuôn mặt vui vẻ không che dấu trên khuôn mặt, cánh cửa vừa mở ra, trước mắt nàng một mảnh tối sầm.
“ Ào, ào.”
Một tiếng nước đổ rơi xuống, Mẫn Uyên cảm thấy từ đầu truyền đến lành lạnh cảm giác, hai mắt không tin trừng to, cứng đờ khuôn mặt như đóng băng bất động.
“ Hahahahahaha.” Liên tiếp tiếng cười vang lên, Mẫn Uyên bị màu đen hôi tanh dịch thể cấp cho tỉnh táo lại, trước mắt nàng là những gương mặt quen thuộc, có Quân Hạo lẫn vị kia Phương đại tiểu thư bên trong đó, bọn họ thích ý cười to, một số còn không quên lấy điện thoại ra chụp bộ dạng thê thảm của nàng.
“ Các ngươi xem, một con chuột mới từ trong cống chui ra, thật hôi tanh bẩn thỉu.” Phương đại tiểu thư giữ lấy cục nghẹn từ trong lòng mấy ngày qua, lần này có cơ hội liền mạnh mẽ sĩ nhục đáng thương thiếu nữ.
“ Ta xem không phải một con chuột, nàng còn tệ hại hơn một con chuột, các ngươi nói đó là gì.” Một vị bên trong thâm ý nói.
“ Là, phân.” “ hahahahahaha.” Dường như hiểu được thâm ý của người kia, cả đám đồng thanh là cùng nhau phá lên cười.
“ Các ngươi, Quân Hạo ngươi cố ý.” Mẫn Uyên hai tay nắm chặt, nàng lúc này hận, hận hắn, lại hận bản thân quá vô tri.
“ Ta cố ý, đúng vậy ta cố ý, ngươi tưởng ngươi là ai, nếu không vì đánh cuộc ta cũng không đếm xĩa tới ngươi, những ngày qua mỗi lần đứng cạnh người ta là chán ghét đến phát ói.” Quân Hạo khuôn mặt ý cười vẫn như xưa, nhưng nụ cười đó trong mắt Mẫn Uyên đã trở đáng sợ.
“ Phát ói? Các ngươi làm vậy rất vui sao.” Mẫn Uyên run tức câm phẫn nhìn xung quanh đám người, những con ác ma này, nàng ghi hận thật sâu trong tâm can.
“ Hahahaha, không cần biết chúng ta vui hay không, nhưng ngươi cũng biết ơn vì đã dạy cho ngươi một bài học.” Phương đại tiểu thư thích ý cười mỉa, chăm chọc nhìn Mẫn Uyên nói.
“ Đĩa mà đòi đeo chân hạc.” “ chuyện còn lại giao cho các ngươi.” Phương đại tiểu thư câu lấy tay Quân Hạo, để lại một câu cùng hắn rời đi.
Mẫn Uyên đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt các nàng, chân muốn tiến lên liền bị một trận đau nhức cấp đến.
“ Không để nàng rời đi, nhanh chọi trứng nàng.” Một người nào đó hét lên, trong tay cầm trứng gà chọi về phía Mẫn Uyên.
Mẫn Uyên đau đớn ôm đầu mình, liên tục trứng gà chọi lên người nàng khiến bản thân không còn sức lực, bọn họ mỗi lúc ra tay càng ngoan độc, trứng gà mỗi lúc một nhiều, khiến khắp người nàng bốc lên trứng gà thúi cùng nước mương ban nãy.
“ Hô.”
Mẫn Uyên đau đớn quỳ xuống, hai tay chống đở thân thể của mình không được ngã quỵ, một giọt nước mắt làm ướt mặt sàn, nàng đau đớn muốn trút bỏ hết tất cả những tủi nhục.
“ Vì sao, vì sao hết lần này đến lần khác ông trời lại đối xử với tôi như vậy, tôi đã làm gì sai, vận mệnh của tôi phải bắt buộc tôi như vậy sao.” Mẫn Uyên đau đơn hét lên, nàng hận ông trời cho nàng một cuộc sống bất công, cuộc sống trãi qua đầy nổi tủi nhục cùng đau khổ, vì sống tiếp phải đạp lên những gai nhọn đau đớn mà sống tiếp, nàng nhớ bọn họ, nhớ những người ở cô nhi viện, nàng luôn muốn những chuỗi ngày đó trở lại, nàng muốn có một cuộc sống bình an vui vẻ.
“ Ta muốn có một cuộc sống tốt, ta không muốn phải tiếp tục như vậy, cứ mặc phó thác cho vận mệnh ti tiện, ta muốn nắm trong tay vận mệnh của mình, không cho pháp ai được đem vận mệnh ta đùa giỡn. Ta muốn trưởng quản vận mệnh.” Mẫn Uyên hét lên tiếng nói tận đáy lòng, kinh thiên tiếng như sấm nổ ghềnh vang.
Dày đặc sương mù bên trong, đôi mắt mèo đột ngột mở ra, thiên địa linh khí chấn động bất an.