Mục lục
Xuyên Việt Uy Vũ, Vương Phi Có Cái APP
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Luna Huang

Đàm Hạo Uyên nhìn Mộ Tiêu Thư, ánh mắt của hắn để cho nàng càng ngày càng khó thụ, chẳng lẽ nhất định phải nói ra? Thế nhưng nàng thực sự không biết giải thích chuyện của APP thế nào.

“Nàng không nói,” Đàm Hạo Uyên dừng lại một chút, Mộ Tiêu Thư cảm giác hô hấp của mình cũng ngừng theo, “Vậy đợi đến lúc nàng nguyện ý nói.”

Mộ Tiêu Thư ngây ngẩn cả người, lúc này có người quát to một tiếng: “Mang đồ giao ra đây!”

Mộ Tiêu Thư cùng Đàm Hạo Uyên nhất tề quay đầu nhìn, hộ vệ của Nam Minh Châu đã bao quanh Cố Triêu. Nam Minh Châu chầm chập giơ tay của mình lên, chỉ cần nàng vung lên, binh khí của đám thị vệ kia tất cả đều chào hỏi trên người Cố Triêu.

“Cố Triêu, cho nàng.” Đàm Hạo Uyên thờ ơ nói.

Cố Triêu ném rương vào trong tay thị vệ một cái, những người đó chỉ ngây ngốc tiếp nhận. Mới vừa rồi còn kiên quyết không chịu cho, lúc này khinh địch như vậy cho rồi?

Nam Minh Châu không quá tin tưởng lỗ tai của mình, nhưng nàng xác thực nghe thấy được, mà cái rương cũng được đưa đến trước mặt nàng.

“Cái rương đã cho ngươi, Nam Minh Châu, bổn vương có thể đi chưa? Ngươi đừng quên, bổn vương là sứ giả của Bắc Vọng!”

“Gấp cái gì, chờ bổn công chúa kiểm tra qua cái rương mới nói.”

Lúc này thị nữ đã trở về, nàng dẫn theo cái hộp đựng thức ăn, bày hết thức ăn bên trong ra.

Nam Minh Châu ở đó kiểm tra, Mộ Tiêu Thư cùng Đàm Hạo Uyên nói tiếp lời của bọn họ.

“Còn có một việc cần nàng làm.” Đàm Hạo Uyên đem một chén canh đặt trước mặt của Mộ Tiêu Thư, ý bảo nàng uống, “Ta nói với Đông Sóc hoàng đế, lễ Bắc Vọng chúc thọ là bách thọ đồ của nàng tú.”

Mộ Tiêu Thư vừa ăn canh vừa gật đầu, không phải là bách thọ đồ sao? Đối với nàng mà nói thật đơn giản.

Bên kia Nam Minh Châu kiểm tra hoàn tất, lại thấy Mộ Tiêu Thư nhất phái thoải mái mà vui chơi giải trí, tức giận ngoan đạp cái rương một cái.

Không biết sai ở đâu, Mộ Tiêu Thư thế nào từ một biến thành hai? Nếu như ngồi bên kia chính là nàng, vậy người bị giết này là ai? Nàng tiêu nhiều hoàng kim như vậy, kết quả chỉ giết một người không liên quan?

Cơ quan tính hết, tâm tình của nàng cũng theo thay đổi rất nhanh, kết quả đều là công dã tràng?

Điều này làm cho nàng thế nào tiếp thu được?

Biết được ám sát đã hoàn thành, Nam Minh Châu cao hứng biết bao nhiêu, nàng bây giờ thì có nhiều thất lạc, có nhiều không cam! Thế nhưng nàng chính là không có cách nào làm gì nữ nhân vừa nói vừa cười cùng Đàm Hạo Uyên!

Mộ Tiêu Thư tựa hồ phát hiện Nam Minh Châu nhìn mình, hướng nàng nhìn qua.

Nàng kinh dị nói: “Công chúa, ngươi nên xử lý cái kia như thế nào? Công chúa cùng nàng không cừu không oán, cũng đừng kéo nhân gia không buông? Không bằng để ta táng nàng?”

Ánh mắt của Nam Minh Châu ngưng trên mặt của Mộ Tiêu Thư, phảng phất muốn xem thấy nàng. Lồng ngực của nàng kịch liệt phập phồng vài cái, cuối cùng hạ một mệnh lệnh: “Khai viên môn!”

Dư viên chủ sự nghe được câu này như được đại xá, mấy tôn đại phật rốt cuộc cũng đi, vội vã phân phó: “Mở cửa! Nhanh!”

Nam Minh Châu mang theo một đám thủ hạ của nàng tỷ số rời đi trước, đám người vẫn còn trong viên cũng đều cáo từ ly khai. Kinh qua chuyện như vậy, bọn họ là chỉ chốc lát cũng không muốn ở lại lâu hơn nữa.

Người dần dần đi, ngược lại là Mộ Tiêu Thư cùng Đàm Hạo Uyên lưu đến cuối cùng. Đồ của Du viên ăn thật ngon, hai người đều ăn ý không nói chuyện muốn đi.

Du viên chủ sự thở dài thở ngắn, hảo hảo một chân mỹ đại hội, cứ như vậy bị trộn lẫn rồi.

Cùng nhau ăn xong rồi, Mộ Tiêu Thư phải đi. Thân thể là của khôi lỗi không thể tú ra bách thọ đồ, việc này còn phải chờ nàng ly khai nhà đá mới được.

Đàm Hạo Uyên vươn tay, muốn sờ sờ mặt nàng, kết quả lại đình ở giữa không trung.

Người trước mắt, là nàng, lại cũng không phải nàng. Đàm Hạo Uyên có chút thất lạc, hắn dù cho chạm đến thì thế nào?

Mộ Tiêu Thư bắt được tay đình trên không trung của hắn, đến gần Đàm Hạo Uyên, ở trên môi của hắn hôn một cái.

“Ta không phải thật, thế nhưng ngươi là thật.”

Mộ Tiêu Thư sờ gương mặt của Đàm Hạo Uyên, ôn độ đã lâu để cho nàng buồn buồn, ê ẩm, hận không thể lập tức chạy tới. Giống như bây giờ, đến ôm cũng không thể tính là chuyện gì xảy ra?

Nàng lui về sau một bước, đè xuống thiên đầu vạn tự trong lòng, nói rằng: “Đàm Hạo Uyên, ngươi chờ ta, ta rất nhanh thì trở về.”

Không đầu không đuôi một câu nói, nếu để cho người không biết nghe xong, chỉ sợ sẽ cảm thấy mạc danh kỳ diệu. Đàm Hạo Uyên lại gật đầu, bên môi lộ ra một cái mỉm cười. Hắn chờ nàng trở lại.

“Bọn họ không mang cái này đi.”

“Giao cho ta đi.” Mộ Tiêu Thư nhận lấy nó, “Ta đi a.”

Nàng nói xoay người ly khai, thế nhưng mới vừa đi chưa được vài bước, lại dừng lại. Nàng quay đầu lại, nói với Đàm Hạo Uyên: “Mấy ngày này, ta rất tưởng niệm ngươi.”

Vừa nói ra khỏi miệng, Mộ Tiêu Thư lập tức chạy trốn.

Trên mặt của nàng giống như hỏa thiêu đỏ lên, viền mắt cũng bắt đầu ướt át, như có thứ gì sắp ra khỏi vành mắt, tâm tình của nàng theo một câu nói này mà vỡ đê. Mộ Tiêu Thư hậu tri hậu giác phát hiện, nguyên lai tưởng niệm so với nàng tưởng tượng nhiều hơn rất nhiều.

Sau khi Mộ Tiêu Thư chạy đi, lăng lăng lăng lăng nhìn thân ảnh của nàng càng ngày càng nhỏ.

Ban nãy hắn hình như nghe thấy được một ít chuyện không nên nghe… Trì nổi da gà một thân, có thể thấy được phản xạ của hắn như cây cung căng đủ to.

Cố Triêu đột nhiên muốn nhìn phản ứng của Đàm Hạo Uyên một chút, thế nhưng chờ hắn quay đầu, nhìn thấy cũng chỉ có bóng lưng của chủ tử nhà hắn… Đàm Hạo Uyên chẳng biết lúc nào chuyển người rồi.

“Ngươi đi Lịch Hòa xem.” Đàm Hạo Uyên đột nhiên nói rằng, “Tìm một người tên Hề Trạch.”

Nam Minh Châu rời đi trước cũng không có nói cho xa phu của nàng biết muốn đi đâu, mà nàng ngồi ở trong xe, một mặt suy tư điều gì, thế cho nên người khác căn bản không có cơ hội hỏi nàng.

Chiếc xe ngựa này chuyển ở phụ cận Du viên, vô luận xa phu hay hộ vệ đi theo, biểu tình đều là lạ.

Nam Minh Châu suy nghĩ thật lâu, vô luận nàng làm sao tiến hành đối lập, nàng đều không thể phát hiện Mộ Tiêu Thư cùng nữ nhân đã chết kia khác nhau. Mặt lớn lên giống nhau của các nàng càng không ngừng hoảng trước mắt nàng, đều nhanh để nàng nổi điên.

Ở trong lòng nguyền rủa Mộ Tiêu Thư một trăm lần, Nam Minh Châu rốt cục gõ xa bích một cái, để cho bọn họ để cho bọn họ một chỗ.

Không lâu sau, mã xa dừng ở trước một gian tiểu điếm yên lặng.

Nam Minh Châu làm như không thấy khối bố ngoài tiệm, bước nhanh đi vào trong điếm.

Nam tử ngồi sau bàn ước chừng hơn ba mươi, ăn mặc một thân mặc lục trường bào. Hộ vệ của Nam Minh Châu thay nàng tiến lên nói rằng: “Gọi người nói chuyện lần trước ra đây, tiểu thư của chúng ta có sinh ý muốn cùng hắn đàm.”

Thời gian tại ngoại, Nam Minh Châu cũng sẽ dùng thân phận khác.

“Chính là ta, có sinh ý gì muốn đàm cùng ta nói là được.”

“Ngươi?” Hộ vệ của Nam Minh Châu xoi mói đánh giá đối phương, “Lần trước đến, ở chỗ này không phải là ngươi.”

Nam tử lục y biểu tình trịnh trọng chút, tay để hướng cửa làm một động tác thỉnh: “Mời khách nhân theo ta tiến thất đàm.”

Nam Minh Châu đã là lần thứ ba tới, quen thuộc con đường này, nàng trực tiếp vào phòng. Nam tử lục y đi theo vào sau, hai người đều tự ngồi xuống, bắt đầu đàm luận.

Nam Minh Châu vấn: “Chưa thấy qua ngươi, mới tới?”

Nam tử lục y gật đầu một cái.

Nam Minh Châu cau mày nói: “Ngươi không rõ ràng giao dịch của chúng ta, gọi hắn ra đi.”

“Ngươi không biết?” Nam tử lục y thần sắc cảnh giác một chút, thấp giọng nói, “Hắn bị giết rồi!”

Nam Minh Châu giật mình: “Bị ai giết?”

“Ngươi đem hoàng kim đưa tới, hắn đơn độc gặp nữ nhân đưa đầu. Nữ nhân kia đi không lâu sau, chúng ta liền phát hiện hắn đã chết! Tất cả tài vật trên người đều bị cướp đến không còn gì.”

Nam tử lục y thông minh che giấu chuyện mất ủy thác thư, loại sự tình này vẫn là không nên để người khác biết mới tốt.

“Các ngươi làm ăn nghề này, người của chính mình trái lại bị giết, nữ nhân kia là ai?”

Nam tử lục y tựa hồ có chút xấu hổ, hắn lắc đầu: “Không biết, thế nhưng có bức họa của nàng. Tiểu thư chờ, ta đi mang tới.”

Nam tử Lục y ra gian phòng, không bao lâu đã trở về.

Hắn đem bức họa trải lên bàn, phía trên kia vẽ một nữ nhân, rất đẹp. Thế nhưng Nam Minh Châu chỉ nhìn thoáng qua, nữ nhân này nàng chưa thấy qua.

“Chúng ta mời mười danh họa sư đẩy nhanh tốc độ ngày đêm, vẽ ra bức họa của nàng. Chờ những bức họa này phát ra ngoài, mặc kệ nàng đi tới chỗ nào, nhất định có chắp cánh cũng không thể bay!”

Người của bọn họ cứ như vậy bị giết rồi, đối với tín dự của bọn họ sẽ có tổn hại. Hơn nữa nàng kia to gan lớn mật, sau này nếu có người mô phỏng theo, cho là bọn họ dễ khi dễ, vậy thì phiền toái. Mà lần này, bọn họ là phải giết gà dọa khỉ, làm cho người trong thiên hạ nhìn.

Nam Minh Châu đối với đây hết thảy không có hứng thú, nàng chỉ muốn biết hạ lạc của nữ nhân này.

“Các ngươi nếu như tìm được nàng, nhất định phải bắt giữ, bổn cô nương có chuyện gì muốn hỏi nàng! Sau khi chuyện thành công, tiền thưởng không thiếu được.”

“Được, chúng ta suy xét về đề nghị của cô nương.”

Nam tử lục y thuận miệng đáp lời, nhưng không có để chuyện này không lòng. Không ra tiền muốn người làm việc? Không có chuyện tốt như vậy. Bắt sống so với chết khó hơn, bọn họ mới không uổng khí lực kia.

“Kế tiếp nói là trọng điểm, ngươi hãy nghe cho kỹ.” Thân thể của giết người phủ về phía trước, “Sinh ý ta và các ngươi làm, còn chưa hoàn thành! Người ta để các ngươi giết, nàng còn sống!”

Nam tử lục y cười ha hả: “Cô nương có bằng chứng?”

“Có.” Nam Minh Châu cho người lấy ra một phần quyên bạch.

Nếu nói bằng chứng, cũng chính là ủy thác thư, nó nhất thức hai phần, Nam Minh Châu lấy một phần, một phần khác trong tay của nam tử lục y bọn họ.

Nam tử lục y tiếp nhận quyên bạch, cẩn thận mở, sau đó hắn chỉ vào dấu tay đỏ tươi nói: “Giao dịch của cô nương cùng chúng ta hoàn thành, đây cũng là cô nương tự mình xác nhận, thế nào còn chưa hoàn thành nói đến?”

Nam Minh Châu cười lạnh nói: “Mới nãy, ta còn gặp được nữ nhân kia! Các ngươi giải thích điểm này thế nào?”

“Ha hả, người có tương tự, có thể là ngươi nhìn lầm rồi.”

“Thối lắm!” Hộ vệ của Nam Minh Châu nói, “Tiểu thư sẽ không nhìn lầm.”

“Ngươi đây là muốn không tiếp thu?”

“Cô nương, chuyện này thứ cho ta bất lực. Vân tay là ngươi ấn, sau khi chuyện thành công, ngươi cũng xác nhận, hiện tại mà nói nhiệm vụ chưa hoàn thành…Xin lỗi, ta thật không có biện pháp. Hoàng kim đã giao ra, đầu người cô nương cũng đã lấy, chúng ta không ai nợ ai.”

“Nói cách khác, các ngươi không tiếp tục phái người chấp hành nhiệm vụ này?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK