"Bệ hạ, bọn họ cũng chạy theo!"
Hoàng Đế An quốc tức giận: "Mẹ kiếp! Làm sao bọn chúng cũng chạy rồi? Trẫm đã bạc đãi bọn chúng sao?"
'Thừa tướng liên tục cười khổ: "Bệ hạ, mặc dù người chưa từng bạc đãi bọn hắn, nhưng nói một câu chân thật, độ phì của đất An quốc chúng ta xói mòn nghiêm trọng, không trồng ra lương thực, ở lại An quốc đã không còn hy vọng!"
"Cho dù hiện tại có lương thực ăn, sau này thì sao? Sang năm không trồng được lương thực, vẫn sẽ chết đói! Cho nên thay vì chậm rãi chờ chết, không bằng đi theo tìm đường ra, có lẽ có thể sống sót!"
Trong lòng Hoàng Đế An quốc bị một kích nặng nề, hồn bay phách lạc ngồi xuống: "Ngươi nói rất đúng, An quốc không còn hi vọng, không chạy chẳng lẽ lưu lại chờ chết?"
"Hơn nữa bệ hạ, quốc lực chúng ta suy yếu nghiêm trọng, quân đội không có ý chí chiến đấu, đã không bảo hộ được đất nước rồi! Quốc gia xung quanh lòng lang dạ thú, nhất định sẽ không nhịn được xuất binh, cắn xuống một miếng thịt! Không chạy chính là chết, cho nên mọi người không thể không chạy đấy!"
'Thừa tướng bất đắc dĩ nói: 'Không dối gạt ngài, ngay cả rất nhiều quan viên chúng ta cũng thu thập đồ đạc mà chạy!"
Hoàng Đế An Quốc ngẩng đầu lên: "Vậy tại sao ngươi không chạy?"
"Bệ hạ, cả đời vi thân đều cống hiến cho An Quốc, nơi này chính là nhà của vi thần, có thể chạy đi nơi nào? Cho dù có chết, vi thần cũng sẽ cùng An quốc tồn vong!"
'Thừa tướng đại nghĩa lãm nhiên nói.
Hoàng Đế An Quốc vô cùng cảm động: "Thừa tướng,
văn võ cả triều chỉ có ngươi mới thật sự là thần tử trung thành!"
"Tạ ơn bệ hạ khích lệ, vi thần xấu hổ không dám nhận!"
Thừa tướng lớn tiếng nói.
Giờ phút này, hắn cảm giác linh hồn mình thăng hoa, phát ra hào quang vạn trượng.
Hắn tuyệt đối không thừa nhận, chính mình vì trấn an Hoàng Đế mới nói như vậy.
Hoàng Đế An quốc nhìn thấy triều đình vắng vẻ, lại nghĩ tới tương lai An quốc, trong lòng xuất hiện một ý niệm trước nay chưa từng có: Hay là trẫm cũng chạy đi?
Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị hắn phủ quyết!
Đây chính là cơ nghiệp tổ tông lưu lại, sao có thể bỏ đi mà không thèm quan tâm chứ?
Dù thế nào thì hắn cũng phải thủ vững tới cuối cùng, làm một vị Đế Vương có khí tiết!
Nhưng vào lúc này, một tên binh lính vội vã chạy. vào: "Báo! bẩm báo gấp! Khởi bẩm bệ hạ, Đại Nguyệt quốc phái ra bốn mươi vạn binh mã giết vào trong lãnh thổ của ta!"
Hoàng Đế An quốc kinh hãi tới biến sắc: "Cái gì, Đại Nguyệt quốc đánh tới rồi?"
"Đúng vậy thưa bệ hạ, hiện nay đã có bảy tòa thành bị rơi vào tay giặc, đại quân ép thẳng vào kinh thành!"
"Đại Nguyệt chết tiệt!"
Trong lòng Hoàng Đế An quốc tràn ngập phần nộ.
Mặc dù đã sớm đoán được, những quốc gia khác nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng, nhưng tuyệt đối không ngờ tới, người ra tay đầu tiên lại là lão đại vừa mới nhận không bao lâu.
Đại Nguyệt quốc binh cường mã tráng, người An Quốc hắn đều chạy hết, căn bản là thủ không được!
Tức là, hắn chuẩn bị bị diệt quốc rồi! Hoàng Đế như hẳn chuẩn bị xong đời! "Thừa tướng, bây giờ chúng ta làm gì bây giờ?"
Hoàng Đế An quốc hoảng loạn nói.
Thừa tướng lau mồ hôi trên mặt: "Bệ hạ, hay là chúng ta cũng trốn đi? giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt..."
Hoàng Đế An quốc lập tức gật đầu: "Thừa tướng nói rất đúng, chúng ta đi maul"
Bọn họ thu dọn đồ đạc, lập tức chạy trốn!