Tựa như trải qua một giấc mộng thật dài, khi tỉnh lại, ý thức Văn Tuyết vẫn chìm vào hốt hoảng, không biết hiện tại đang ở đâu.
Khi tầm mắt rõ ràng hơn, thứ đầu tiên Văn Tuyết nhìn thấy là khuôn mặt của cậu bé, đôi mắt như hai hạt đậu nhìn chằm chằm vào cô, cách cô chỉ một gang tay.
Văn Tuyết hoảng sợ, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm mới chợt nhận ra đây là Phương Xuân Sinh.
“Em ngồi ở đây làm gì?” Cô nghiêng người vỗ nhẹ ngực, thở phào một hơi, hỏi cậu bé: “Anh trai em đâu?”
Phương Xuân Sinh đứng dậy chỉ về phía sau cô.
Một hình ảnh loé lên trong tâm trí Văn Tuyết, cô bỗng dưng đơ người, chậm chạp quay ra sau —
Phương Hàn Tẫn vẫn đang ngủ.
Anh dựa vào đầu giường, một tay đặt ngang gối, tay kia vốn đang đặt ở eo cô.
Thảo nào lúc cô ngủ cứ thấy tê người, gối thì cứng, eo thì bị thứ gì đó kẹp chặt, sau lưng cứ như bị một tấm chăn điện quấn lấy, mướt mát mồ hôi.
Ký ức ùn ùn kéo đến, cô nhớ ra hình như đang lúc buồn ngủ thì có ai đó ôm lấy cô từ phía sau.
Bản thân cô cũng nép vào lòng người đàn ông, giọng phụng phịu như đang làm nũng: “Mấy hôm rồi em không tắm, người hôi lắm.”
Người nọ đã trả lời thế nào?
Dường như anh nở nụ cười khẽ, giọng khàn như làn gió nhẹ nhàng lướt qua tai: “Chả sao, mấy hôm nay anh cũng không tắm. Chúng ta đây là mây tầng nào gặp mây tầng đó.”
Đầu óc Văn Tuyết choáng váng, lỗ tai cũng đỏ hết lên.
Trong phòng có ba người, bốn chiếc giường, anh ngủ ở đâu không ngủ lại cố tình chen chúc với cô trên cùng một giường?
Họ chưa làm gì cả đúng không nhỉ?
Lòng Văn Tuyết loạn cào cào, vội vàng cúi xuống kiểm tra – quần áo còn nguyên đai nguyên kiện, chỉ là vạt áo hơi cuộn lên để lộ vùng eo trắng nõn.
Cô tự trấn an mình, cùng lắm chỉ bị thiệt chút thôi chứ vẫn chưa phát sinh chuyện gì…
Trong lúc cô đang rối rắm thì Phương Hàn Tẫn trở người, chậm rãi mở mắt ra.
Anh thấy Văn Tuyết.
Sau một phút kinh ngạc ngắn ngủi, ánh mắt anh dần sáng trong, giống như lớp sương mù dày đặc đã tan đi phản chiếu mặt hồ lấp lánh, soi đến lòng cô sáng ngời.
Khoé mắt anh cong cong, cười ấm áp: “Chào buổi sáng.”
Văn Tuyết ngạc nhiên: “Chào buổi sáng…”
Cô đột ngột phản ứng lại, vội xuống giường lấy chậu cốc đựng bàn chải đánh răng dưới gầm giường.
“À, em đi đánh răng, anh ngủ tiếp đi…”
Mới được mấy chữ mà mặt cô đã ửng hồng.
Phương Hàn Tẫn nhìn theo bóng lưng chạy trối chết, ý cười trong mắt càng thêm sâu.
Anh vừa định đứng dậy thì bỗng thấy có chút khác lạ, cúi đầu xuống…
Anh bình tĩnh kéo chăn che đi phần dưới.
Thôi thì cứ ngồi đây một lúc đã.
Phương Xuân Sinh buồn buồn ngồi trên giường, gục đầu, cơ thể nhỏ gầy nom có phần cô đơn.
Thằng bé nhỏ giọng: “Anh ơi, sao anh ôm chị ngủ mà không ôm em?”
Phương Hàn Tẫn bật cười, cảm thấy bây giờ giải thích chuyện này với thằng bé vẫn còn hơi sớm, đành phải tạm lấy cớ: “Chị ấy bị bệnh mà. Tối qua lại phát sốt, lúc nóng lúc lạnh nên anh phải trông chừng chị, lỡ nửa đêm chị đạp chăn thì sao.”
Phương Xuân Sinh nghĩ một hồi, hình như đã chấp nhận lời giải thích này, vẻ mặt thoắt cái tươi tắn lại, lắc lư đầu ra chiều khoe khoang: “Em ngủ không đá chăn đâu nhé.”
“Ừ, em ngoan nhất.” Phương Hàn Tẫn cười dịu dàng, xoa đầu thằng bé.
Ba người làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, ngồi quây quần bên bàn nhỏ ăn bữa sáng.
Ban mai xuyên qua ô cửa sổ, sắc vàng nhảy nhót trên gương mặt Văn Tuyết. Cô hơi nheo mắt trông ra ngoài, một quốc gia xa lạ, một cánh đồng bất tận, tia nắng trong veo gợi cảm giác ấm áp bình yên.
Xe lửa đã chạy xuyên suốt bốn ngày bốn đêm, đây là hôm đầu tiên nhìn thấy trời quang mây tạnh.
Hy vọng ngày mai đến Moscow trời cũng đẹp thế này.
“Em chưa uống thuốc.” Một câu cắt ngang dòng tâm tình của Văn Tuyết.
Văn Tuyết đáp gọn lỏn, nhìn Phương Hàn Tẫn rót nước nóng, đưa thuốc sang cho mình, cô nói nhỏ: “Thật ra em ổn rồi mà.”
Cả đêm hôm qua được cái túi chườm nóng khổng lồ này dán sát vào người đêm, toát hết mồ hôi. Virus có lợi hại cách mấy cũng sẽ bay biến như chưa từng tồn tại.
Phương Hàn Tẫn dán mu bàn lên trán cô trong chốc lát, hàng mày cau chặt dần dãn ra.
“Uống nốt ngày nữa đi, phải chăm sóc cơ thể tử tế đã thì mai mới có sức đi chơi.” Nói xong, anh vẫn đưa thuốc và nước nóng cho Văn Tuyết.
“Đi chơi gì ạ?” Phương Xuân Sinh ngẩng cổ, ánh mắt lóe lên hưng phấn, “Đi đâu chơi thế ạ?”
Phương Hàn Tẫn đưa mắt ra hiệu với thằng bé: “Hỏi chị Văn Tuyết đi, chị ấy có hẳn sổ hành trình đấy. Nếu không thì để chị ấy dẫn hai anh em mình đi chơi nhé?”
Văn Tuyết nghe hiểu lời anh nói.
Nhìn đôi mắt khát khao của Phương Xuân Sinh, cô như lâm vào thế khó: “Chuyện này… Chúng ta đi hai đường khác nhau, không phải anh định đến bệnh viện à? Đừng trì hoãn việc điều trị, em chỉ đi loanh quanh trong thành phố thôi…”
Phương Hàn Tẫn ôm Phương Xuân Sinh, nhấc thằng bé ngồi lên đùi mình, tủi thân nói: “Làm thế nào bây giờ? Chị Văn Tuyết không muốn kìa. Chị ấy bỏ chúng ta đi đánh lẻ kìa.”
Văn Tuyết: “…”
Té ra cô là hướng dẫn viên du lịch miễn phí của họ à?
Cô gian nan giải thích: “Phương Hàn Tẫn, không phải em không muốn giúp hai người, chỉ là… em thích đi du lịch một mình, thoải mái hơn nhiều, chắc gì lộ trình anh đi giống với em.”
Phương Hàn Tẫn đăm chiêu, tỏ rõ, “Tách ra cũng được, nhưng anh không có kế hoạch gì cả, đến Moscow cũng không ai dẫn đường đưa lối, có khác nào rắn mất đầu đâu. Hay là em cho anh mượn sổ chụp lại đi.”
Nghe anh nói thế, Văn Tuyết nhẹ nhõm hẳn, rút cuốn sổ dưới gối ra, đang định đưa sang thì bỗng chần chờ.
Cô nhìn anh, thẳng thừng chất vấn: “Anh muốn biết hành trình của em để theo dõi em đúng không?”
Phương Hàn Tẫn cười nhạt, “Em mắc chứng hoang tưởng bị hại à? Nếu em thích đi một mình, vậy chúng ta đường ai nấy đi, nếu có tình cờ gặp lại cũng là do ý trời mà thôi.”
Văn Tuyết thấy anh nói cũng có lý, dù sao ở Moscow quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài điểm tham quan nổi tiếng, Quảng trường Đỏ, Điện Kremlin, nhà thờ và bảo tàng, không tránh khỏi việc chạm mặt nhau.
Vì thế cô yên tâm đưa sổ ghi chép cho anh.
Phương Hàn Tẫn lật mấy trang rồi đặt xuống gối, lấy một chiếc điện thoại ra đưa cho Văn Tuyết.
“Xem xong chưa?” Văn Tuyết nhận điện thoại, ấn nút tắt nguồn mà không buồn nhìn lấy một lần, nhét vào dưới cùng balo giống như đây là một thứ cực kì đáng sợ.
“Ừ, đọc xong hết rồi.” Phương Hàn Tẫn cúi đầu, dùng thìa khuấy ngũ cốc trong chén, giọng điệu nặng nề, “Người nhà em, quả thật..khiến người khác hít thở không thông.”
Đêm qua, sau khi Văn Tuyết ngủ, anh ôm cô nằm xuống tiếp tục đọc tin nhắn WeChat. Càng đọc trái tim càng thêm buốt giá.
Bố mẹ Văn Tuyết thường xuyên nhắn tin cho cô, nội dung rất thẳng thắn: Vòi tiền.
“Có lương chưa?”
“Cuối năm thưởng bao nhiêu?”
“Tới hạn đóng tiền ga rồi, chiều đi thanh toán đi.”
“Con gái bà Dương nhà bên mới mua cho bà ấy cái áo lông cừu đẹp lắm, giá hơn ba ngàn, chừng nào mày mới sắm cho mẹ mày một cái?”
“Cứ bảo con gái là áo bông nhỏ của mẹ, sao mày lạnh lùng vậy hả? Ngay cả một bộ quần áo tử tế cũng không mua cho mẹ…công sức nuôi dưỡng mày bao nhiêu năm.”
Em trai Văn Tuyết không nói chuyện với cô nhiều lắm, nhưng lần nào chủ động tìm đến cô cũng chỉ vì mục đích duy nhất: khéo léo xin tiền.
“Chị, điện thoại em mới hỏng, không đủ tiền mua cái mới, giờ phải làm sao đây ạ?”
“Chị, gấp gấp! Em uống rượu bên ngoài không mang ví theo, địa chỉ đây, chị mau đến nhé!”
“Chị ơi, chị ngỏ ý với anh rể thử xem có thể cho em mượn chiếc Porsche của anh ấy hai ngày không ạ? Gần đây em mới quen một cô bạn gái nên muốn dắt cô ấy đi chơi mấy ngày. Xin chị đấy!”
“Chị, mẹ nói lương thưởng cuối năm nhiều lắm ạ? Chị định tiêu vào việc gì thế ạ?”
Thêm mấy tin nhắn nữa là mẹ của Tôn Hách Minh gửi cho Văn Tuyết, thời gian chủ yếu khoảng nửa tháng trở lại đây. Thấy con trai bị giam giữ, bà ta tức giận muốn tìm Văn Tuyết tính sổ.
“Văn Tuyết, rốt cuộc cô muốn làm gì? Hại thằng con tôi như vậy, vu khống nó cưỡng gian thì thôi. Bây giờ nó lại còn bị bắt giam, công ty của nó biết chuyện cả rồi, sau này nó đi làm thế nào đây?”
“Tôi chưa từng gặp phải đứa con gái nào thâm hiểm như cô, lừa cưới thằng Minh nhà tôi, lấy tiền cưới rồi còn đòi mua nhà, mua nhà xong thì đá nó. Lương tâm của cô bị chó tha rồi à?”
“Văn Tuyết, hồi trước Hách Minh nói muốn yêu đương với cô tôi đã cật lực phản đối. Cô cũng thấy điều kiện gia đình tôi rồi đấy, có nhà có xe, Hách Minh có công việc ổn định, lương cao, tôi không việc gì phải lo cho nó cả, nhưng cô thì sao?”
“Bố mẹ cô đến cả lương hưu cũng không có. Em trai cô á, tốt nghiệp xong cũng không đi làm, chỉ biết ở nhà ăn bám. Cả gia đình chỉ biết bán rẻ đứa con gái để nuôi thằng con trai! Dùng ngôn ngữ bây giờ mà nói thì cô chính là “phù đệ ma” [1] đấy hiểu chưa hả? Thằng nào cưới phải cô thì đúng là xui tám đời!”
[1] Là một thuật ngữ internet, ý nói nếu trong một gia đình đông con thì con gái phải hi sinh để giúp đỡ con trai bằng mọi giá.
“Văn Tuyết, ngày mai con trai tôi được thả đấy. Tôi nghe nói cô bỏ chạy rồi hả? Haha, có tật giật mình phải không? Chạy đằng trời nhé, ngày nào tôi cũng đứng canh trước cửa nhà cô, tôi không tin tôi không tìm được cô!”
Phương Hàn Tẫn khép mi, không muốn đọc tiếp nữa.
Xung quanh Văn Tuyết sao toàn một đám người giời ơi đất hỡi thế này?
Gia đình tham lam như đỉa đói, bạn trai tàn nhẫn bạo lực, cộng thêm một người đàn bà ngoan độc suýt nữa đã trở thành mẹ chồng cô…
Phương Hàn Tẫn đau lòng không nguôi, nhưng chẳng thể làm được gì cả, chỉ có thể siết chặt Văn Tuyết vào lòng.
Anh cúi đầu, từ tốn cắn mút từ tai đến cổ Văn Tuyết, hơi thở ấm áp triền miên lướt qua gáy, sau đó lướt đến trên má, cằm, cuối cùng dừng lại ở môi cô.
Cách nhau chỉ trong gang tấc, anh lẳng lặng ngắm nhìn cô.
Một cô gái tốt nhường này, tại sao vẫn có người nhẫn tâm thương tổn cô?
Văn Tuyết ăn sáng xong, bỏ thuốc vào miệng bưng cốc uống nước.
Cổ cô mảnh mai trắng ngần hệt như thiên nga, tạo nên độ cong thanh lịch.
Ánh mắt Phương Hàn Tẫn nhìn theo đường cong, nuốt xuống theo tiềm thức, trái cổ khẽ khàng chuyển động.
Những suy nghĩ lạc lối nhanh chóng bị kéo về hiện thực, Phương Hàn Tẫn suy đi tính lại, cảm thấy mình cần phải giúp đỡ Văn Tuyết.
Đợi Văn Tuyết uống nước xong, anh thông giọng, nói từ tốn: “Văn Tuyết, em có từng nghĩ, nếu gia đình chỉ đem lại đau khổ và ép bức em, em hoàn toàn có thể trốn họ thật xa, đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.”
Văn Tuyết nhìn anh.
Ánh mặt trời dịu dàng chiếu xuống, lông tơ trên mặt cô phát sáng, đôi mắt bị tia nắng mai nhuộm thành màu hổ phách.
Phương Hàn Tẫn tiếp tục: “Anh đọc WeChat của em, bố mẹ và em trai em lần nào chủ động tìm em cũng chỉ đòi tiền, chưa từng tỏ vẻ quan tâm em. Anh cảm thấy gia đình như vậy thật quá đáng buồn.”
Văn Tuyết cúi đầu, ngón tay kẹp tấm rèm lụa màu trắng, khoé môi chất chứa ý cười nhạt rồi biến mất không thấy dấu vết.
“Em hỏi anh..” Cô chậm rãi ngước mắt nhìn Phương Xuân Sinh đang vùi đầu ăn ngũ cốc, lại dời mắt sang Phương Hàn Tẫn, “Tại sao anh lại nuôi em trai mình?”
Phương Hàn Tẫn cau mày, trong mắt lộ vẻ hoang mang.
Không phải đang nói về gia đình cô à? Sao lại đột ngột chuyển hướng sang anh?
Văn Tuyết cười, hỏi tiếp: “Lúc bố mẹ anh qua đời, anh và em ấy còn chưa gặp được nhau đúng không? Chưa bàn tới tình thân, khi ấy anh cũng vừa mới tốt nghiệp, ngay cả chính mình còn chưa nuôi nổi thì sao lại muốn nuôi thằng bé?”
Phương Hàn Tẫn đăm chiêu một lát, hỏi ngược lại: “Em có ý gì?”
Văn Tuyết hờ hững trả lời: “Anh nuôi thằng bé không phải vì hai người có quan hệ máu mủ, cũng không phải vì tình cảm sâu đậm, mà là vì hồi báo công ơn nuôi dưỡng của bố mẹ đúng không?”
Phương Hàn Tẫn im lặng không đáp.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sâu thẳm trong tim, anh biết những gì cô nói là đúng.
Sau khi biết mẹ mắc bệnh nặng, anh vọt thẳng tới phòng bệnh mới chân chính gặp được Phương Xuân Sinh.
Đối với người em trai này, lúc đầu anh vô cùng bài xích và chán ghét, về sau là hững hờ không quan tâm. Đến khi bố anh lìa đời, anh mới không thể không gánh vác trách nhiệm chăm sóc thằng bé, từ từ bồi dưỡng tình anh em.
Thời điểm chán chường đến cùng cực, tại sao anh lại không nỡ vứt bỏ em trai mình trước cửa một ngôi nhà tình thương nào đó rồi tàn nhẫn rời đi?
Nhưng anh chưa từng làm thế. Bởi vì trước khi mẹ tạ thế đã nắm chặt tay anh, cầu xin anh tha thứ cho quyết định của họ, chấp nhận người em trai này.
Đêm trước khi tự sát, bố anh cũng đến phòng anh, nghiêm túc nói vô số điều, nhưng lời ông căn dặn nhiều nhất vẫn là anh phải chăm sóc cho em trai thật chu toàn.
Vậy nên anh không thể từ bỏ. Phương Xuân Sinh không chỉ là em trai của anh, mà còn là con trai út của bố mẹ.
Anh có lòng phụng dưỡng mà bố mẹ nhưng họ không đợi được, món nợ công ơn sinh dục, kiếp này anh chỉ có thể báo đáp bằng đứa trẻ này.
Phương Hàn Tẫn thở dài.
“Văn Tuyết, tình huống của hai ta không giống nhau. Xuân Sinh là một đứa trẻ, là một đứa trẻ khuyết tật, nếu không có anh thì thằng bé chắc chắn không thể sống nổi. Nhưng bố mẹ và em trai em là người trưởng thành, có tay chân đầy đủ, tại sao không thể nuôi sống bản thân mà phải ăn bám em?”
Văn Tuyết lắc đầu, “Không khác gì cả, em đã nói rồi, em không thể trả được món nợ hai mươi vạn đó. Bởi vì thứ em nợ không phải tiền bạc mà chính là ân tình của bố mẹ.”
Lòng Phương Hàn Tẫn gờn gợn bi thương, ánh sáng trong mắt vụt tắt, “Vậy em tính trả món nợ này đến khi nào?”
“Không rõ nữa.” Văn Tuyết nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt mờ mịt, “Chắc là mãi mãi không thể trả hết được.”
Nếu như không thể đánh thức một người đang vờ ngủ thì bạn cứ gọi cho đến khi cô ấy không thể chịu nổi, xốc chăn lên tẩn bạn một trận ra trò mới thôi.
Phản ứng của Văn Tuyết càng củng cố thêm quyết tâm của Phương Hàn Tẫn.
Tranh thủ lúc ra ngoài rửa bát, Phương Hàn Tẫn dựa sát Văn Tuyết, gợi lại đề tài ban sáng: “Này, nghiêm túc đấy, chúng ta đi cùng đi.”
Văn Tuyết quay sang nhìn anh, vô cảm nói: “Không phải anh đã chụp lại cuốn sổ tay hành trình của em rồi à?”
“Chụp thì có ích lợi gì? Em làm gì biết nói tiếng Nga.”
“Biết tiếng Anh là đủ.”
“Em nghĩ đơn giản nhỉ?” Phương Hàn Tẫn ngừng cười, nghiêm túc hù dọa cô, “Người Nga nói tiếng Anh dở ẹc! Không biết tiếng Nga thì đi một bước cũng khó khăn!”
Văn Tuyết tráng sạch bát, tựa vào bồn rửa tay không lên tiếng.
Thấy đe dọa đã có hiệu quả, Phương Hàn Tẫn bắt đầu dụ dỗ: “Em xem, em làm hướng dẫn viên cho anh, anh làm phiên dịch cho em, hai người phối hợp làm việc càng thêm hiệu quả.”
Văn Tuyết yên lặng suy tính một chặp, trong lòng vẫn băn khoăn không thôi: “Nhưng mà anh không định dắt em trai đi gặp bác sĩ nữa à?”
“Nửa ngày là đủ rồi, thời gian sau đó cứ linh hoạt. Thế nào, cân nhắc thử xem?” Ngữ điệu Phương Hàn Tẫn vô cùng khẩn khoản.
Văn Tuyết do dự ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt ấy thật đẹp, tựa như một hồ nước mùa thu, trong vắt mà dịu dàng.
Văn Tuyết ngạc nhiên nhìn anh, trong phút lơ đễnh, suýt chút nữa cô đã thốt ra chữ “Được”.
Cũng may não nhanh hơn miệng. Cô chợt nhớ tới mục đích của chuyến đi này, đốm lửa nhỏ vất vả lắm mới bùng lên trong đáy mắt lại vụt tắt.
Cô không đến đây để thưởng cảnh.
Nếu đã quyết định đi rồi thì còn cần gì gieo thêm nhớ nhung. Dây dưa càng nhiều thì không thể dứt khoát được nữa.
“Không cần.”
Văn Tuyết nhìn thẳng Phương Hàn Tẫn, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất nói ra lời quyết tuyệt nhất: “Phương Hàn Tẫn! Anh cứ đi đường của anh. Còn về phần em, em muốn bước đi một mình.”