Cô vẫn như cũ rất chân thành, ánh đèn rọi vào bên sườn mặt của cô, đẹp đến nỗi khiến người ta rung động.Tô thiên ngữ đứng ở một bên, vừ nhìn kịch bản vừa để ý Nam Tịch, trong mắt ẩn sâu mấy phần đắc ý.Nam tịch, cô đã khăng khăng làm trò mèo trước những đại nhân vật này, thì cũng đừng trách tôi!Kim Đình đi đến trước mặt hai người, nhắc nhở: "Vở kịch này là diễn vai phụ con pháo thí trước khi chết, nói lời từ biệt với người đàn ông mình yêu.
Lời thoại cũng không quan trọng, chủ yếu là bộc lộ chân tình, nhập tâm vào nhân vật.
Thẩm tổng cũng ở đây, hai người cố gắng mà biểu hiện.""Đã rõ, Đình tỷ.""Ừm, vậy thì bắt đầu đi.
Tô Thiên Ngữ, cô diễn trước."Tô Thiên Ngữ gật đầu, đứng ở vị trí bố cảnh đã chuẩn bị, lúc Nam Tịch đi qua người cô ta thì bị giữ tay lại, cô ta cười nói: "Nam Tịch, thật ra vở kịch vui này cậu không cần thử đâu.
Nếu cậu muốn, tớ có thể trả lại cho cậu mà."Nam Tịch giương môi cười một tiếng, ánh sáng lấp lánh nơi khóe mắt, "Được, vậy cậu trả lại cho tớ luôn đi."Trong nháy mắt, khóe miệng Tô Thiên Ngữ liền cứng đờ...***Nam Tịch.