Mục lục
Chích Thủ Già Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Gia Lan hồi hộp nhìn thần sắc hai người trước mặt mình, hai người đó giống như chúa tể vận mệnh nàng. Tuy rằng thân phận của nàng thực tế hơn xa những gì mà nàng nói ra, nhưng vào lúc này ở trước mặt hai người cũng không dám nói thêm cái gì. Ở Tần Phi cùng Lôi Lôi trước mặt , cho dù thân phận cao quý hơn nữa cũng vô dụng, bởi vậy hai người bọn họ nhìn Cảnh Gia Lan với ánh mắt giống như đồ tể nhìn miếng thịt dưới lưỡi dao.

"Ta không có nói láo." Cảnh Gia Lan giọng run run nói.

"Hù dọa một cô bé thế này tựa như có chút không tốt lắm." Lôi Lôi vẻ mặt hồn nhiên, phảng phất quên mất bộ dạng thiếu chút nữa nước miếng văng khắp nơi lúc trước.

Tần Phi tức giận tái mặt nhìn nàng một cái rồi thản nhiên nói: "Ngươi ở lại trong nhà để chăm nom a Cửu, còn ta mang nha đầu này đi!"

"Ngươi muốn mang ta đi nơi nào?" Trong lòng Cảnh Gia Lan thoáng cái trở nên căng thẳng, hai chân theo bản năng khép lại chung một chỗ, nói dối: "Ngươi không nên làm loạn nhé. . . Thật ra ta không phải là cô gái tốt, đừng thấy ta tuổi còn nhỏ mà hiểu nhầm, sự thực ta đã ''duyệt qua'' vô số nam nhân rồi, ta được sư phụ dạy theo con đường lấy dương bổ âm nhưng vì ta công lực còn yếu,lại không có cận thận nên hiện tại cả người mang bệnh. Ngươi. . . Ngươi nếu là làm loạn,ngươi sẽ bị lây bệnh."

"Đừng nhiều chuyện vô nghĩa!" vừa nói Tần Phi đưa hai ngón túm lấy sợi dây gân bò trên cổ tay nàng rồi dùng sức kéo một cái làm sợi dây gân bò gảy lìa, ngay sau đó liền giải khai trói buộc trên đùi nàng .

Hai người một trước một sau đi ra khỏi nhà Tần gia, Tần Phi thủy chung đi ở Cảnh Gia Lan phía sau gần hai bước đồng thời hướng dẫn phương hướng cho nàng.

Tâm lý phòng bị của Cảnh Gia Lan vẫn không hề giảm xuống, còn Tần Phi trầm mặc một lúc rốt cục chậm rãi mở miệng nói: "Cảnh Gia Lan? Sư phụ của ngươi chết đi làm ta rất đau lòng và cũng thật bất ngờ. Ta không điều tra ra được rốt cuộc là người nào đã tiết lộ cho triều đình hành tung của hắn. Nhưng thực sự chuyện này cũng không phải một mình ngươi có thể tìm hiểu. Nếu như ngươi có điều gì muốn biết cứ trực tiếp ta mà hỏi, đừng tiếp cận nhà ta để làm những điều quá sức. Người đàn bà kia trong nhà ta ngươi chọc không được đâu. Cái nha đầu thường xuyên đến chơi kia bên người thường có hai vị cao thủ cấp bậc Tông Sư làm hộ vệ, Vận khí hôm nay của ngươi thực sự tốt đấy,nếu như là nàng tới mà ngươi vừa động thủ, có lẽ ngay cả mạng sống ngươi cũng không còn."

Cảnh Gia Lan biết lời nói của Tần Phi không ngoa, mới vừa rồi nàng bị Tần Phi cùng Lôi Lôi liên thủ bắt lại chỉ sau một chiêu. Nhưng cho dù công bằng đối địch,chỉ một mình Lôi Lôi với thực lực cùng tốc độ, ít nhất cũng phải hơn nàng hai cấp bậc.

Nàng lôi kéo vạt áo trước, phảng phất mới vừa rồi bị Lôi Lôi tháo xuống y phục làm nút cài đã không còn dùng tốt được nữa rồi nhẹ giọng nói: "Ngươi không biết được Võ Tôn đại nhân đối với tộc ta có ý nghĩa thế nào đâu, có thể nói nếu như không có hắn thì mấy chục năm trước Vương tộc đã tan thành mây khói rồi."

Tần Phi nhíu mày, kể từ khi Ma tộc cùng man tộc tách ra, cả Thác Bạt Hoằng cùng Thác Bạt Liệt đều tự cho mình mới là Vương tộc chân chính, còn đối thủ chẳng qua là kẻ lừa đạo mượn danh để lấy tiếng mà thôi. Thực sự trong truyện này gút mắc thế nào Tần Phi cũng lười đi quản, nhưng nếu thiếu nữ này nói Vương tộc một cách tự nhiên như thế chỉ sợ cũng xuất thân trong vương tộc .

Quả nhiên, Cảnh Gia Lan nói tiếp: "Thực không dám đấu diếm, tên ta là Thác Bạt Cảnh Gia Lan con gái của Khả Hãn. Võ Tôn đại nhân tại chúng ta trong tộc thu hơn mười vị đệ tử. Hắn nói, bởi vì công pháp hắn học không thể truyền thụ cho chúng ta, cho nên chỉ có thể đem sở học trước kia cùng những gì ngộ ra được ở thảo nguyên dạy chúng ta mà thôi. Mặc dù không phải là công pháp bác đại tinh thâm của hắn , nhưng Võ Tôn đại nhân là người nào chứ ? võ đạo mà hắn tùy ý sáng chế ra đã có thể cao thâm hơn nhiều công pháp khác trên thế gian.."

Thủy Tình Không học chính là « Thiên Ngân » , không thể truyền thụ cho người ngoài hoàng tộc Ngụy Quốc . Có lẽ, trên đời này chỉ có người duy nhất phá lệ đó là Tần Phi ! Cảnh Gia Lan nhắc tới chuyện này, trong lòng Tần Phi cảm thấy đau xót rồi chậm rãi gật đầu.

"Ta rất muốn ở lại Đông đô để điều tra kẻ hãm hại Võ Tôn đại nhân." Nói đến đây trên mặt Cảnh Gia Lan toát ra vẻ ''bưu hãn'' đặc biệt của người con gái vốn sinh ra từ thảo nguyên : "Mặc dù vương tộc chúng ta không có ai là đối thủ của hai kẻ đã giết hại Võ tôn đại nhân, nhưng ta tin tưởng sẽ có một ngày nào đó ta hoặc một người nào đó trong vương tộc có thể giết chết bọn họ để báo thù này."

Tần Phi thở dài nói: "Ngươi đừng hi vọng vào chuyện này nữa. Hai kẻ này đã bước vào bán thần , chỉ cần một chiêu cũng đủ phá núi ngăn sông , hơn nữa bọn họ chẳng qua là nghe lời người khác làm việc mà thôi, tính ra mọi người cũng không có thâm cừu đại hận chẳng qua là lập trường bất đồng mà thôi. Võ Tôn muốn giết bệ hạ, bệ hạ cũng muốn giết Võ Tôn đây là chuyện rất bình thường. Nhưng kẻ đã bán đứng Võ Tôn mới thực sự là đáng chết, ngươi đã xác định nhầm người rồi!"

Cảnh Gia Lan cúi đầu đi về phía trước mà không nói lời nào, có lẽ Tần Phi nói đúng. Thác Bạt Liệt cùng Thác Bạt Hoằng cũng đều muốn đối phương chết, nhưng nếu là bắt được đại tướng của đối phương làm tù binh thì họ đều muốn chiêu dụ, cho dù là vị đại tướng kia mới ngày hôm qua diệt giết của mình cả đội quân ngàn người. . . Đứng ở trên lập trường quốc gia không có cái gọi là kẻ thù . Có một số người đã định trước không thể thay đổi lập trường, cũng có một số người dù chưa từng gặp mặt một lần nhưng ngay từ khi sinh ra đã không đội trời chung, người sống ta chết.

"Ngươi đi hết con đường này rồi rẽ phải là ra đến cửa thành" Tần Phi thản nhiên nói: " Sau khi đưa đến cửa thành ngươi hãy trở về đại mạc đi. Võ Tôn đại nhân chết đi chắc chắn sẽ làm thảo nguyên đại loạn. Nếu như các ngươi không thể thừa dịp tin tức về Võ Tôn đại nhân bỏ mình chưa có truyền tới tai Thác Bạt Hoằng, mượn uy thế mới vừa rồi đánh tan ba vạn quân đội của hắn để tiếp tục mở rộng đại chiến làm cho hắn trong thời gian ngắn khó có thể khôi phục. Như vậy tiếp theo mà nói đến cái tư cách để đấu lại với Thác Bạt Hoằng các ngươi cũng không có,chỉ cần hắn khôi phục lại như cũ sẽ lập tức thâu tóm các ngươi".

"Ngươi muốn ta rời khỏi Đông Đô sao?" Cảnh Gia Lan bỗng nhiên dừng bước , nàng khẽ xoay người đối mặt với Tần Phi rồi lạnh lùng nói: "Ta không đi, ta muốn ở lại điều tra kẻ đã bán đứng Võ Tôn."

"Nếu như ngươi không đi. Ta lập tức bắt ngươi đem vào phòng xét xử, để cho ngươi thưởng thức hết mười tám loại cực hình, sau đó bán vào kỹ viện tiếp khách." Tần Phi nghiêm túc nói: "Những lời này của ta không phải nói chơi."

"Ngươi dám?" Những lời này của Cảnh Gia Lan có chút ngoài mạnh trong yếu, mới vừa rồi nam tử đối diện thiếu chút nữa lột sạch y phục của nàng,thì những chuyện kia có cái gì mà không dám ?

"Ta chỉ nói một lần, rời khỏi Đông Đô trở về đại mạc." Tần Phi khoát khoát tay chỉ: "Võ Tôn tuy đã chết nhưng hắn đối với ta có ân, ta không muốn trông thấy cảnh đệ tử của hắn ở Đông Đô bị chặt làm mấy khúc nên ngươi cũng đừng ép ta!"

Nhìn thấy mặt Tần Phi như trở nên lạnh lẽo như thép bản, Cảnh Gia Lan chỉ có thể hung hăng dậm chân mà thôi, bởi trong lòng biết rõ mình đã không còn biết pháp nào ở lại được Đông Đô nữa, không chừng nam nhân này còn bố trí tai mắt giám sát, chỉ cần mình quay trở về là đem tóm cổ lại. Một cô gái xinh đẹp, chân thon dài dù có cải trang cũng là một việc khó khăn.

Cửa thành tập trung rất nhiều ngự lâm quân tuần tra. Thấy hai người đi đến, một người trong số đó lớn tiếng quát hỏi: "Đứng lại, người nào?"

"Sát Sự Thính, có công chuyện cơ mật cần ra khỏi thành!" Tần Phi đưa lệnh bài cho quân sĩ trông coi cửa thành kiểm nghiệm.

Quân sĩ liền cầm lấy lệnh bài tra xét thật giả, cầm đầu đội trưởng làm khó nói: "Tổng trấn đại nhân, Hoàng Thành có quy tắc đóng cửa ban đêm, trừ phi có thánh chỉ hoặc là tam công ( bao gồm thái sư, thái phó, thái bảo: đây là ba chức quan cao nhất) cùng nhau ký vào văn thư thì mới có thể mở cổng. Nếu không tổng trấn đại nhân chịu khó chờ trời sáng rồi hãy rời thành".

Tần Phi cười nói: "Chư vị không cần làm khó, chỉ cần các ngươi đừng bắn tên là được."

Dứt lời, Tần Phi một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Cảnh Gia Lan, chuyển người nhảy lên đầu tường, nhưng ngay sau đó nhẹ nhàng như loài Dạ Ưng nhảy vào lỗ cửa trên tường thành .

Quan binh thủ thành hâm mộ nhìn thân ảnh tiêu sái của Tần phi rồi lẩm bẩm nói: "Nếu là có một ngày được ôm một cô gái xinh đẹp như thế nhảy xuống dù có chết cũng cam tâm tình nguyện."

Mũi chân Tần Phi ở trên tường thành điểm nhẹ mấy lần làm cho tốc độ rơi xuống chậm lại rồi phiêu nhiên rơi trên mặt đất.

Cảnh Gia Lan đẩy cánh tay Tần Phi ra, nhẹ giọng nói: "Lấy thân thủ của ngươi cho dù đi đến Vương tộc cũng có địa vị nhé."

"Ta không quen cuộc sống trên thảo nguyên." Tần Phi chỉ chỉ phương bắc: "Lấy thân thủ của ngươi trên đường có gặp phải mấy tên tiểu tặc hại nước hại dân cũng không để vào mắt nhé , gắng nhanh trở về đi."

Cảnh Gia Lan đáp lại một tiếng rồi xoay người rời đi. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu của Tần Phi phía sau : "đợi một chút!"

Cảnh Gia Lan xoay người lại nói: "Còn có chuyện gì nữa?"

"Có mang theo tiền không?" Tần Phi cười cười, mới vừa rồi ôm lấy Cảnh Gia Lan hắn liền phát hiện túi gấm trên người nha đầu này xẹp lép, như vậy chỉ còn lại chút tiền lẻ mà thôi.

Cảnh Gia Lan lúng túng sờ sờ túi gấm, mạnh miệng nói: "Đương nhiên là có tiền."

"Đường xá xa xôi, đi xe ngựa hay ở trọ ăn cơm cũng đều cần đến tiền,ngươi cầm lấy đi!" Tần Phi từ trong ngực lấy ra hai thỏi vàng ròng , mở ra bàn tay to, đưa tới trước mặt Cảnh Gia Lan .

"Đây là ngươi ép ta lấy chứ không phải là ta yêu cầu nhé." Cảnh Gia Lan mở trừng hai mắt, trước tiên đem việc này có quan hệ đến mình phủi sạch sẽ liền ngay sau đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đem hai thỏi vàng ròng trong tay Tần Phi chộp lấy.

Đưa mắt nhìn theo thân ảnh Cảnh Gia Lan biến mất ở trong màn đêm, Tần Phi khẽ mỉm cười rồi dọc theo tường thành nhẹ nhàng leo lên.

Đội trưởng quân coi giữ thấy Tần Phi, bộ mặt tươi cười, thấp giọng nói: "Tổng trấn đại nhân, xin hỏi họ gì?"

"Họ tần tên Phi."

"Tần Trấn đốc. . ." Đội trưởng dán đến bên người Tần Phi, thanh âm ép tới cực thấp: "Ngài thu đồ đệ không?tiểu nhân đời này chưa từng thấy ai có thân thủ giống như tổng trấn, nếu như tổng trấn chịu thu thiểu nhân làm đồ đệ, hắc hắc, sau này ta thấy ai không vừa mắt liền đánh người đó, hừ! cái tên Trần Ban Đầu ở bên cạnh doanh trại lúc nào cũng khi dễ ta. . ."

Tần Phi nhìn một chút người đội trưởng này, hắn ít nhất cũng hơn mình mười tuổi, cười khổ nói: "Ách, bản thân tạm thời chưa có nghĩ đến thu đồ đệ."

Đội trưởng đang muốn xuất ra vài món tuyệt chiêu vô lại hoặc dùng tiền mở đường. . . Bỗng nhiên, bên trong thành thanh âm báo động vang lên một hồi bén nhọn, mấy mũi tên báo hiệu phóng vút lên cao. . .

Đội trưởng nhất thời biến sắc, kêu lớn: "Kiểm tra cửa thành, phong tỏa con đường ra vào thành. . ."

Tần Phi so với tên đội trưởng cũng khiếp sợ không ít, âm thanh báo động như vậy cực kỳ hiếm thấy, nếu không phải Vương Công đại thần gặp phải ám sát, Đông đô tuyệt sẽ không xuất hiện báo động như thế , nơi mà mấy mũi tên phóng lên chính là nơi mà thích khách tập kích. Cao thủ của Ngự Lâm Quân, Thị Vệ, Sát Sử Thính đều phải chạy tới cứu viện trước tiên.

Không đợi Tần Phi chạy xuống thành tường, lại có một mũi tên báo hiệu bay lên giữa không trung mang theo âm thanh cực kỳ thê lương làm bầu trời Đông Đô đang yên tĩnh bị xé thành phấn vụn.

Tần Phi đang chạy như bay bỗng dừng lại, lẩm bẩm nói: "Nơi tên lệnh bay lên cách chỗ này sáu dặm. . . Đây không phải là Phòng Vương Các, chỗ ở của hoàng tử sao? Là phủ Đoan Vương gặp chuyện? Hay là phủ Tề Vương gặp chuyện?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK