58.
Với câu hỏi trước đó, Lục Phong ở trong lòng cầu xin ông nội khẩn cầu bà nội, khẩn cầu cho mình đừng bị xoay trúng nữa, nói cách khác, vấn đề về nụ hôn đầu tiên này sẽ không được thông qua.
Nhưng nói đến cùng, nếu cậu nói lung tung một hồi cũng không ai biết, nhưng đương sự còn ngồi đối diện cậu, Lục Phong ngẩng đầu liếc mắt Du Am một cái cũng cảm thấy ngượng ngùng, càng không nói đến việc trước mặt hắn nói hươu nói vượn.
Đến lượt tiếp theo, Lục Phong quả thực cũng không dám nhìn, cái thìa bóng loáng trên bàn xoay vài vòng, cuối cùng chậm rì rì mà hướng về phía Du Am ngồi ở trong góc sô pha.
Hắn tựa hồ có chút kinh ngạc, ngồi thẳng người, không đợi cả lớp nháo nhào, hắn liền quyết đoán mà chọn.
"Mạo hiểm."
Mọi người đang ngồi đều sôi nổi hưng phấn thấp giọng kêu lên, ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, chính là không ai dám thách thức học bá ngày thường cao lãnh, cuối cùng vẫn là lớp trưởng bị đẩy ra.
Lục Phong ở bên cạnh, chẳng liên quan gì đến bản thân, nhưng trong lòng lại có điểm khẩn trương hưng phấn nói không nên lời, ngoài mặt làm bộ dường như không có việc gì uống đồ uống, kỳ thật là đang vãnh tai lên nghe.
Lớp trưởng hắng hắng giọng, nói: "Khụ khụ, thách cậu tìm một người đang ngồi, đối diện hai phút."
"Thách thức" này vẫn rất đúng mực, nếu Du Am muốn thực hiện nó, như vậy thì tìm một nữ sinh, hai người có thể sẽ bị vạch trần ngay tại chỗ, nhưng nếu hắn muốn qua mặt quan, tìm một nam sinh, đối diện hai phút cũng không tính là việc gì khó.
Chỉ là Lục Phong vừa nghe xong, trong lòng liền bắt đầu khẩn trương, cầm ly đồ uống trên tay, khuấy ly nước chỉ còn một chút nước, cậu cúi đầu, nhưng toàn thân chỗ nào chỗ nào cũng thấy khẩn trương, giống như lúc đi học giả vờ không nhìn mặt giáo viên, sợ sẽ bị gọi lên hỏi một câu hỏi, lòng bàn tay nóng lên, ly nước giúp cậu che đậy điều đó.
"Tôi chọn —— " trong thanh âm Du Am không nghe ra cảm xúc của hắn, "Lục Phong......"
Cả lớp ngó trái ngó phải, ẩn ẩn biết hai người này tựa hồ quan hệ không tốt, nhưng cũng chưa nói cái gì, liền lịch sự mà ồn ào một chút, nhưng Lục Phong sợ tới mức suýt ném ly đồ uống trong tay, mấy người bạn cùng lớp ngồi giữa họ đều sôi nổi dịch ra, chừa vị trí cho hai người họ bốn mắt người nhau.
Lục Phong lầu bầu, giống như chính mình tự cổ vũ chính mình.
"Đến đây đi đến đây đi, tới liền tới......"
Cậu hít sâu một hơi, vừa nhấc đầu liền chạm đến ánh mắt Du Am.
Hai đứa con trai mặt đối mặt, những người khác thật sự không có hứng thú ồn ào vây xem, âm thanh trò chuyện sôi nổi lên, chỉ có hai người bọn họ còn nghiêm túc mà ngươi xem ta ta nhìn ngươi.
Từ sau khi Lục Phong biết mình sẽ biến thành mèo, cũng không có nghiêm túc mà xem qua Du Am —— bởi vì cậu cảm thấy thẹn thùng xấu hổ.
Lúc này xem qua, lại cảm thấy nó không giống như trước đây.
Xuyên qua mắt kính, ánh mắt Du Am dưới ánh đèn tối tâm lại là nhu hòa, hắn không nhìn thẳng, hùng hổ dọa người mà nhìn Lục Phong, tầm mắt hơi hơi hạ xuống, nhìn vào phía dưới đôi mắt của Lục Phong, lâu lâu ánh mắt lại di chuyển, vội vàng mà chân chính nhìn nhau, giống như chuồn chuồn nhẹ nhàng lướt nước, nổi lên gợn sóng.
Khuôn mặt hắn còn mang theo một chút ý cười không dễ phát hiện, dường như phân đoạn đối diện này là một trò chơi bí mật giữa hai người họ.
Lục Phong vô cớ bị bầu không khí này làm cho mặt đỏ tai hồng, những người bên cạnh đều không chú ý đến hai người họ, thậm chí còn có người lớn mật kêu phục vụ đưa tới mấy chai bia, chỉ có Lục Phong bị gió trong không gian giữa hai người cuốn đi.
"......!Hết giờ!" Lục Phong chật vật thu hồi ánh mắt, cũng không biết là ai đưa cho cậu một ly bia, cậu vội vàng nốc hết, bia lạnh lẽo chạy qua yết hầu, rất tốt để trung hòa thân thể khô nóng của cậu, cậu nâng tay lên lau miệng, rồi giống như chim cút, rút vào sô pha.
Mấy lượt kế tiếp đều không trúng cậu, cậu rầu rĩ mà uống hai ly bia, nhưng Du Am lại bị xoay trúng, lần này hắn chọn "Sự thật".
Hắn vốn là người có vóc dáng tốt, ở trong lớp học cũng không có tai tiếng, bạn học chẳng qua chỉ có thể hỏi "Bí mật gần đây nhất của cậu" câu này vừa nghe qua chính là vấn đề tát nước.
Lục Phong uống đến hơi say, tức giận mà nghĩ, thật ra ta có một cái bí mật.
Ta có một cái bí mật nhỏ, bí mật nhỏ, không nói cho ngươi biết, không nói cho ngươi biết.
59.
Du Am nghĩ nghĩ, nghiêm túc mà mở đầu: "Gần đây tôi......"
Mọi người đều không trông mong Du Am sẽ tiết lộ bí mật gì, nhưng nghe đến cái mở đầu này, vẫn có chờ mong, sôi nổi ngừng hành động trên tay, nghiêm túc lắng nghe.
Lục Phong choáng váng, lại bắt đầu khẩn trương, như lâm đại địch, trong lòng nghĩ, cái này rất kỳ quái, nên hắn sẽ không tiết lộ trước mặt mọi người đi, nhưng lỡ như hắn nói, làm sao lấp kín miệng hắn kịp đây?
"Gần đây có người......"
Lục Phong vội muốn chết, nhìn về phía Du Am, muốn dùng ánh mắt cảnh cáo hắn đừng nói chuyện lung tung, nào ngờ Du Am liếc mắt nhìn cậu, căn bản không tiếp ám chỉ.
Lục Phong tửu lượng kém, ngày thường căn bản không chạm những thứ liên quan tới cồn, đồ uống có cồn cũng không uống, hôm nay uống hai ly bia đã vượt qua giới hạn của cậu, cả người mơ mơ hồ hồ, không khống chế được suy nghĩ trong đầu, cậu đột nhiên đứng lên, lướt qua những người ngồi giữa hai người, tiến lên phía trước, tay bưng kín miệng Du Am, cả người nhào vào trên người Du Am.
Du Am khiếp sợ, hắn cơ bản chỉ muốn hù dọa, trêu chọc Lục Phong một chút, không nghĩ tới cậu lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, cả người nhào vào trong ngực, hắn sợ Lục Phong ngã xuống đất, duỗi tay đỡ lấy eo cậu, hai người đều ngã trên sô pha, làm cho một vòng đồng học ngây ngốc.
Lục Phong cũng bị chính mình dọa sợ, nằm trên người Du Am, tay cũng chưa bỏ xuống, nhỏ giọng nói: "Cậu, cậu không thể nói bậy......"
Du Am thiếu chút nữa bị cậu đè chết, kéo tay cậu ra, nói: "Cậu không đứng dậy sao?"
Lục Phong bị té lộn nhào đứng dậy khỏi người hắn, toàn bộ phòng K là một mảnh yên tĩnh, cậu cười ngượng hai tiếng, mượn cơ hội chạy trốn: "Ha ha, tớ, tớ đi toilet, ha ha ha ha ha ha ha......"
Cậu vội vàng mở cửa đi ra ngoài, mới đi được hai bước, liền nghe được âm thanh mở cửa phía sau cùng tiếng bước chân, cậu vừa quay đầu lại, phát hiện Du Am cũng đi ra theo.
Lục Phong bước đi dữ dội, đi được vài bước thì cảm thấy hơi chóng mặt, đỡ đỡ tường, đi một mạch về phía trước, cũng không biết bản thân có muốn đi toilet không.
Du Am đi ngay phía sau cậu, kéo cậu lên ngay khi cậu sắp bị vướng ngã.
Lục Phong rút tay về, lầu bầu nói: "Cậu không được nói bậy."
Du Am bị cậu chọc cười, trả lời: "Tôi không nói bậy."
"Cậu chính là nói bậy."
"Tôi nói cái gì?"
"Tôi làm sao biết cậu muốn nói cái gì!"
"Vậy cậu nghĩ tôi muốn nói cái gì?"
Lục Phong đột nhiên quay đầu lại, hai người mặt đối mặt, cậu hầm hừ mà nói: "Cậu còn không phải định nói —— "
Phòng K thông gió không tốt, Lục Phong vốn có uống chút rượu, trên mặt phiếm hồng, lời nói nói ra vội vàng dừng lại, rốt cuộc cũng không nói nửa câu sau.
Lối đi nhỏ không có người, ánh đèn lờ mờ, toàn bộ không gian tràn ngập âm thanh tiếng nhạc ồn ào hỗn loạn, lâu lâu lại có ánh đèn đảo qua mặt Lục Phong, đôi mắt cậu to rõ nét, đuôi mắt hơi hướng xuống dưới, tạo nên vẻ đáng thương, lúc tức giận không có chút lực uy hiếp.
Du Am không uống ngụm rượu nào, nhưng cũng cảm thấy tim đập nhanh lên, hắn không tự chủ mà tiến về trước một bước, bức Lục Phong lui về phía sau dán ở trên tường.
"Tôi định nói......"
Du Am khẽ cúi xuống, cả người Lục Phong đều dán ở trên tường, không thể lui nữa, đôi mắt liều mạng mà chớp, trốn cũng không biết trốn đi đâu.
"......!Cái kia căn bản không gọi là hôn."
Mặt Du Am càng ngày càng gần, đôi mắt Lục Phong trừng lớn, cảm nhận được hơi thở của Du Am phả lên mặt cậu, mặt Du Am hơi nghiêng một chút, làm cho mũi của hắn rất thẳng.
Đây là muốn làm gì? Lục Phong khẩn trương đến đầu óc cứ như hồ nhão, toàn thân cậu không thể cử động, toàn bộ dính vào nhau, cậu đột nhiên bắt lấy bả vai Du Am, lớn tiếng nói: "Tôi, tôi là con mèo của cậu."
Du Am dừng lại, không rõ lắm trạng thái của mình lúc này, vẻ mặt mê mang, cả người mê mang, đôi môi gần trong gang tấc cũng không hôn, một ý niệm kỳ quái trong lòng chợt lóe qua, đây là kiểu phương thức thổ lộ mới sao?
Lục Phong vẻ mặt chân thành tha thiết.
"Thật sự, tôi là mèo con của cậu.".
Danh Sách Chương: