Đôi lông mày đẹp của anh ta nhíu lại, tiến về phía trước và ôm lấy cô, kéo cô vào lòng mình. Tiêu Hà Hà không kịp né tránh, chỉ tiện tay tắt bếp, bị anh ta ôm chặt rồi tặng cho một nụ hôn điên cuồng đến nghẹt thở, cho đến khi cô không còn sức để tiếp tục thì mới thỏ thẻ xin tha.
“Anh mau buông em ra đi, canh chín rồi kìa!”
Lúc này Tần Trọng Hàn mới chịu thả cô ra, cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong tim, mây mù trong những ngày qua cuối cùng đã tiêu tan.
Cô múc canh và không quên nói: “Anh mau mặc quần áo vào đi, đừng để bị cảm lạnh!”
Anh ta đi theo cô đến cạnh bàn ăn. “Không mặc đâu, chút nữa đỡ phải cởi!”
“Anh…” Cô nhíu mày lại, trên mặt nóng ran. “Mau đi đi mà!”
Anh ta hết cách, nhéo má cô. “Được rồi, bà quản gia nhỏ!”
“Ai là bà quản gia nhỏ hả?” Cô khẽ hét lên để phản đối, như thể đang nũng nịu, khiến trái tim anh ta càng dịu dàng hơn.
Anh ta vội cúi đầu xuống và hôn lên môi cô, như chuồn chuồn chấm đuôi xuống nước, rồi đi lên phòng thay quần áo.
Cô nhìn theo cơ thể cao lớn của anh ta mà mặt đỏ au, đồ ăn đã dọn ra hết mà anh ta vẫn chưa xuống. Cô đi đến trước cửa sổ và đứng đó, nhìn ngắm cảnh đêm.
“Ba ơi, ba ở trên trời có nhìn thấy không? Con xin lỗi, con gái đã yêu anh ấy rồi! Con gái nhất định sẽ hạnh phúc. Ba ơi, con yêu ba, mãi mãi!” Thầm nói trong lòng, rồi Tiêu Hà Hà chắp tay lại, nhắm mắt và cầu xin cho hạnh phúc giữa cô với Tần Trọng Hàn sẽ kéo dài suốt đời!
Vừa mở mắt ra, đột nhiên có một người đứng bên ngoài cửa sổ kính! Người đó đứng bên ngoài và lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt lạnh tanh như một thây ma.
“A…” Tiêu Hà Hà sợ đến mức hét lên và lùi về phía sau. Cô đã nhìn thấy ai vậy?
Đó là khuôn mặt của một người phụ nữ gầy gò - Mạc Lam Ảnh.
“Em sao vậy?” Tần Trọng Hàn lao xuống cầu thang, anh ta nghe thấy tiếng hét của Hà Hà nên vội chạy xuống, liền nhìn thấy Hà Hà đang đứng trước cửa sổ kính, run rẩy cả người và bụm chặt miệng mình. Tim cô vẫn đập nhanh thình thịch, run rẩy và nói vội: “Là… Là… Là Mạc Lam Ảnh, chị ấy... Sao chị ấy lại đứng ở bên ngoài?”
Tần Trọng Hàn cũng giật mình, ngẩng đầu lên và nhìn thấy đúng là Mạc Lam Ảnh đang đứng bên ngoài cửa sổ. Đầu tóc cô ta xũ xượi, cứ đứng yên ở đó, ánh mắt trống rỗng như hồn ma.
“Sao cô ấy lại đến được đây?” Tần Trọng Hàn cũng giật mình.
Tiêu Hà Hà nắm chặt lấy tay Tần Trọng Hàn rồi liếc nhìn đồng hồ. Đã 3 giờ sáng rồi, sao Mạc Lam Ảnh lại xuất hiện ở đây? Tim cô đập thình thịch. “Phải làm gì bây giờ?”
Người đang đứng bên ngoài cửa sổ đó đột nhiên cử động, sau đó mỉm cười.
Tiêu Hà Hà rùng mình, càng bấu chặt vào tay Tần Trọng Hàn hơn. “Sao chị ấy lại đến đây vậy? Tần Trọng Hàn, là chị ấy đó hả? Em sợ!”
Mạc Lam Ảnh như một bóng ma, đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà chạy đến nhà họ? Ủa, không phải cô ta bị điên rồi à? Sao có thể tìm được đến đây?
Khuôn mặt đẹp trai của Tần Trọng Hàn sa sầm lại, cũng vô cùng ngạc nhiên về việc Mạc Lam Ảnh biết đường mà tìm đến đây. Nơi này, anh ta chưa từng nói với cô ta, vậy tại sao cô ta lại biết được?
“Đừng sợ, anh định cho cô ấy vào, rồi gọi điện cho Mạc Lam Tịnh đến đón cô ấy về!”
Trước mắt có vẻ như cũng chỉ còn mỗi cách này!
Tuy nhiên, vẻ mặt của Tần Trọng Hàn đã tái xanh. Chuyện lá thư lần trước, anh ta đã đoán được là do Mạc Lam Tịnh làm. Lần này, chắc cũng là do cô ta giở trò thôi!
“Ừm!” Tiêu Hà Hà gật đầu. Đang đêm hôm khuya khoắt, cứ cho cô ta vào nhà trước rồi tính. Tần Trọng Hàn mở cửa ra và đi đến trước mặt Mạc Lam Ảnh, liếc nhìn ra bên ngoài, không có ai khác, vậy làm sao cô ta đến đây được?
“Lam Ảnh!” Anh ta hét lên.
Mạc Lam Ảnh đột nhiên quay người lại, cử động hơi cứng nhắc, nhưng đột nhiên cười phá lên, không có vẻ run rẩy như Tiêu Hà Hà nhìn thấy lúc đầu. Cô ta trợn to mắt và nhìn chằm chằm vào Tần Trọng Hàn, rồi đột nhiên cười lớn. “Hàn, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi!”
Tần Trọng Hàn ngây người ra, rất ngạc nhiên. “Em… Em lại nhận ra tôi rồi à?”
Tiêu Hà Hà giật mình, nhìn vào Mạc Lam Ảnh một cách vô thức. “Hàn, em khỏe rồi! Em khỏe lại rồi! Em nhận ra anh là Tần Trọng Hàn mà!”
Tần Trọng Hàn bị sốc. “Em nói gì?”
“Em khỏe rồi!” Cô ta lại nói, như một người vừa mới ngủ dậy. Cô ta trợn to mắt. “Bệnh của em khỏe hẳn rồi, Hàn!”
Tần Trọng Hàn càng bị sốc hơn. “Ủa, Lam Ảnh à, em đến đây bằng cách nào vậy?”
Trong lòng Tiêu Hà Hà cũng bắt đầu nghi ngờ, nhưng có một cảm giác rõ ràng hơn, đó là… sợ! Sao cô cứ cảm thấy giống như mình bị hoảng hồn giữa đêm, như thể chỉ sau một đêm, bệnh tình của Mạc Lam Ảnh đã khỏi hẳn vậy! Nhưng nhìn vào bộ dạng bây giờ của cô ta, cô không dám tin rằng cô ta đã khỏe lại thật.
Tại thời điểm này, Mạc Lam Ảnh giống như một người khỏe mạnh, từ trên trời trơi xuống, xuất hiện ở bên ngoài biệt thự.
Cô thực sự rất sợ, loại bệnh đó có khỏi được thật không? Hình như cũng chưa được mấy ngày thì phải? Sao cô ta lại khỏe nhanh đến vậy? Một loạt các câu hỏi xuất hiện trong lòng Tiêu Hà Hà, cô chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
Cả ba cùng bước vào biệt thự.
Mạc Lam Ảnh vẫn nắm chặt tay Tần Trọng Hàn, còn Tần Trọng Hàn thì kéo tay cô ta xuống mà không có bất kỳ biểu cảm gì, sau đó vươn tay ra và ôm lấy vai Tiêu Hà Hà kéo về phía mình.
Tiêu Hà Hà hơi ngạc nhiên. Lần này, sự xuất hiện của Mạc Lam Ảnh thực sự đã không làm cho Tần Trọng Hàn quên đi sự hiện diện của mình. Anh ta quay đầu lại và nở một nụ cười an ủi cô, rồi khẽ nói: “Anh sẽ gọi điện cho Lam Tịnh liền, kêu cô ta đến đón cô ấy đi!”
“Chị ấy đã khỏe lại thật rồi!” Tiêu Hà Hà cũng khẽ nói, trong giọng có chút vui mừng. “Hình như đã khỏe lại thật rồi đó!”
“Chưa chắc, anh đi lấy điện thoại đã!” Anh ta nói rồi đi lên lầu.
“Hàn à, anh đi đâu vậy?” Mạc Lam Ảnh lại nắm tay anh ta.
Tần Trọng Hàn kéo tay cô ta xuống một lần nữa. “Anh đi lấy điện thoại! Lam Ảnh à, em chờ một chút!”
“Ồ!” Mạc Lam Ảnh gật đầu, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn Tiêu Hà Hà lấy một cái, điều này là cho Tiêu Hà Hà hơi nghi ngờ. Chị ấy đã khỏe lại thật sao? Lần trước, không phải chị ấy không nhận ra Tần Trọng Hàn à? Sao bây giờ tự nhiên lại nhận ra rồi?
Tần Trọng Hàn đã đi lên lầu, ánh mắt của Mạc Lam Ảnh vẫn luôn dõi theo bóng lưng của anh ta, điều này làm cho trái tim của Tiêu Hà Hà hơi phức tạp. Nếu cô ta tiếp tục bám lấy Tần Trọng Hàn thì sao?
Sau khi Tần Trọng Hàn đi lên lầu, Mạc Lam Ảnh đột nhiên đưa mắt nhìn sang Tiêu Hà Hà. Ánh mắt của cô ta rất sắc bén, làm Tiêu Hà Hà thấy hơi sợ.
“Cô là Tiêu Hà Hà?” Mạc Lam Ảnh nhướn mày lên.
Lúc này Tiêu Hà Hà phát hiện ra chân mày của Mạc Lam Ảnh hơi sắc sảo, hơi ngây người ra rồi không nén được phải hỏi: “Chị Mạc à, chị không nhận ra tôi hả?”
Mạc Lam Ảnh nhìn cô, không chớp mắt, hơi đáng sợ. Sau đó cô ta đột nhiên cười phá lên, nụ cười đó trông rất đáng sợ, rồi cô ta nói: “Tôi nhận ra cô, đương nhiên là tôi nhận ra cô. Cô đã sinh cho Hàn một đứa con!”
“Ờ…” Tiêu Hà Hà rùng mình. “Chị biết chuyện đó hả? Chị đã khỏe lại thật rồi?”
Mạc Lam Ảnh di chuyển cơ thể và đi đến gần Tiêu Hà Hà. Cô lùi về sau theo bản năng, cô thực sự rất sợ cô ta, cô cũng không biết tại sao, tóm lại tim cô cứ nhảy thình thịch.
Mạc Lam Ảnh dừng bước lại và nhìn thẳng vào cô, rồi hỏi: “Cô sợ tôi à?”
“Không, không có!” Tiêu Hà Hà lắc đầu, cô chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ. Nếu nói sợ cô ta, thì cô sẽ làm tổn thương đến cô ta, vì dù gì tâm trạng của cô ta cũng không giống với người bình thường, cô không dám kích động cô ta, chỉ mong Mạc Lam Ảnh sẽ mau khỏe lại!
Mạc Lam Ảnh nhìn cô vào cô và tiến thêm một bước, giọng nói ma mị vang lên: “Còn đứa bé mà cô sinh ra đâu rồi? Có phải đã chết rồi không?”
Hơi thở của cô ta phả vào mặt Tiêu Hà Hà, khiến cô run rẩy dữ dội. “Chị Mạc à, chị… Sao chị lại nói như vậy?”
Các con của cô đang sống rất khỏe mạnh, cô thực sự nghi ngờ chuyện Mạc Lam Ảnh đã khỏe hẳn. Người tốt thì sao có thể trù ẻo con cái chết được?
“Vẫn chưa chết à?” Mạc Lam Ảnh cười mỉa mai, sau đó ngồi xuống trên ghế sofa, vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Ồ! Vậy tức là con của tôi đã chết! Con của tôi đã lên trời rồi!”
Tiêu Hà Hà không hiểu, chỉ rất ngạc nhiên. Con của chị ấy? Chẳng phải chị ấy không thể sinh nở được à? Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Lúc này Tần Trọng Hàn vừa gọi điện vừa đi xuống cầu thang. “Lam Tịnh, Lam Ảnh đang ở nhà của tôi, cô đến đưa cô ấy về đi!”
“Anh đang nói gì vậy? Chị tôi lại biến mất nữa à?” Giọng của Mạc Lam Tịnh rất lo lắng. “Chị ấy đâu rồi? Chị ấy không sao chứ?”
Tần Trọng Hàn hơi cau mày lại. “Lam Tịnh, cô thật sự không biết chuyện Lam Ảnh đi ra ngoài à?”
“Tần Trọng Hàn, ý anh là sao?” Mạc Lam Tịnh hỏi bằng giọng lạnh lùng. “Làm sao tôi biết được chị tôi sẽ đi ra ngoài? Tôi biết mà lại yên tâm để cho chị tôi đi à? Bây giờ sức khỏe của chị tôi đã tốt hơn nhiều, sao tôi có thể mạo hiểm để cho chị tôi ra ngoài? Tần Trọng Hàn, ý anh là sao?”
“Lam Tịnh, mấy trò mèo của cô đừng giở ra trước mặt tôi nữa. Lá thư gửi cho Hà Hà là do cô làm chứ gì?” Tần Trọng Hàn cười gằn một tiếng, trên đôi môi mỏng đột nhiên kéo ra một nụ cười kỳ lạ. “Tôi không truy cứu, điều đó không có nghĩa là tôi không biết. Lam Tịnh, làm người thì đừng quá đáng quá!”
“Thư gì? Tôi không biết!” Mạc Lam Tịnh có chết cũng không thừa nhận. “Chị hai tôi đang ở đâu? Anh lập tức đưa chị ấy về nhà cho tôi. Bây giờ tôi đang ở ngoài, không về ngay được!”
Tần Trọng Hàn lại nói: “Vậy được, tôi sẽ cho người đưa cô ấy về! Cô nhớ đó, Tần Trọng Hàn tôi không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương đến người của tôi, bằng không, tôi sẽ giết không tha!”
Mạc Lam Tịnh toát mồ hôi lạnh ở đầu kia điện thoại.
Tần Trọng Hàn đứng trên cầu thang và cúp máy, vẻ mặt u ám đến đáng sợ.
Tiêu Hà Hà nghiêng mắt nhìn về phía Tần Trọng Hàn đang sải bước đi xuống cầu thang với vẻ nghi hoặc, vẫn là hình dáng mảnh khảnh đó, nhưng lúc này lại toát ra khí thế của một vị vua, khí thế mạnh mẽ đó khiến người ta bỗng cảm thấy nghẹt thở. Cô bỗng thấy hơi lo lắng, cô đã nghe thấy anh ta nói chuyện điện thoại, thì ra lá thư đó là do Mạc Lam Tịnh gửi tới!
Cô sững sờ trong lòng, dường như đã hiểu ra điều gì đó. Thì ra Mạc Lam Tịnh muốn làm cho cô hiểu lầm Tần Trọng Hàn, để họ không còn qua lại gì với nhau, và cô suýt nữa đã bị mắc lừa! Cô thật ngu ngốc!
Cũng may, nhờ những lời của ba Lăng Phong khiến cô thức tỉnh, cô suýt nữa đã đánh mất Tần Trọng Hàn.
Tần Trọng Hàn lại gọi cho Mao Chi Ngôn. “Anh đến biệt thự số 15 đi, đưa Lam Ảnh về giùm tôi!”
Cúp máy rồi Tần Trọng Hàn đi đến cạnh ghế sofa, liếc nhìn Tiêu Hà Hà để cô không lo lắng.
Nhưng Tiêu Hà Hà vẫn không kìm nén được sự lo lắng trong lòng, cô lại liếc nhìn Mạc Lam Ảnh, cô cảm thấy Mạc Lam Ảnh vẫn chưa khỏe lại.