• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Y như Trình Tư dự liệu, Hứa Minh Ưu sau khi trốn đi thì chẳng liên hệ với anh nữa.

Nụ hôn hôm đó, mặc dù là bất ngờ ngoài ý muốn, nhưng Hứa Minh Ưu vốn luôn dễ căng thẳng và hay xấu hổ, bởi vậy cậu phản ứng như thế cũng không có gì bất thường.

Vấn đề là so với phản ứng của Hứa Minh Ưu, Trình Tư lại càng để ý đến cảm nhận của mình hơn.

Trình Tư vẫn luôn biết mình thích Hứa Minh Ưu, “thích” đơn giản như thích một người bạn. Mà bây giờ, cái loại “thích” này hình như lại mang thêm một ý nghĩa không rõ khác.

Sự thay đổi tinh tế này, rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào vậy?

Trình Tư rít một hơi thuốc, đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp Hứa Minh Ưu.

Khi ấy cậu đội một chiếc mũ, đầu cúi gằm không nhìn thấy mặt, trên tay còn cầm một túi ni lông, nói mình đưa hàng.

Lúc đó anh chỉ thấy rất buồn cười: Diễn vụng quá.

Thế giới này vô cùng kỳ diệu, khi đó anh tuyệt đối không thể nghĩ sẽ có một ngày mình vì người trước mắt mà tâm tình rối loạn.

Thậm chí, anh còn giống tên dê xồm, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại khuôn mặt đỏ bừng của cậu sau nụ hôn bất ngờ hôm trước.

Hứa Minh Ưu, Hứa Minh Ưu.

Trình Tư thầm gọi tên cậu hai lần, chậm rãi nhả một vòng khói thuốc.

Trong lúc Trình Tư còn đang suy nghĩ làm thế nào để tìm lại Hứa Minh Ưu đã trốn mất thì cậu lại tự động dâng đến cửa.

Trình Tư rất bất ngờ, vốn anh cho rằng với tính cách của Hứa Minh Ưu, ít nhất cũng phải một thời gian nữa mới có thể gặp lại. Ấy vậy mà người trước mặt, mặc dù vẫn trốn tránh ánh mắt anh nhưng quả thật là đã đến hẹn anh dùng cơm.

Hứa Minh Ưu bộ dạng mất tự nhiên: “Ừm, sổ ghi chép của tôi không thấy đâu nên qua đây tìm thử.”

Người này đến nói dối cũng không biết cách, rốt cuộc là làm sao mà trở thành phóng viên được vậy?

Trình Tư gật gù: “…Ồ, thế tìm thấy chưa?”

Hứa Minh Ưu: “Chưa… chưa thấy.”

Trình Tư: “Ồ.”

Hứa Minh Ưu khụ khụ hai tiếng: “Thời gian cũng không sớm nữa, anh đã ăn cơm chưa?”

Trình Tư xoa xoa cái bụng vừa bị tô mì ăn liền lấp đầy: “Chưa ăn, nhịn đói cả ngày rồi.”

Trên mặt Hứa Minh Ưu cuối cùng cũng có vẻ nhẹ nhõm: “Vậy chúng ta đi ăn đi.”

Khóe miệng Trình Tư không kìm được, khẽ cong lên.

Nói chung, không khí bữa ăn lần này rất tốt, hai người giống như mọi ngày, tùy tiện nói đùa đôi ba câu chuyện phiếm.

Trình Tư nhìn ra được, Hứa Minh Ưu mặc dù không tự nhiên cho lắm nhưng vẫn rất nỗ lực cố gắng không căng thẳng trước mặt anh.

Bởi vậy Trình Tư cũng tự khắc chế chính mình, không để mình trêu chọc cậu ấy, khéo lại dọa người ta chạy mất thì khổ.

Ăn xong bữa, hai người trở lại phòng làm việc, Trình Tư đưa cho Hứa Minh Ưu một tấm vé, là vé vào cửa buổi biểu diễn cá nhân của Lâm Sênh.

Hứa Minh Ưu nhìn qua, hình như là ghế VIP.

Trình Tư: “Tôi là khách mời của buổi diễn đó, cậu đến xem đi.”

Hứa Minh Ưu gật đầu: “Cậu ta rất nổi. Nhất định phải đi rồi.”

Ý là, tòa soạn nhất định sẽ cử người đến sắp xếp phỏng vấn và chụp ảnh.

Trình Tư nghe vậy lại thở dài một hơi: “Quả đúng là phải nhờ phúc của cậu ấy rồi. Nếu cậu muốn, lần sau tôi gọi cậu ta đến đây cho cậu phỏng vấn.”

Hứa Minh Ưu ngẩn ra, im lặng lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK