Ngoại trừ hàng ngàn thi thể héo khô của thánh đồ ma tu chết ngổn ngang khắp nơi, làm người ta vẫn có được chút cảm giác chân thực ra, thì toàn bộ Đại Lục vẫn còn nguyên vẹn, tựa như trận đại chiến với Ma thần này chẳng qua chỉ là ảo giác chung của tất cả mọi người mà thôi.
Lần đại chiến này, nhìn qua thì giới tu tiên một lần nữa đại thắng, nhưng thật ra, trên thực tế, những chuyện phía sau của giới tu tiên cũng không hề hào nhoáng như vẻ bề ngoài.
Tựa hồ mỗi một môn phái tu tiên đều xuất hiện số lượng lớn những người vì sức mạnh hỗn độn mà bị dẫn dụ nhập ma. Từ đệ tử ngoại môn không được coi trọng, đến đệ tử đã có địa vị nhỏ trong môn phái, thật ra trong lòng đều có dụng tâm khác, thậm chí, ngay cả thân phận chấp sự môn phái như vậy cũng không thể khống chế được mà bị sức mạnh hỗn độn hấp dẫn rồi đi đến con đường nhập ma.
Người nhập ma, gần như đều là những người có vấn đề về bản tính, bình thường giấu kỹ như thế, nếu không phải do sự việc lần này, nào ai có thể biết được đây?
Loại chuyện này đối với môn phái tu tiên mà nói, chẳng hề vẻ vang gì, nhưng nhìn các môn phái khác cũng giống môn phải mình, mọi người cũng ăn ý không đề cập đến chuyện này nữa.
Trong chuyện này, bên thoải mái nhất đương nhiên là Vô Định Môn rồi, mấy năm trước bọn họ chất che s nghịch đồ n Quảng Ly, mấy năm nay, bất luận đi tới đâu cũng cảm thấy ánh mắt của người khác nhìn mình hàm chứa thâm ý.
Bây giờ thì tốt rồi, tất cả môn phái kẻ nửa cân người tám lạng, không ai ghét bỏ ai cả.
Phải mất gần nửa tháng để dọn dẹp chiến trường và dọn sạch thi thể của hàng vạn thánh đồ ma tu.
Bấy giờ, cuối cùng thì Nhân giới cũng dần khôi phục lại sự bình thường.
Một điều khác không thể nào không nhắc tới, chính là vấn đề được đưa vào nghị sự.
Ma tu Kiều Vu mang theo mấy thủ lĩnh của thế lực Ma Vực khác một lần nữa tới giới tu tiên đàm phán.
Tất cả mọi người đều biết, lần này bọn họ đến đây, nhất định sẽ thay đổi cục diện của hai giới tu tiên và tu ma.
Trước việc này, nội bộ giới tu tiên có những luồng suy nghĩ khác nhau, có người ủng hộ, cũng có người lo lắng, lo lắng sau khi ma tu mở rộng địa bàn, tương lai có thể uy hiếp đến bọn họ hay không.
Bất luận bọn họ có suy nghĩ như thế nào, trận đàm phán này vẫn được diễn ra vào một buổi sáng trong lành, chính thức bắt đầu trong đại điện Thiên Đạo Minh.
Đi cùng nhóm ma tu là Ngu Sở.
Lúc trước nàng phô bày sức mạnh ánh sáng, cứu cả thế giới, bị tất cả mọi người lầm tưởng nàng là vị lão tổ thượng cổ nào đó chuyển thế, hiện giờ thái độ của mọi người dành cho Ngu Sở đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Địa vị của Ngu Sở không chỉ ngang bằng với tiền bối đại năng trong giới tu tiên như Vũ Hoằng Vĩ, Thiên Đạo Minh, mà tất cả mọi người tu tiên đối với nàng đều tôn kính vô cùng.
Nếu đã như vậy, Ngu Sở cũng thuận nước đẩy thuyền. Biểu thị hai giới tu tiên tu ma hòa giải mới là chuyện tốt, nếu vẫn giằng co đối địch tiếp, có lẽ tương lai sẽ tạo thành đại nạn.
Vốn còn có một số người lung lay bất định, sau khi nghe nàng nói xong, thì trong lòng cũng hoàn toàn đồng ý.
Ngu Sở để lộ ra thần lực cường đại đáng sợ như vậy, những lời nàng nói, mọi người tự khắc vô cùng tin tưởng, thậm chí có người còn cảm thấy đây có thể là lời tiên tri mà lão tổ thượng cổ sau khi chuyển thế mang đến.
Cuộc đàm phán đã kết thúc hài hòa hơn so với tưởng tượng, ít nhất thì ngoài mặt nói chuyện rất vui vẻ. Về phần tiếp theo, sau khi tuyên bố chuyện này sẽ mang đến cho cả tu tiên giới bao nhiêu rung động, có người phản đối hay không, thì chính là chuyện mà bọn họ phải giải quyết.
Lúc rời đi, Kiều Vu đi cùng Ngu Sở một đoạn.
“Ngu chưởng môn, chuyện hôm nay đều nhờ có ngươi.” Kiều Vu cung kính cảm kích, “Nếu không phải ngươi mở miệng nói giúp, chỉ sợ bọn họ sẽ không đồng ý dễ dàng như vậy.”
“Ta đã nói rồi, ta sẽ giúp ngươi.” Ngu Sở đáp. Nàng nhìn về phía Kiều Vu, cười nói, “Lần đại chiến này, chỉ sợ Ma Vực bị tổn hại nghiêm trọng nhất. Nghỉ ngơi và tận hưởng cuộc sống cho tốt, hy vọng rằng hòa bình này có thể kéo dài lâu hơn.”
“Ngu chưởng môn, ngươi cứ yên tâm, Ma Vực sẽ không quên ân tình này đâu, nếu ai muốn gây sự, chúng ta là người đầu tiên không đồng ý!” Kiều Vu hai tay ôm quyền, “Kiều mỗ xin phép cáo lui trước.”
Ngu Sở nhìn theo Kiều Vu rời đi, Vũ Hoằng Vĩ hai tay chắp sau lưng từ m bên cạnh đi ra.
“Tất cả kế hoạch lần này của cô đều đã được thực hiện.” Vũ Hoằng Vĩ nói, “Cảm giác hoàn thành được tâm nguyện như thế nào?”
“Cũng tàm tạm.” Ngu Sở nói.
Vũ Hoằng Vĩ nhìn về phía nàng.
“Ta rất tò mò, cô có kế hoạch mới nào chuẩn bị thực hiện chưa?” Vũ Hoằng Vĩ cười hỏi.
Ngu Sở lắc đầu.
“Những gì ta nên làm đều đã làm rồi.” Cô nói thật chậm rãi, “Ta sẽ bắt đầu nghỉ hưu dưỡng lão.”
“Cô chỉ vừa mới bắt đầu, sao lại muốn dưỡng lão rồi?” Vũ Hoằng Vĩ không thể tin được mà nói tiếp: “Không phải cô nên xưng bá Tiên giới, để Tinh Thần Cung trở thành đệ nhất môn phái ư?”
“Không có ý nghĩa.” Ngu Sở lắc đầu: “Đồ đệ của ta nếu muốn tranh giành, bọn họ sẽ tự mình đi làm, không liên quan gì đến ta cả.”
“Cô đúng thật là quái nhân.” Vũ Hoằng Vĩ nói, “Ta chưa từng thấy người nào như cô cả, khi có mục tiêu thì ai cũng không thể ngăn cản được, hiện giờ không còn dã tâm, thoáng cái lại giống như người nhàn rỗi nhất trên đời này vậy.”
Hai người vừa nói chuyện vừa bay ra khỏi địa bàn Thiên Đạo Minh.
Vừa hay thuận đường đến Phái Tu Thiên, Vũ Hoằng Vĩ mời nàng thuận tiện vào Phái Tu Thiên ngồi chơi một lát.
Đã nhiều ngày như vậy, Ngu Sở cũng muốn nhìn xem An Linh Nhi bây giờ ra sao rồi, nhất là sau khi nam chủ thần tiên được ghép đôi của nàng ấy biến mất.
Nói đến cũng khiến lòng người phải thổn thức, nguyên tác cho An Linh Nhi người đàn ông lợi hại nhất, địa vị cao nhất trên đời này, nhưng khi thế giới trở thành thế giới thật, đúng sai rối loạn, Đế Thiệu Quân tuân theo sứ mệnh của mình, rồi bỏ An Linh Nhi lại một mình.
Điều được xem như an ủi lớn nhất đó chính là, An Linh Nhi chưa từng gặp Đế Thiệu Quân, giống như Tiểu Hồ chưa từng gặp được tiểu binh Tây Vực cuối cùng sẽ mất mạng trong nguyên tác vậy.
Đệ tử thân truyền của Vũ Hoằng Vĩ một tay có thể đếm hết, cơ bản đều đã xuất sư, ở trong môn phái hoặc ra bên ngoài rèn luyện, hiện giờ ở bên cạnh chỉ còn có đồ đệ mới chưa từng bái sư là An Linh Nhi.
Lúc hai người đến, Ngu Sở thấy An Linh Nhi ngồi trên bậc thềm đọc sách.
Phía sau An Linh Nhi là kiến trúc cổ xưa tráng lệ đã có tuổi, hai bên rừng cây xanh mướt, bên trong núi non tĩnh lặng như thế, khung cảnh một cô nương trẻ cầm sách mà đọc, nom cũng rất có nên thơ thi vị.
Loáng thoáng nghe thấy thanh âm, An Linh Nhi ngẩng đầu, nàng ấy nhìn thấy Vũ Hoằng Vĩ vả Ngu Sở tới, lập tức đứng lên, vô cùng cao hứng.
Nhưng đợi đến khi tiến lên nghênh đón, nàng ấy lại có chút ngượng ngùng.
“Vũ chưởng môn, Ngu chưởng môn.” Nàng ấy thầm gọi.
Ngu Sở nhìn chăm chú vào An Linh Nhi, có cảm giác nàng ấy đã thay đổi một chút so với lần gặp mặt trước kia.
Khí chất của An Linh Nhi càng thêm an tĩnh trầm ổn, đôi mắt khiến người ta mềm lòng kia cũng không còn vẻ dễ dàng bị kinh hãi như con nai nhỏ nữa.
Thay vì thể hiện sự yếu đuối của mình để được người khác bảo vệ, nàng ấy trông có vẻ tự tin và hướng nội hơn.
Trong một khoảng thời gian ngắn thế này, một người có thể sẽ thay đổi lớn đến vậy sao?
Ngu Sở thu ánh mắt lạu, nàng hơi gật đầu: “Không tệ.”
An Linh Nhi hơi mê man, tựa như không biết câu “Không tệ” này của Ngu Sở mang theo hàm ý gì, Vũ Hoằng Vĩ thì chỉ nở một nụ cười.
“Ngu chưởng môn đây là thuận đường đến thăm con, nhìn thấy con vẫn ổn, nàng cũng yên lòng.” Vũ Hoằng Vĩ nói, “Mấy ngày trước ta vẫn luôn bận rộn, chờ một thời gian nữa rảnh rỗi, ta sẽ định ngày bái sư, để con sớm ngày gọi ta là sư phụ.”
An Linh Nhi thụ sủng nhược kinh mà gật đầu.
An Linh Nhi thấp hơn một chút, Ngu Sở nhìn thấy nàng ấy dùng dây vải buộc tóc, không khỏi mở miệng nói: “Phái Tu Thiên nhỏ mọn như vậy sao, ngay cả một cây trâm cũng không cho ngươi?”
Nấy giờ Vũ Hoằng Vĩ mới nhìn thấy dây vải An Linh Nhi dùng để buộc tóc, có vẻ như không hề ăn nhập gì với bộ y phục mới tinh của đệ tử Phái Tu Thiên này chút nào.
Bọn họ không có quá nhiều yêu cầu về trang sức trên tóc của nữ đệ tử, nhưng quả thật là không có ai mộc mạc đến thế cả.
Vũ Hoằng Vĩ chưa từng nuôi nữ đệ tử, ông hơi bất đắc dĩ nói, “Đây cũng là sơ sót của ta. Phái Tu Thiên nam tử chiếm đa số, ta cũng không chú ý tới điểm này. Đợi lát nữa ta sai người dẫn con đi tìm sư tỷ, mượn của nàng ấy dùng tạm trước.”
“Vũ chưởng môn, không cần đâu.” An Linh Nhi vội vàng nói, “Con thật sự không cần đâu ạ, cứ như vậy là rất tốt rồi.”
Nàng ấy rũ mi xuống, khe khẽ nói, “Từ sau khi bị đoạt hồn suýt nữa mất mạng, cũng không biết vì sao mà trước những chuyện này, con đều không thấy hứng thú gì cả. Con thực sự thấy cứ như bây giờ đã là tốt lắm rồi. Người tu tiên, những thứ đó đều là vật ngoài thân mà thôi.”
Nghe An Linh Nhi nói như vậy, Vũ Hoằng Vĩ thầm thấy cũng mừng vui trong lòng.
“Con có phần tâm tình này là đủ rồi.” Ông nói, “Nhưng nữ đệ tử khác có, con cũng nên có. Chờ hai ngày nữa, ta sẽ cho người đưa con ra ngoài mua những thứ cần thiết.”
Ngu Sở nhìn bọn họ một chút, nàng nói: “Trang sức thì không cần mua.”
An Linh Nhi cùng Vũ Hoằng Vĩ nhìn về phía nàng, chẳng biết nàng đã lấy một cái hộp gỗ nhỏ ra tự bao giờ, lẳng lặng đặt nó trên bàn tay nàng.
Ngu Sở nói, “Tặng cho ngươi, xem xem có thích hay không.”
Thật ra An Linh Nhi vẫn luôn có cảm giác Ngu Sở không hề thích mình chút nào, tuy Ngu Sở cứu nàng ấy, nhưng vẫn có lòng phòng bị An Linh Nhi.
Hiện giờ Ngu Sở bỗng nhiên tặng nàng ấy trang sức, trong lúc nhất thời, An Linh Nhi có phần thụ sủng nhược kinh mà nhận lấy.
Nàng ấy mở hộp gỗ nhỏ ra, nhìn thấy bên trong đựng một cây trâm cài tóc màu hồng cực kỳ xinh đẹp, kinh ngạc đến nỗi hai mắt cũng mở to lên.
Quả nhiên là An Linh Nhi vẫn còn non trẻ, mấy câu đầu vừa mới nói mình đã nhìn thấu, bây giờ vừa thấy chiếc trâm cài tóc xinh đẹp như thế, vẫn nhịn không được mà vui mừng khôn xiết.
“Cám ơn người, Ngu chưởng môn.” Vành tai An Linh Nhi đỏ lên, nàng ấy nói nhỏ, “Ta rất thích, ta sẽ bảo quản nó thật tốt.”
“Ta cũng cảm thấy đẹp.” Ngu Sở sờ sờ cằm: “Cháu gái ta làm đấy, không tệ đúng không.”
Vũ Hoằng Vĩ đứng ở một bên càng nhìn càng thấy bầu không khí giữa hai người rất tốt, sự sùng bái yêu thích của An Linh Nhi với Ngu Sở cũng sắp che giấu không được nữa rồi, cứ như người sư phụ như ông là kẻ dư thừa vậy.
Lúc trước Ngu Sở hơi cách với An Linh Nhi, ông còn cảm thấy không cần thiết lắm, bây giờ thấy Ngu Sở buông bỏ khoảng cách trong lòng, đối xử với An Linh Nhi vui vẻ thân thiết, Vũ Hoằng Vĩ bỗng nghe thấy tiếng chuông báo động inh ỏi vang lên trong lòng.
—— Không ổn rồi, lỡ may lát nữa Ngu Sở thấy hối hận rồi lại bắt cóc An Linh Nhi.
“Được rồi, Ngu chưởng môn.” Vũ Hoành Vĩ mở miệng, “Người thì cô cũng đã gặp rồi, sắc trời không còn sớm nữa, mau trở về môn phái của cô đi, mấy nhóc đồ đệ của cô còn đang chờ cô đó.”
Ngu Sở nhìn ông đầy khó hiểu: “Giữa trưa như thế này, sắc trời sao lại không còn sớm chứ?”
“Đi thôi.” Vũ Hoằng Vĩ dứt khoát đuổi người, “Ta muốn cùng đồ đệ tốt của ta thương lượng riêng, xác định phương hướng và con đường tu luyện trong tương lai của nàng ấy, cô ở chỗ này chỉ chậm trễ thời gian của ta thôi.”
“Vũ Hoằng Vĩ, ông trở mặt còn nhanh hơn lật sách nữa.”
Ngu Sở cạn lời, nàng chào tạm biệt An Linh Nhi rồi xoay người rời đi.
Thấy thân ảnh Ngu Sở biến mất trên không trung, Vũ Hoằng Vĩ lúc bấy giờ mới thấy yên lòng.
Trên đường trở về, Ngu Sở lại nhớ tới biểu hiện không giải thích được vừa rồi của Vũ Hoằng Vĩ, rồi mới chợt hiểu ra rốt cuộc ông đang lo lắng điều gì, cũng thấy không biết làm thế nào.
Có lẽ đây là bằng hữu, lúc mới bắt đầu huynh huynh đệ đệ hoà nhã lễ độ, sau cùng sẽ chân thực hơn bao giờ hết.
Ngẫm lại thì, ban đầu Vũ Hoằng Vĩ là đệ nhất đại lão giới tu tiên, suốt ngày ra vẻ cốt cách hơn người, lại nhìn ông của bây giờ mà xem, ông có thể vì đồ đệ của mình mà gấp gáp đuổi người không chút che giấu, có ai ngờ đây là cùng một người đâu.
Quả nhiên nam nhân đáng yêu mà vẫn luôn giữ sự chân thành như Quân Lạc Trần đã không còn mấy người nữa rồi.
Nói đến Quân Lạc Trần, lòng Ngu Sở lại thấy buồn rầu.
Rõ ràng ấn chú trên người hắn đã giải trừ, nhưng ngày đó, hắn lặng yên không tiếng động mà rời đi, trở về Ma giới, thậm chí một lời chào hỏi cũng không để lại cho nàng.
Ngày đó Ngu Sở bận rộn cả ngày, chờ tinh thần bình ổn lại mới phát hiện người đã đi rồi, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác không thoải mái.
Cũng không phải là nàng có ý kiến trước cách làm việc của Quân Lạc Trần, mà vì Quân Lạc Trần lặng lẽ mà kiên quyết rời đi như thế, chín mươi phần trăm có liên quan đến việc lúc đầu nàng cứng rắn tỏ vẻ không muốn có quan hệ gì với hắn.
Đợi đến khi Ngu Sở thay đổi suy nghĩ, vẫn luôn cùng hắn bận rộn việc đại sự, ngoại trừ một lần giận dỗi tỏ vẻ bảo hắn có thể trở về động phủ ở một thời gian ra, Ngu Sở hoàn toàn không nói gì với Quân Lạc Trần, thật ra, trong lòng nàng vẫn hy vọng Quân Lạc Trần đừng trở về Ma giới nữa.
Sau khi Đế Thiệu Quân biến mất, nửa tháng này nàng vẫn luôn bận rộn, chỉ sợ pà Quân Lạc Trần trở lại Ma giới cũng phải mất một khoảng thời gian để sắp xếp lại mọi thứ cho ổn thoả.
Ôi trời…
Nhân quả do nàng tạo nên, bây giờ người ta đi mất rồi, Ngu Sở lại thấy khó chịu trong lòng.
Kỳ thật, vào năm đó, khi nàng còn là đại tiểu thư, là do nàng thật lòng thích hắn, nên mới muốn thêu tín vật định tình cho hắn.
Thế nhưng tính tình của nàng thật sự rất cứng nhắc, giữa tình yêu và sự giải thoát, nàng đã dứt khoát lựa chọn cái sau.
Bây giờ, qua mấy chục năm, nàng vẫn như thế, chẳng thay đổi gì, vẫn không biết cách biểu đạt cảm giác của mình, Quân Lạc Trần đi rồi, nàng lại thấy hối hận. Nhưng nếu bây giờ người ở trước mắt, dường như Ngu Sở cũng không nói được lời nào dịu dàng.
Hơn nữa…
“Cậu còn chưa mở khoá cho ta, có phải là do hết thảy còn chưa chấm dứt, đúng không?” Ngu Sở nhẹ nhàng đặt câu hỏi.
Dừng lại vài giây, trong đầu nàng vang lên âm thanh của hệ thống.
“Ký chủ Ngu Sở, chúc mừng cô lại một lần nữa hoàn thành nhiệm vụ thế giới, làm cho tất cả nhân vật trong nguyên tác đều khôi phục lại bình thường.” Hệ thống nói, “Những gì cô nói không sai, hết thảy còn chưa kết thúc. Bởi vì, hiện giờ cô và Quân tiên sinh trở thành tai họa ngầm lớn nhất thế giới này.”
Ngu Sở vừa đoán là như thế.
Nàng và Quân Lạc Trần mỗi người đều sở hữu sức mạnh khổng lồ như thế này, bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để hủy diệt một thế giới, giống như Đế Thiệu Quân hắc ám vậy.
Những dị thường mà nguyên tác mang tới biến mất, trên thế giới này, hai người duy nhất có được sức mạnh này chính là Ngu Sở và Quân Lạc Trần, hiển nhiên cũng trở thành điểm dị thường mới.
“Rất tốt.” Ngu Sở nói, “Còn phải làm hì mới có thể để ta triệt để thoát khỏi cậu?”
Hình như hệ thống đã chờ nàng hỏi câu này từ rất lâu rồi.
Nó nhanh chóng trả lời, “Chuyện này, vẫn cần cô và Quân tiên sinh cùng nhau hợp tác.”
Ngu Sở chầm chậm nhướng mày lên.
Tốt lắm.
Một lý do rất tự nhiên và hoàn hảo để gặp lại nhau.