Chu Lâm nghĩ một lát, cảm thấy cứ như vậy thì không ổn, trong cuộc đời thì vẫn cần phải có mục tiêu để theo đuổi mới đúng, chỉ ở nhà ăn no chờ chết thì khác gì mấy tên thiếu gia dựa dẫm gia đình.
Hắn lập tức download app tìm việc trên điện thoại, quyết định tìm nghề phụ trên đó.
Chu Lâm tự hiểu, dựa theo bằng cấp của hắn là không thể tìm một công việc tử tế.
Bây giờ hắn khác lúc vừa tốt nghiệp, khi đó hắn vừa kiêu vừa bướng, cứ một hai phải học người khác gây dựng sự nghiệp kiếm đồng tiền lớn, bây giờ sau khi va đập ngoài xã hội, đã chấp nhận sự thật.
Yêu cầu của hắn bây giờ không cao, làm bảo vệ hoặc làm công nhân trong xưởng cũng đều được hết, cùng lắm thì đẩy mạnh tiêu thụ máy chạy bộ với Xảo Xảo.
Hắn muốn tự lực cánh sinh.
Chu Lâm xem thông báo tuyển dụng trên app, để chế độ sắp xếp dựa theo yêu cầu về bằng cấp từ thấp đến cao, sau đó mở cái trên cùng.
Đây là trang web tư vấn khách hàng của một cửa hàng điện máy, thông báo tuyển dụng có yêu cầu là: Biết kiên nhẫn, biết trao đổi, sử dụng thuần thục các phần mềm công việc.
Chu Lâm vừa đọc qua một lượt thấy rất hợp với mình, lập tức truy cập vào mục HR (Quản trị nhân sự) để trao đổi.
Chị gái bên HR hỏi bằng cấp của Chu Lâm, Chu Lâm báo tên của trường không chính quy mà mình từng học.
HR sau khi xem khá khó xử, nói tuy vị trí này yêu cầu không cao, nhưng vẫn muốn sinh viên có bằng cấp chính quy.
Tuy rằng Chu Lâm đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng thấy đối phương nói như vậy vẫn thấy hơi buồn.
HR nói: “Thật ra thì đại học dân lập, học viện (三本)* hoặc là thi từ cao đẳng lên đại học chính quy (专升夲) cũng được, nhưng trường này của anh thì lại không thể.”
*Mình đã nhờ một bạn giải thích thì bạn ấy bảo bên Trung đại học có 3 dạng: 一本 (đại học trọng điểm),二本(đại học bình thường ), 三本(đại học dân lập, học viện). Loại này cũng là học chuyên ngành nhưng thường là điểm đầu vào thấp hơn 2 loại kia và học phí cũng rất là đắt. Khi đi xin việc thì người ta thường là ưu tiên 一本,二本 hơn
Chu Lâm cũng hiểu, nói: “Trước kia lúc điền nguyện vọng thì tôi không rõ, không biết trường học chính quy là gì, bị người chiêu sinh lừa đã mắc câu rồi.”
Chị gái bên HR vô cùng cảm thông, nói loại cơ cấu này bây giờ có rất nhiều, chuyên môn lừa gạt những người ngốc mà lắm tiền.
Chu Lâm ngốc nghếch lắm tiền thấy có người thấu hiểu mình, rất vui mừng, dần dà nói nhiều lên, cứ thế mà kể hết nỗi khổ tâm.
Chị gái HR này còn rất nhiệt tình, sau khi nghe xong cho hắn một kiến nghị, nói anh có thể tham gia vào Giáo dục tại chức, có một vài công ty vẫn chấp nhận, so với bằng cấp hiện tại tốt hơn nhiều.
Chu Lâm vừa nghe đã thấy có lý, lập tức lên mạng tra “Giáo dục tại chức”.
Trên giao diện hiện lên rất nhiều cơ cấu huấn luyện của “Giáo dục tại chức”, gần như chiếm suốt một trang, cái sau lại thổi phồng hơn cái trước, giống như chỉ cần đưa tiền là lấy được văn bằng luôn.
Chu Lâm từng có vết xe đổ rồi nên hiện tại khá cảnh giác, không dễ để tin mấy cái cơ cấu vớ vẩn này.
Hắn theo quảng cáo lướt xuống, thấy trên phần quảng cáo có viết: Nghe miễn phí chương trình học, sau khi thấy vừa lòng có thể báo danh.
Chu Lâm quyết định xem trước rồi nói.
Vì có thể chuyên tâm nghe giảng, Chu Lâm nghỉ làm trước, đóng cửa hàng về nhà, ôm máy tính ngồi trên sô pha nghe.
Hắn chuẩn bị tốt vở cùng bút máy mới, trên bàn trà rót một cốc Coca, một túi snack khoai lát, một túi hạt dưa, định cả một buổi trưa làm học sinh ngoan nghiêm túc nghe giảng.
Kết quả chương trình học bắt đầu được chưa đến nửa tiếng, Chu Lâm đã ngã vào trên sô pha ngủ rồi.
Trên màn hình phát ra tiếng giảng bài khô khan của giáo viên, Chu Lâm ngủ vô cùng sâu, chất lượng giấc ngủ rõ ràng tăng lên, chờ đến khi hắn tỉnh dậy sau giấc ngủ, bên ngoài trời đã tối đen.
Chu Lâm xoa xoa bụng, cảm giác hơi đói, giữa trưa hôm nay hắn chỉ ăn một bát mì, bây giờ đã cồn cào lắm rồi.
Chu Lâm mơ màng đứng lên từ trên sô pha, chuẩn bị ra khỏi nhà tìm đi ăn.
Nhưng mà chân vừa bước xuống sàn, còn chưa đứng vững, giữa lòng bàn chân đột nhiên tê dại, chân Chu Lâm mềm nhũn, không khống chế được toàn thân mà lập tức quỳ xuống phía trước.
Góc độ ngã kia quá hiểm hóc, bộ vị yếu ớt nào đó trên thân thể đúng lúc đập vào bàn trà, trong nháy mắt một trận đau nhức xông thẳng lên đỉnh đầu, Chu Lâm la một tiếng, buột miệng thốt ra “Mẹ”.
Có vài người là như vậy, đụng chuyện gì thì cứ gọi mẹ, tuy rằng biết là gọi cũng không giải quyết được gì.
Chu Lâm cố nén đau đớn, che lại háng, hai chân kẹp chặt ngã trên mặt sàn, hình ảnh cô độc mà lại thê lương.
Hắn nhắm mắt lại, không nhúc nhích mà nằm ở một góc, đợi một hồi lâu sau cảm giác đau đớn mới dần dần hết, hắn thở sâu, đỡ lấy bàn trà run rẩy đứng lên một lần nữa.
Tuy rằng cơn đau nhức đã qua, nhưng chỉ cần hơi động một chút, vẫn cảm thấy ẩn ẩn đau.
Nội tâm Chu Lâm chấn động, uy phong của giống đực chắc sẽ không bị mất đi chứ!
Chu Lâm khẩn trương, vì để kiểm tra công năng của mình trên phương diện kia có phải đã bị ảnh hưởng hay không, hắn nhanh chóng trở về sô pha, mở máy tính ra, mở folder tên “Học tập” tìm một bộ phim trân quý đã lâu không động đến.
Muốn thử xem người anh em tốt của mình có phản ứng nào hay không.
Hắn chọn một bộ có khẩu vị khá nặng, là loại có đạo cụ để tăng độ kích thích.
Kéo thanh diễn biến đến một phần ba, trên màn hình tiểu 0 dâm đãng đang trong trạng thái cao trào, mãnh liệt vặn vẹo mông theo từng cú đánh của roi da, miệng không ngừng rên “Ư ư a a”.
Tiếng sau so với tiếng trước càng dâm đãng hơn, anh em tốt của Chu Lâm dưới tiếng kêu cao vút ngày càng đứng thẳng hơn.
Chu Lâm vui sướng, đang định kéo khoá quần xuống, đột nhiên nghe thấy cửa lớn có tiếng “Cùm cụp”, cửa mở.
Trong không gian vang vọng tiếng nhạc đệm cùng tiếng bùm bụp rõ to, Mạnh Nhất đứng ở cửa, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào mới phải.
Chu Lâm sửng sốt hai giây, mặt không biểu cảm mà khép máy tính lại, trấn định nói: “Không có gì, không cẩn thận mở phải quảng cáo ấy mà.”
Mạnh Nhất đen mặt không để ý đến hắn, không nói một tiếng mà đi vào phòng ngủ của mình.
Chu Lâm nhìn cửa phòng ngủ phụ “Rầm” một tiếng đóng lại, ảo não mà ôm lấy đầu.
Vậy mà hắn lại quên trong nhà này còn người khác ở.
Anh em tốt của Chu Lâm bị doạ sợ, tổn thương mà lùi đầu về, an tĩnh như gà.
Chu Lâm hoàn toàn hết hứng thú, dứt khoát bỏ máy tính về phòng ngủ, thay quần áo ra ngoài mua đồ ăn.
Trong phòng ngủ phụ, Mạnh Nhất đang đỏ bừng cả mặt mà đứng ở phía sau cửa, nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần, trong đầu cứ quanh quẩn lặp lại tiếng kêu dâm đãng vừa rồi.
Tuy rằng Mạnh Nhất biết mình thích nam từ hồi cấp ba, cũng xem qua một ít truyện tranh với tiểu thuyết, nhưng chưa bao giờ thật sự xem mấy bộ phim hành động của người thật.
Hôm nay là lần đầu nghe được tiếng kêu như thế, thật sự quá thẹn, thẹn đến mức ngón chân cuộn tròn, da đầu tê dại.
Cậu không ngờ rằng, hoá ra Chu Lâm lại là một 0 thèm khát đến vậy.